Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
La Sát Chi Đạo

Chương 9: 5 năm




Chương 9: 5 năm

Chương 9: 5 năm

Vài ngày sau, trong La Sát Vực

Lúc này La Nguyên đang ngồi dựa vào một cột đá chống đỡ đại điện. Cả người hắn tiều tụy hẳn đi, sắc mặt bơ phờ, huyết sắc không còn, kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần.

Đây là hậu quả để lại trong lúc tham gia khảo nghiệm để tiếp nhận truyền thừa của La Sát.

La Nguyên ngộ rồi, cuối cùng cũng giác cmn ngộ rồi.

Hắn cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của bốn chữ [Giác Ngộ Tử Vong].

Hắn cứ tưởng là ý nghĩa thật sự phải cực kỳ huyền diệu thâm sâu, khó hiểu vô cùng.

Ai ngờ, cái tên nói lên tất cả.

Nội dung của khảo nghiệm là người tham gia buộc phải lịch luyện 7749 lần c·hết đi bằng những cách đau đớn nhất, từ đó tự thân trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng cùng cực lúc sắp lìa đời, rồi lại dằn vặt đấu tranh tìm con đường sống, rồi lại tuyệt vọng vì phát hiện những nỗ lực của bản thân là vô nghĩa, để rồi c·hết đi trong vô vọng.

Bị dã thú cắn sinh sinh đến c·hết; bị nhiệt hỏa thiêu đốt lúc vẫn còn ý thức; bị hàng ngàn v·ũ k·hí đâm xuyên; bị móc mắt, chặt tay, cắt "cậu nhỏ" rồi mất máu mà c·hết... Đủ các thể loại cách thức c·hết đi mà ta chỉ có thể tìm thấy ở đây.

Phá rồi lại lập. Người tham gia phải trải qua chu kì địa ngục, dằn vặt trong thống khổ này. Rồi cuối cùng, thí luyện nhân phải tổng hợp những cảm xúc đó, trừ tạp kết tinh, giác ngộ chân lý, tìm kiếm chút sinh cơ trong con đường c·hết.

Nếu người thí luyện kiên trì chịu đựng, tiến về phía trước, thành công giác ngộ, thì thể xác lẫn tinh thần sẽ tiến hành một loại thuế biến. Loại thuế biến này sẽ cải tạo lại toàn bộ thân thể và linh hồn, đem đến cho chúng một loại thăng hoa, tiến hóa thành một thể sinh vật cấp cao hơn, nói một cách ví von, chính là "đắc đạo thành tiên". Tiềm năng thân thể và linh hồn sẽ được cải biến rõ rệt, cho dù là một tên phế vật không thể tu luyện, thì sẽ trong nháy mắt biến thành tuyệt đỉnh thiên tài tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Thế nhưng, chỉ cần người thí luyện sinh ra một chút cảm giác nghi ngờ, lo lắng, sợ hãi dẫn đến có ý buông xuôi bỏ cuộc, thì bản thân sẽ trở thành một kẻ hèn nhát, suốt đời chỉ biết chạy trốn, sống trong sợ hãi một phế nhân không hơn không kém.

Do đó, tuy nhìn thì khảo nghiệm này khá là an toàn, không gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng sự thực là lại ác độc cực kì, thất bại sẽ sống không bằng c·hết.

Lúc trước La Nguyên nói muốn xem xem trời muốn diệt hay giúp hắn.

Ân, cuối cùng hắn đã biết, lão thiên gia không diệt không cứu, chỉ thích h·ành h·ạ hắn thôi.

Hầy, người tính không bằng trời tính.

Bây giờ, La Nguyên cảm thấy toàn thân rã rời, không chút sức lực, thê thảm vô cùng.

Dù sao mà nói, tinh lực của con người cũng có hạn, La Nguyên bây giờ vẫn chưa bật hack, nên không phải là ngoại lệ.

Nói đi cũng phải nói lại, khảo nghiệm tính khắc nghiệt quá cao, hoàn toàn đánh thẳng vào nỗi sợ hãi trong thâm tâm con người, khiến họ dễ dàng buông xuôi.



