Chương 21: Tặc nhân thứ 2
Chương 21: Tặc nhân thứ 2
Trở lại với góc nhìn phía La Nguyên, khoảng thời gian cách vụ h·ỏa h·oạn Hắc Hổ Bang gần 1 canh giờ.
Lúc này, Nguyên ca của chúng ta, sau khi thành công xâm nhập sâu vào khu khách quý mà không để cho trận pháp phòng bị phát hiện ra, đang lần mò đường lối dẫn đến địa điểm mà hắn định sẵn.
'Đầu tiên và quan trọng nhất, ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra nơi tụ tập của đám người thần bí mà hệ thống đề cập tới, nếu để trôi qua cơ hội để nghe ngóng xem mục đích của chúng, thì sẽ không làm nên cơm cháo gì hết, viễn cảnh tốt đẹp mà ta mong ước sẽ càng xa vời. Chuyện kiếm tìm bảo khố gì đó cứ gác lại sang một bên đã, đợi tiểu gia ta hoàn thành nhiệm vụ rồi hẵng tính đến nước đó.'
Vị trí của khu khách quý Thanh Vũ Lâu khá đặc biệt. Để miêu tả một cách chi tiết thì hơi mất sức, hại não tác giả lắm. Thôi thì chúng ta thử hình dung một cách dễ hiểu nhé.
Vài chương trước, các độc giả hẳn đã biết kết cấu của Thanh Vũ Lâu là một kiến trúc hình lục giác phải không nhỉ? Nhưng đó chỉ là sơ đồ tổng quan toàn bộ Thanh Vũ Lâu thôi. Sự thực thì, công trình này được thiết kế sao cho có hình dạng giống hình lục giác nhưng các cạnh không nối liền nhau. Mỗi một cạnh riêng biệt tương ứng với một khu vực, tòa nhà đãi khách riêng, bên trong mỗi tòa đều có nội thất y hệt nhau.
Vị trí của các tòa nhà nhìn từ trên cao tương ứng với sáu hướng trong phong thủy: chính bắc, tây bắc, tây nam, chính nam, đông nam, đông bắc. Khu nhà thuộc hướng chính bắc chính là khu khách quý đặc biệt. Khoảng cách giữa nó với 7 khu còn lại cách xa hơn, nằm ở một địa điểm biệt lập. Con đường mà La Nguyên dùng để xâm nhập Thanh Vũ Lâu chính là một thông đạo bí mật ít ai biết đến, nối thông trang viên và khu khách quý.
Trước mặt La Nguyên hiện giờ là một tòa nhà hình hộp chữ nhật cao chừng 30 mét, dài mấy trăm thước, kích thước đồ sộ, khiến người khác phải ngước mắt trầm trồ. Đây chính là khu vực dành cho khách quý trong Thanh Vũ Lâu.
'Chậc chậc, kiến trúc khổng lồ như thế này, nếu chỉ xét về độ rộng lớn thì e rằng nó cũng đứng số một số hai ở Lục Ấm Thành. Nhức óc rồi đây. Tòa nhà này to lớn nằm ngoài sức tưởng tượng và dự liệu của ta, có lẽ lối đi bên trong rất phức tạp, lát nữa mà tiến nhập vô thì chắc thành trẻ lạc đường mất, biết đi đâu mà tìm lũ kia đây. Sơ suất rồi.'
'Hay là tìm đại một thằng ất ơ nào đó rồi thẩm vấn, moi thông tin từ nó cái nhể.'
'Không được, hồi nãy ta đã làm vậy rồi, không nên manh động. Hộ vệ bên trong hẳn đều có tu vi lợi hại cộng thêm số lượng đông đảo, thực lực bây giờ của ta không thể tạo nên uy h·iếp cho chúng. Càng huống hồ ta vẫn chẳng có thủ đoạn gì chuyên dùng để tra khảo cả.'
Trong đầu La Nguyên lúc này đang hoạt động hết công suất, cố gắng tìm ra giải pháp tối ưu cho vấn đề. Chợt, hắn nảy ra một dụng ý hay ho.
'Đúng rồi. Có thể thử tận dụng đặc tính mẫn cảm với vật sống của Huyết Sát Đắc Tử Công, dùng nó làm bàn đạp để thăm dò nông sâu trong tòa nhà này. Với bản lĩnh hiện tại, ta chỉ có thể cảm ứng được sinh mệnh lực trong phạm vi vài chục thước. Nhưng nếu tăng cường cường độ bằng cách vận dụng nhiều hơn đấu khí, có lẽ sẽ mở rộng được khu vực dò xét.'
'Bằng thủ thuật này, ta sẽ có thể xác định được độ mạnh yếu của từng sinh vật trong tòa nhà cùng với vị trí của chúng, từ đó đưa ra phán đoán chính xác nhất có thể.'
'Ta phải tập trung chú ý, sinh mệnh lực của mỗi vật sống là khác nhau, ta nên thử tìm chỗ nào tụ tập nhiều sinh mệnh lực dồi dào mạnh mẽ, như vậy sẽ nhanh chóng hợp lí. Ở mỗi loại thực vật động vật, sinh mệnh lực của chúng đều có đặc tính độc nhất của giống loài mình, không thứ gì giống thứ gì, nên ta đồng thời phải để ý tìm kiếm sinh mệnh lực đặc trưng của nhân loại, tránh nhầm lẫn nguy hại.'
'Được, thử thôi.'
Các giác quan của La Nguyên tập trung cực độ, hòa lẫn vào môi trường lân cận, thần thức lướt qua từng sợi năng lượng sống khắp nơi. Hắn như hóa thân thành một vị thần từ trên cao nhìn xuống trần gian, toàn bộ thế giới xung quanh hiện rõ trước mắt, không có gì có thể ẩn nấp, nhất cử nhất động của mọi sinh vật đều nằm trong bàn tay hắn.
