Editor: HuynCuối tháng Bảy, sinh nhật Nguyên Dạ.
Sau khi ở bên anh, Thi Ỷ Ni mới biết rằng sinh nhật của hai người thực ra rất gần nhau, anh là đuôi chòm sao Sư Tử còn cô là mở đầu chòm sao Xử Nữ.
Chỉ là cô học sớm một năm, năm tuổi hạn của cô vẫn chưa đến, còn anh thì đã sắp bước sang tuổi 25.
Vào đúng ngày sinh nhật của Nguyên Dạ, bố mẹ anh phải đi công tác nước ngoài, nên gia đình đã tổ chức sinh nhật cho anh sớm một ngày.
Ba của Nguyên Dạ xuống bếp nấu ăn, mẹ anh tự tay làm bánh sinh nhật, cả gia đình ăn tối cùng nhau, tổ chức sinh nhật đơn giản nhưng ấm áp. Thi Ỷ Ni rất thích bầu không khí gia đình đầm ấm này.
—Sau khi kết hôn, cô không chỉ có thêm chồng, mà còn có thêm ba và mẹ.
Rõ ràng là sinh nhật của anh, nhưng trông cô lại như nhân vật chính — trên bàn toàn là những món cô thích, bánh sinh nhật cũng là loại kem ít calo kết hợp với dâu tây mà cô rất mê.
Ngay cả món quà sinh nhật của Dư Dao cũng là một cặp đồng hồ đôi — một cặp đồng hồ dành cho tình nhân, nên Thi Ỷ Ni cũng có phần.
Chủ đề trò chuyện trên bàn ăn cũng xoay quanh hai người họ: gần đây, lễ cưới của họ đã được đưa vào kế hoạch.
Họ đã đăng ký kết hôn sau khi bố mẹ Nguyên Dạ trở về nước. Ba Nguyên Dạ nói rằng nếu biết trước thì đã tổ chức lễ cưới luôn rồi, hiện tại hai người cùng gặp năm tuổi hạn, làm lễ cưới cũng không tiện.
Dư Dao trêu anh cả là cổ hủ lạc hậu, bảo rằng giới trẻ bây giờ không còn để tâm nhiều đến mấy chuyện đó.
Mẹ Nguyên Dạ nói đây không phải vấn đề có để tâm hay không, dù sao đây cũng là chuyện trọng đại, bà thà tin là có.
Ăn uống no nê xong, Dư Dao cùng hai vợ chồng ra khỏi sân nhà họ Nguyên. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nguyên Dạ nhận điện thoại, bước chân chậm lại. Dư Dao liền kéo cổ tay Thi Ỷ Ni, thì thầm: “Chị nghe nói chồng em đã dời hết công việc trong ba ngày tới rồi đấy —”
Cô nháy mắt đầy ẩn ý với Thi Ỷ Ni:“Hai người có dự tính gì vậy?”
Thi Ỷ Ni khẽ “ừm” một tiếng: “Bọn em định ở trên đảo vài ngày…”
Dư Dao gật gù: “Đúng là lúc thích hợp để đi biển. Đi rồi thì chơi lâu lâu một chút, hòn đảo đó của cậu ấy cũng thường không có ai lui tới…”
Thi Ỷ Ni có chút ngượng ngùng vén sợi tóc bên tai, khẽ nói một tiếng “Được.”
Cô không hề có ý định nói với Dư Dao về lý do thực sự khiến người đàn ông muốn dẫn cô ra đảo nhỏ. Đó là bởi đêm qua sau khi quấn quýt nhau trong xe, anh đã ôm cô và nói rằng họ vẫn chưa thử ở trên đảo nhỏ…
Anh chẳng hề vào trạng thái của một bậc hiền triết, thậm chí còn rất hứng thú dọn trống lịch làm việc, còn chuẩn bị cả máy bay riêng…
Ra đến cửa chính, Dư Dao đứng bên cạnh chiếc xe đã mở sẵn cửa, lấy từ phía sau một món đồ và đưa đến trước mặt Thi Ỷ Ni: “Mấy thứ này cho em.”