E rằng chỉ cần trải qua vài lần, người bình thường đã triệt để rơi vào sợ hãi, đánh mất chính mình.

Thế nhưng La Nguyên thì khác. Mặc dù hắn rất sợ hãi, nhưng mỗi khi bản thân lâm vào nỗi sợ, một cảm xúc khác trong lòng hắn lại dâng trào lên, lấn át nỗi sợ, để hắn có nghị lực bước tiếp.

Liệu đó có phải là lời hứa mà người bạn thanh mai trúc mã để lại cho hắn đã tiếp sức cho hắn? Hay lời của sư phụ quá cố từng nhắc nhở trong quá khứ đã thức tỉnh hắn? Cũng có thể là sức mạnh tình bạn đẹp đẽ đã khích lệ hắn?

Không không, ở đây chúng tôi KHÔNG-LÀM -THẾ.

Một bộ truyện hài hước lãng mạn nói về tình yêu, tình bạn là một cái thứ ẤT Ơ nào đó chứ chắc chắn KHÔNG PHẢI là bộ truyện này.

Thứ cảm xúc mà La Nguyên có không phải là thứ gì đó đáng quý, mà chỉ độc một cái cảm xúc tăm tối mà thôi.

Để cho các bạn đọc dễ hình dung, thì đây là thứ đang diễn ra trong đầu La Nguyên lúc này:

"AAAA. RỐT CUỘC LÀ TÊN KHỐN NÀO ĐÃ TẠO RA CÁI NƠI CHẾT TIỆT NÀY. ĐỢI LÃO TỬ TÌM ĐƯỢC NGƯƠI NHẤT ĐỊNH SẼ XXX NGƯƠI, RỒI LẠI XXX NGƯƠI, RỒI SẼ XXX NGƯƠI CẢ NGÀY. MÓ* NÓ CÁI THẰNG..."

Ầy, từ ngữ quá đẹp đẽ đến độ không thể diễn tả thành lời.

Như các vị thấy rồi đấy, trong lòng anh main của chúng ta bây giờ rất phẫn nộ, tức nổ đầu đến mức bằng một cách vi diệu nào đó, tinh thần ngay lập tức sung mãn, đi qua đi lại đánh vài đường quyền, hoàn toàn quên mất trải nghiệm địa ngục trước đó.

Hầy, tục ngữ có câu "Giận quá mất khôn" và đúng là như vậy thật.

Bởi vì La Nguyện tức giận đến mức mất não, mất luôn cảm giác đau luôn rồi.

Bây giờ cho dù tiếp nhận thêm mấy cái khảo nghiệm cũng chỉ đổ thêm dầu vào lửa, chọc giận La Nguyên mà thôi.

"Không được, bây giờ ta không biết cái tên ch* c·hết mất dạy chủ trì việc này ở đâu. Phải kiếm đối tượng khác trút giận mới được. Kẻ nào có thâm thù đại oán với mình ấy... A, có rồi"

Nghĩ đến thiếu nữ thần bí dám cà khịa mình mấy ngày trước, đôi mắt của La Nguyên sáng lên.

Khụ khụ, đây không phải là giận cá chém thớt đâu, mà ta chỉ đơn giản muốn dạy các quý độc giả một điều mà thôi, đó là"Oan có đầu, nợ có chủ". Không được tha thứ cho những kẻ coi thường mình, nếu không sẽ không sống sót được ở thế giới này.

La Nguyên vừa nhìn về phía ống kính, vừa ưỡn ngực cao đầu, ra vẻ đại trượng phu.

Chúng độc giả:"Phiiii, cẩu nam nhân, cặn bã nam."

Và đó cũng là tiền đề của vụ việc ở chương 1.



Hầy, nếu La Nguyên thật sự trở thành chủ nhân ngọc bội, e rằng năm tháng sau này sẽ rất vất vả cho Vi cô nương.

Thôi, hồng nhan bạc mệnh. Chúng ta chỉ đành dành một phút mặc niệm cho cô ấy.

*

5 năm sau, vẫn tại La Sát Vực

Mặc dù ở đây đã trải qua 5 năm, nhưng ở trong hiện thực chỉ là một tích tắc.

La Nguyên bây giờ mặc dù vẫn bảo trì hình dáng thiếu niên năm xưa, nhưng nếu để ý sẽ thấy được, quanh hắn có một loại khí chất đặc biệt, trong con ngươi toát ra một loại khí tức đặc thù. Nếu người bình thường nhìn thẳng vào mắt hắn, toàn thân sẽ bị cảm giác c·hết chóc vây quanh, lâm vào kh·iếp đảm, cả người mất hồn, trực tiếp ngất đi.

Đây là một trong những tàn dư để lại khi tham gia khảo nghiệm [Giác Ngộ Tử Vong]

Vẫn may, hắn có thể kiểm soát nó, bật tắt tùy ý. Nếu không lúc trở về hiện thực chắc sẽ bị người khác nhầm tưởng là một đại ma đầu mất.

5 năm này, La Nguyên nhờ có chấp niệm muốn "đồ sát" kẻ chủ mưu tạo nên không gian này, mà đã hoàn thành khảo nghiệm, trải qua 7749 lần như ở địa ngục, thành tựu [Giác Ngộ Tử Vong]

Ầy, câu chuyện này để lại cho ta một bài học, đó là đôi khi tính "thù dai" sẽ đem lại cho bạn bất ngờ lớn

Còn về việc kinh hỉ hay kinh hãi thì tùy ý trời.

Nếu có ai khiếu ngại việc tác giả buff hơi lố thì, hết cách, ai bảo con hàng này là main chứ. Có giỏi thì các ngươi cũng trở thành nhân vật chính xem.

Bỏ qua chuyện này, ngoại trừ khí chất của La Nguyên, có rất nhiều thứ cũng đã thay đổi trong thời gian 5 năm nay.

Ví dụ như, mối quan hệ giữa La Nguyên và Lạc Vi - khí linh của huyết sắc ngọc bội.

"Tiểu Lạc Lạc, nghe rõ trả lời. Bổn công tử có điều muốn hỏi ngươi"

"Tên hỗn đản kia, ta đã nói đừng có gọi ta là Tiểu Lạc Lạc cơ mà. Đừng có bắt nạt nô gia, ngươi tưởng nô gia là động vật ăn cỏ hay sao."



"Ăn cỏ hay ăn thịt ta đều xử ngươi, ngươi nghĩ rằng mình có nhân quyền ở đây sao. Nhấc cái mông lên mà tới đây, đừng có thách thức sự kiên nhẫn của ta, trừ phi ngươi lại muốn bị ăn đấm."

"Ngươi... u oa oa... Hiếp linh quá đáng"

Khí linh Lạc Vi vừa khóc òa lên vừa tiến tới gần La Nguyên. So sánh với dáng vẻ quyến rũ phóng đãng năm xưa, bây giờ lại mang khí chất tội nghiệp đáng thương, khiến cho người ta muốn ôm ấp bảo vệ.

Đây chính là "thành quả" La Nguyên đạt được sau bao ngày đêm gắng sức dạy dỗ Lạc Vi.



Vì quá chướng mắt bộ dáng muốn ăn đòn lúc trước của khí linh này nên La Nguyên quyết tâm phải đưa nha đầu vào khuôn khổ, truyền bá tư tưởng "Làm người là phải khiêm tốn, không tự cao tự đại, khiêu khích người khác, nếu không sẽ dẫn họa vào thân."

Còn về làm như thế nào, à thì, thuyết phục là thứ, nắm đấm là chính.

Ân, không hổ là ta.

Chúng độc giả:"... Con hàng này sao không tự nhìn lại mình trước, rồi hẵng dạy dỗ người khác."

"Được rồi, đừng có giở trò mít ướt nữa, mau chóng trả lời câu hỏi của ta. Tại sao ta có thể ở trong La Sát Vực lâu như thế, ta nhớ rằng ngọc bội này muốn duy trì không gian này cần hiến tế máu để làm năng lượng. Ta không tin máu của ba võ sĩ nhất tinh đủ để cung ứng trong suốt 5 năm. Trong này rốt cuộc có ẩn tình gì, nói mau." La Nguyên cốc đầu Tiểu Lạc Lạc một cái, nói ra thắc mắc của mình.