Thi Ỷ Ni nhìn hai chiếc túi giấy màu vàng kim, hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Một cái là đồ mà Du Chân cần dùng cho buổi chụp hình tối nay, vừa hay trên đường về nhà các em tiện đường đi ngang qua chỗ đó,em giúp chị đưa có cô ấy nhé,chị không đi đường vòng nữa. Còn cái này —” Dư Dao cầm túi bên phải lắc nhẹ, “là quà một người bạn tặng chị. Biết Nguyên Dạ thích nên chị mang qua đây.”
Cô nhướng mày nhìn Thi Ỷ Ni với ánh mắt ám muội và đầy ẩn ý: “Tặng hai người để… thêm chút hứng khởi~”
Thi Ỷ Ni: “…”
Cô không dám hỏi thêm là để thêm hứng khởi kiểu gì, chỉ nhận lấy túi rồi qua loa gật đầu.
Trên đường về nhà, xe dừng một chút để trợ lý của Du Chân đến lấy đồ. Khi về đến nhà, Nguyên Dạ lập tức vào thư phòng, nói rằng trước khi đi đảo nhỏ vào ngày mai, anh cần xử lý hết công việc trong tay.
Thi Ỷ Ni thu xếp sơ qua hành lý của hai người, rồi ngâm mình thư giãn trong bồn tắm massage khá lâu.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô đắp mặt nạ và liếc nhìn túi giấy màu xám vàng bên giường, rồi chậm rãi nhấc lên.
Sau khi mở túi ra nhìn thấy món đồ bên trong tay Thi Ỷ Nỉ run lên một cái,suýt nữa làm rơi túi.
Mặt nạ vừa đắp xong cũng sắp nứt ra, cô bèn gỡ bỏ vứt sang một bên.
Ngón tay run run mở túi ra xem kỹ hơn,Thi Ỷ Ni chậm rãi trừng to mắt, mi tâm khẽ nhúc nhích.
Đây, đây là… cái gì vậy chứ?!
Một chiếc váy xanh nhạt, chiều dài gần tương đương với chiếc váy ngủ cô đang mặc, với phần thân trước thêu tinh xảo. Vải là sợi tổng hợp mềm mại, như sa, mịn màng như lụa, tựa hồ phồng lên như một làn sóng nước lăn tăn.
Điều đáng chú ý là chất vải này quá mỏng.
Mặc vào hiệu ứng gần như xuyên thấu.
Thi Ỷ Ni mím môi, vứt chiếc váy voan sang một bên, rồi đưa tay tiếp tục lấy đồ từ trong túi ra.
Vừa thấy, mắt cô liền tròn xoe, không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
Trên chiếc băng đô màu đen nhỏ xinh có hai chiếc tai mèo lông trắng mềm mại đứng thẳng.
Tai mèo…
Mặt Thi Ỷ Ni nhanh chóng đỏ bừng lên, ánh mắt dừng lại ở chiếc váy nhỏ trong suốt bên cạnh, trong đầu cô không ngừng xuất hiện những từ như “play”, “tình thú”…
Dư Dao làm gì vậy chứ?!?!
Không đúng, lúc đưa mấy thứ này Dư Dao nói gì nhỉ?
“Tặng hai người để… thêm chút hứng khởi.”
“Nguyên Dạ thích cái này.”
Anh thích cái này…
Anh ấy…
Thi Ỷ Ni liếc về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Thật là biến thái! Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cô đặt lại chiếc tai mèo và váy vào túi giấy, rồi ném chúng sang bên giường. Ngồi xuống trước bàn trang điểm và lấy tinh chất dưỡng da ban đêm, nhưng không hiểu sao câu “Anh ấy thích cái này” cứ lởn vởn trong đầu.
Cô nhớ lại câu thoại trong một bộ phim hoạt hình mình từng xem:
Đàn ông đều có chút sở thích đặc biệt.
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa phát hiện Nguyên Dạ có sở thích gì đặc biệt cả.
Thì ra, “tai mèo” mới chính là sở thích của anh sao…
Sau khi suy nghĩ mơ màng lướt qua trong đầu, Thi Ỷ Ni phát hiện mình lại cầm túi giấy bên giường lên…
Chỉ thử một chút thôi.
Cô tự nhủ với mình.
Đỏ mặt buộc lại dây thắt lưng, chỉnh lại vạt áo, có chút ngại ngùng đứng trước gương trang điểm.
Chính cô cũng sững sờ run rẩy một chút.
Loại phong cách nửa kín nửa hở xấu hổ này, còn tạo cảm giác kích thích thị giác hơn nhiều so với việc chẳng mặc gì cả.
Làn da trắng mịn như ngọc của cô nổi bật dưới sắc xanh nước biển mỏng manh, lấp lánh một ánh sáng nhạt, như một nàng tiên cá tuyệt mỹ vừa bước ra khỏi làn nước.
Những họa tiết thêu trên ngực không còn chỉ là trang trí tinh xảo, mà trở thành một sự quyến rũ mê hoặc…
Đột nhiên, tiếng bước chân từ xa vọng lại ngày càng gần, khiến tim cô giật thót. Cô vội vàng nhét chiếc bờm tai mèo vào trong chăn.
Vừa kịp quấn chiếc áo choàng tắm quanh người thì cánh cửa phòng ngủ đã mở ra.
Nguyên Dạ thấy cô đứng chân trần bên giường, nhướng nhướng một bên mày: “Sao vẫn chưa ngủ?”
“Em… ngủ ngay đây!” Cô lúng túng, chưa kịp nói xong mặt đã đỏ bừng.
Cô chui vào chăn, chiếc áo choàng tắm vẫn còn quấn qua loa quanh người.
“Anh còn phải làm việc sao?”
Người đàn ông khẽ “Ừm” một tiếng trầm thấp, ngồi bất động bên mép giường.
Anh duỗi chân, đưa tay tháo chiếc kính gọng vàng xuống, rồi day day hai bên thái dương bằng những ngón tay thon dài. Tay áo của bộ đồ ngủ đen từ từ trượt xuống, để lộ phần cánh tay trắng mịn và rắn chắc.
Người đàn ông khẽ khép mắt, để lộ vẻ mệt mỏi sâu trong đôi mắt, càng làm nổi bật ngũ quan điển trai, góc cạnh.
Thi Ỷ Ni nhìn anh chăm chú một lúc, rồi rướn người từ trong chăn đến gần anh: “Anh mệt rồi phải không?”
Cô kéo tay anh xuống, tự mình nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho anh: “Để em hâm nóng sữa cho anh nhé?”
Nguyên Dạ lắc đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi đặt lên môi hôn nhẹ.
Anh liếc nhìn về phía chiếc đồng hồ treo trên tường, ánh mắt dừng lại.
Thi Ỷ Ni thuận theo ánh mắt người đàn ông thoáng nhìn lên bức tường bên cạnh, nơi chiếc đồng hồ treo tường đang hiển thị kim giờ và kim phút trùng nhau, chỉ đúng số “12”. Kim giây cũng đang chầm chậm tiến đến.
Năm, bốn, ba, hai, một —
“Két” – một tiếng vang nhỏ, đồng hồ điểm 0 giờ.
Cùng lúc đó, anh khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.
“Xong rồi.” Nguyên Dạ vuốt ve gò má cô, giọng khàn khàn nói, “Giây đầu tiên của sinh nhật, anh muốn ở bên em.”
Hàng mi Thi Ỷ Ni khẽ động, rồi cô mỉm cười.
Cô ghé lại, cũng hôn lên cằm anh: “Chồng à, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Nguyên Dạ hơi nhíu mày, khóe môi cong lên: “Quà của anh đâu?”
Thi Ỷ Ni cúi mặt, hàng mi khẽ rủ xuống, ngại ngùng: “Em… Em suy nghĩ mãi, cũng không biết nên tặng anh cái gì…”
Thực ra, quà đã chuẩn bị xong rồi. Cô còn cất giấu nó trên hòn đảo mà hai người sắp tới.
Đó là một chiếc du thuyền. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cô cố ý giấu đi, định tạo bất ngờ cho anh.
Nguyên Dạ bật cười khẽ: “Không sao.”
“Em ở bên anh, chính là món quà tuyệt vời nhất.” Anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô, đôi mắt đào hoa ánh lên sự dịu dàng.
“Có em, anh không còn mong muốn gì nữa.”
Trái tim cô rung lên, sự dịu dàng ấy như khắc sâu vào trong lồng ngực.
Người đàn ông khẽ nói ngủ ngon rồi đứng dậy, cô bất ngờ giữ lấy cổ tay anh.