"Ư ư,... chuyện này... vì để đảm bảo trong lúc người hữu duyên tham gia khảo nghiệm không bị gián đoạn, nên chủ nhân trước đây của nô gia đã giữ lại một phần sức mạnh, chống đỡ duy trì mảnh không gian này. Một khi có người hoàn thành khảo nghiệm, có được truyền thừa, thì luồng sức mạnh này sẽ biến mất. Nhưng mà cần một đoạn thời gian để luồng sức mạnh chuyển hóa thành năng lượng phù hợp, nên mới có tình huống lần đầu ngài đến đây không có khảo nghiệm và sự tồn tại của nô gia."

"Hóa ra là vậy. Giống với như những gì ta nghĩ 7-8 phần... Còn một vấn đề nữa, ta đã hoàn thành khảo nghiệm rồi, vậy thì truyền thừa ở đâu. Hay là còn cần điều kiện ẩn nào nữa?"

"Muốn chân chính có được tư cách đạt được truyền thừa, cần phải có sự xác nhận của người giá·m s·át, tức là nô gia. Mục đích của việc này là nhắm vào những thành phần ăn gian chơi đểu lách luật, tránh cho bọn chúng đạt được mục đích."

"Ồ, vậy thì nhanh chóng xác nhận đi chứ. Đằng đẵng năm năm thời gian, ta sốt ruột quá rồi."

"Hừ, ngươi nghĩ sau những gì ngươi đã làm với nô gia, nô gia sẽ tác thành cho ngươi sao, si tâm mộng tưởng. Nhưng mà, nếu như ngươi thành tâm, quỳ xuống phục tùng nô gia, nô gia có thể sẽ... khoan, khoan đã, nô gia làm, nô gia làm mà, đừng đánh vào mông a."

"Thế thì nhanh lên, kẻo ta không kiềm chế được vả cho ngươi mấy phát"

Bị đe dọa, Lạc Vi bất đắc dĩ buộc phải nghe lời. Nàng đưa tay phải ra, chỉ về phía La Nguyên, sau đó một luồng năng lượng màu tím từ thân thể chảy ra, hóa thành một con mãng xà.

Tử sắc mãng xà lấy tốc độ cực nhanh phi về phía La Nguyên, nhanh đến mức hắn chỉ thấy mỗi tàn ảnh, khiến cho La Nguyên kinh hoảng vô cùng.

'Mọe nó, thật nhanh. Không ngờ cô ta lại lợi hại như vậy. Nếu như không phải có quy tắc ràng buộc, cô ta không thể đối ta ra tay, e rằng ta sẽ bị cô ta ngược thê thảm.'

Tử sắc mãng xà chui vào trong thân thể La Nguyên rồi biến mất không tung tích. Đồng thời, La Nguyên có thể cảm nhận được mối liên kết giữa hắn và huyết sắc ngọc bội càng trở nên bền chắc hơn, cảm giác không thể phá hủy.

"Nô gia đã hoàn thành nghi thức nhận chủ với ngươi rồi. Từ giờ ngươi sẽ là chủ nhân của [La Sát Chi Tinh] cũng có nghĩa là nô gia từ nay sẽ phục vụ ngươi đến lúc ngươi c·hết. Ngươi bây giờ có thể tiếp nhận truyền thừa La Sát rồi."

Nói xong, Lạc Vi đưa tay vào trong trang phục cai ngục, lấy ra một quyển sách đưa cho La Nguyên

"Khoan, đây là..."

Nhìn kĩ cuốn sách, La Nguyên phát hiện ra, đây chẳng phải là cuốn sách mà hắn để ngỏ, không quan tâm suốt mấy năm sau.

Hèn gì lúc mới tới đây, hắn quan sát khắp nơi, không thấy cuốn sách này ở đâu, hóa ra Tiểu Lạc Lạc vẫn luôn cất giữ nó.

Mà khoan, đây... chính là truyền thừa á?