“Thực ra…” Cô rũ mắt, giọng nói nhỏ dần, “Có… quà…”
Nói xong, Thi Ỷ Ni thả lỏng dây áo choàng trên người, đặt nó vào tay anh.
Cô cắn nhẹ môi, không nói gì, nhưng ý mời gọi lại rất rõ ràng.
Nguyên Dạ khẽ nhướng mày, nét mặt ánh lên vẻ đầy thích thú.
Anh nhếch môi cười, đốt ngón tay hơi chút dùng sức, dây buộc im ắng trượt xuống.
Như thể vừa mở ra chiếc hộp Pandora đen, anh nhìn thấy món quà sinh nhật quyến rũ, riêng biệt dành cho mình.
Ánh mắt của Nguyên Dạ như bị thiêu đốt, sâu thẳm lại nóng cháy.
Hầu kết anh nặng nề trượt xuống,giọng nói càng khàn: “Em…”
Vừa mới mở miệng, anh lại thấy cô gái nhỏ bên cạnh thò tay vào chăn, lấy ra một thứ mềm mịn lông xù.
Thi Ỷ Ni đặt chiếc bờm tai mèo lên đầu, khuôn mặt đỏ bừng, ngước mắt nhìn anh đầy e thẹn.
Trang phục gợi cảm, nhưng đôi mắt lại trong veo, khuôn mặt ngây thơ – sự thuần khiết pha chút quyến rũ không tự biết, càng khiến người khác mê đắm.
Nguyên Dạ siết chặt lấy eo cô, ôm món quà vừa ngọt ngào vừa mềm mại ấy vào lòng mình.
Anh nhẹ nhàng bắt lấy một chiếc tai mèo lông xù không nhẹ không nặng nhéo nhéo một cái, ánh mắt đặc biệt tĩnh mịch: “Từ đâu xuất hiện một cô mèo hoang thế này?”
Lông mi Thi Ỷ Ni khẽ rung rẩy, xoay người ngồi đối diện anh.
Cô đặt một chân bên cạnh chân anh, chân còn lại đặt ngay trên đùi anh, rồi chậm rãi khép người quỳ xuống.
“Vậy anh có muốn… thu nhận em không?”
Cô mèo nhỏ vòng tay quanh cổ anh, đôi mắt lả lướt nhìn anh, vừa nũng nịu vừa đáng yêu: “Meo~”
Ánh mắt Nguyên Dạ đột nhiên siết chặt, yết hầu lăn lộn kịch liệt như muốn nhảy khỏi cổ họng. Anh giữ lấy vòng eo thon thả mềm mại của cô, lòng bàn tay nóng rực.
“Em không phải là mèo hoang.”
Người đàn ông đột nhiên áp người xuống.
“Mẹ nó,em chính là yêu tinh!”
…
Đến cuối cùng, Thi Ỷ Ni vẫn chưa xác định được liệu tai mèo có thực sự là sở thích của anh hay không.
Có vẻ là không.
Bởi vì bất kỳ nụ hôn, vòng eo, đôi chân, nốt ruồi đỏ nhỏ hay chỉ một ánh mắt, một câu nói của cô đều dễ dàng khiến không khí trở nên bùng cháy.
Nhưng cũng có vẻ là có.
Vào khoảnh khắc cô suy sụp tán loạn, người đàn ông đưa tay đặt lên vùng da bụng dưới rốn của cô, trêu đùa phóng túng: “Sao lại căng phồng thế này?”
Anh cắn nhẹ lên vành tai non mịn của cô: “Có phải là sắp có mèo con rồi không?”
…
Sau khi toàn thân như rã rời, Thi Ỷ Ni run rẩy rúc vào trong chăn. Cô giơ tay sờ lên đầu, im lặng nhắm mắt.
Người đàn ông gần như đã “lột da” cô ra, nhưng vẫn giữ chiếc tai mèo trên đầu cô nguyên vẹn…
Nguyên Dạ ôm cô từ phía sau, hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô: “Vừa rồi điện thoại em đổ chuông.”
Thi Ỷ Ni mơ hồ ‘à’ một tiếng: “Sao em lại không nghe thấy gì cả…”
Người đàn ông nhẹ à một tiếng, ý cười nghiền ngẫm lại xấu xa: “Có thể là do âm thanh của em quá lớn.”
Thi Ỷ Ni: “…”
Thi Ỷ Ni yếu ớt đẩy anh một cái, mềm nhũn ngồi dậy, tay kéo chăn lên che ngực, tay còn lại cầm điện thoại trên đầu giường.
Giữa đêm khuya, Du Chân đã gọi cô ba lần, gửi hai tin nhắn âm thanh, và cả một màn hình WeChat.
Du Chân: 【??? Cậu đưa tớ cái gì vậy??】
【[Hình ảnh]】
【Mặc dù chai rượu này rất đắt… nhưng còn quần áo của tớ đâu!! [phát điên]】
【Chị Dư Dao nói đã đưa cho cậu rồi mà!】
【Chẳng lẽ lát nữa tớ phải mặc đồ lót để chụp ảnh sao! [khóc][khóc]】
【May mà họ còn có một bộ khác】
…
Thi Ỷ Ni nghiêng đầu, ngẩn ngơ nhìn chiếc váy voan nhàu nát trên thảm dưới sàn, rồi nhìn bức ảnh chai rượu đỏ mà Du Chân gửi qua.
Trong đầu cô vang lên một tiếng “ầm”, hô hấp đình trệ.
Cô… vậy mà lại đưa nhầm đồ?!?!
Cô đã gửi món đồ mà Dư Dao đưa cho mình qua cho Du Chân!!
Cho nên……
Dư Dao nói “Nguyên Dạ thích cái này”… là ý nói chai rượu đỏ sao?
Còn có……
Thi Ỷ Ni lại nhìn vào tin nhắn của Du Chân, càng thêm không thể nhìn thẳng vào chiếc váy trên sàn.
Thì ra đó chỉ là một bộ trang phục chụp ảnh thuần khiết, chiếc tai mèo cũng là tạo hình để chụp ảnh, hoàn toàn không phải kiểu “play” nửa kín nửa hở mà cô nghĩ…
Thi Ỷ Ni bật ra một tiếng rên rỉ xấu hổ, kéo chăn phủ kín đầu, cuộn mình thành một quả bóng.
“Sao vậy?” Người đàn ông bên cạnh cô thắc mắc. Anh vừa định đưa tay kéo chiếc chăn trên đầu cô thì điện thoại bên gối đổ chuông.
Thi Ỷ Ni nằm trong chăn nghe thấy Nguyên Dạ bắt máy. Ngay khi nghe ra giọng nói quen thuộc trong loa, toàn thân cô giật nảy.
Là Dư Dao!
Thi Ỷ Ni vội thò đầu ra, vừa kịp nhìn thấy khóe môi người đàn ông cong lên một nụ cười đầy ý vị.
Thấy cô tròn mắt hoảng hốt, ý cười trong mắt anh càng sâu: “Vậy sao?”
Dư Dao lại nói gì đó trong điện thoại.
“Không nhận được.” Nguyên Dạ chậm rãi liếm môi, giọng nói thấp trầm đầy tản mạn.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Thi Ỷ Ni, đôi mắt đào hoa mập mờ quyến luyến: “Chỉ nhận được một con mèo hoang nhỏ thôi.”
Thi Ỷ Ni: “!!” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Mặt cô lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, cô cực kỳ lúng túng,dùng chăn cuộn chặt mình lại rồi giơ một tay ra định giật lấy điện thoại của Nguyên Dạ.
Người đàn ông thân cao tay dài, dễ dàng lách tay tránh khỏi, đầu ngón tay cô chỉ vừa chạm tới mép màn hình.
Ngay sau đó điện thoại “tinh” một tiếng, trên màn hình bất ngờ xuất hiện khuôn mặt của Dư Dao.
— Còn có cả hình ảnh cô đang cuộn tròn trong chăn, đầu đội tai mèo.
Hai ánh mắt ngỡ ngàng chạm nhau một lúc, Thi Ỷ Ni liền “phụt” một cái, chui tọt vào trong chăn, nhắm chặt mắt.
Đây nhất định là một cơn ác mộng!
Nhưng âm thanh từ điện thoại đã phá tan lời tự an ủi của cô.
Dư Dao giống như cười mà không phải cười nói với người đàn ông:
“Con mèo nhỏ mà cậu nhận được, quả thật rất hoang dã.”