Tuy nhiên, phạm vi dò trắc vẫn ít hơn so với những gì hắn mong đợi. Cảm thấy như vậy, không nói không rằng, La Nguyên khu động Huyết Sát Đấu Khí tại Đấu Vực, đưa chúng luân chuyển quanh thân thể.
Có sự cộng hưởng của đấu khí, những nơi trước đó thần thức hắn chưa thể chạm tới, giống như có một tầng mê vụ bao quanh, nay đã hoàn toàn sáng mở. Thần thức hắn quét qua toàn bộ khu khách quý, dò trắc cặn kẽ, không để một kẽ hở lọt qua.
'Ừm, chỗ này không phải... chỗ này cũng không phải... A, chính là đây. Phía trên cùng của tòa nhà, tụ tập rất nhiều sinh mệnh lực mạnh mẽ. Hé hé hé, nhanh như vậy đã tìm ra, dân chuyên out trình là ta chứ còn ai khác đâu.'
Chúng độc giả:"GÁY VỪA THÔI CON HỌA MI XỔNG CHUỒNG KIA."
La Nguyên:"CÚT. LŨ SUỐT ĐỜI KU DÙNG ĐỂ Đ*I BỌN BÂY ÉO CÓ TƯ CÁCH LÊN MẶT LÃO TỬ."
"Khụ Khụ...Xong, như vậy là đủ. Tiến hoạch kế hoạch thôi. Tiểu Lạc Lạc, tới lượt cô ra sân rồi."
La Nguyên đưa tay ra, triệu hồi huyết sắc ngọc bội đã lâu không có đất diễn. Lúc này, một cảnh tượng kì dị xảy ra.
Bỗng nhiên một luồng khí tử sắc trồi ra từ miệng con quỷ được khắc trên ngọc bội, hướng về phía không trung tập trung lại. Luồng khí thần bí này mang cho người khác cảm giác ăn không ngon ngủ không yên, toàn thân lạnh buốt, tâm thần hoảng hốt, mười phần cổ quái.
Luồng khí nay sau một thời gian bắt đầu cụ thể hóa, hữu hình thành một thiếu nữ quen mắt vô cùng. Vẫn là trang phục cai ngục đấy, vẫn là mái tóc màu đỏ đấy, không sai, đó chính là khí linh Lạc Vi đáng thương tội nghiệp, hồng nhan bạc mệnh của chúng ta khi gặp phải thằng chủ ác ôn bạo dâm thích đ·ánh đ·ập, giống như nàng Kiều số phận thê thảm khi gặp phải Sở Khanh vậy.
La Nguyên:"Cái CMN. Sao thằng tác này cứ hễ tí là thích dìm hàng lão tử vậy. Rãnh rỗi sinh nông nỗi hả? Đừng có mà ở đó mà ngậm máu phun người nhá."
Tác giả:"Người thật chuyện thật việc thật, chứng cứ rõ ràng, không dối một li."
Chúng độc giả:"A lô, anh công an đấy phải không ạ~?"
Được rồi, không ở đây tấu hài nữa, chúng ta cùng nhau trở lại mạch truyện chính nào.
Từ sau khi con hàng này trở thành chủ nhân của huyết sắc ngọc bội, ngoài việc có thể trong tiềm thức trò chuyện với Tiểu Lạc Lạc, hắn cũng có thể triệu hồi cô ra ngoài mà không cần phải trả giá gì cả. Tuy nhiên, khí linh Lạc Vi tiết lộ rằng cô không thể sử dụng sức mạnh của mình để giúp đỡ La Nguyên được, vì chủ nhân trước đó đã căn dặn cô ta không được nhúng tay can thiệp trên con đường trưởng thành của người kế vị, trừ phi có chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không, La Nguyên cần gì phải khổ sở chui lỗ chó để thâm nhập chứ, với tính cách vô sỉ của con hàng này, trực tiếp kêu Tiểu Lạc Lạc gõ đầu Hắc Hổ Bang vài cái là xong.
Thế nhưng, anh em biết đấy, làm gì có chuyện thanh niên thích đầu cơ trục lợi này cam tâm bỏ qua một công cụ nhân tiện lợi như vậy chứ. Thế nên, La Nguyên vẫn luôn suy nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục Lạc Vi một cách hợp tình hợp lí, sao cho không vi phạm điều lệ, nói một cách dễ hiểu, chính là lách luật. Và trong mấy chương trước, như các độc giả đã biết, hắn đã đe dọa Lạc Vi, biến tình huống bình thường thành nguy cơ ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng thành công.
"Ngươi muốn nhờ nô gia chuyện gì, nói nhanh đi để ta còn về ngủ nướng nữa." Có vẻ vì bị gọi trong lúc vui vẻ nên giọng điệu của Lạc Vi trở nên nóng nảy hơn thường ngày, biểu cảm khó chịu ra mặt.
Nếu là La Nguyên ngày thường thì lúc này chắc sẽ không do dự đập vài phát vào mặt con khí linh bố láo bố lếu này, dạy cho cái gọi là tôn ti trật tự. Nhưng vì hôm nay là trường hợp đặc biệt, hắn muốn tận dụng nhiều thời gian nhất có thể để hoàn thành nhiệm vụ, nên không muốn phí thời gian vào mấy việc vô bổ linh tinh. La Nguyên nhanh chóng ra lệnh cho khí linh Lạc Vi, chỉ tay về một phía của khu khách quý.
"Cô có thấy chỗ ta đang chỉ không? Ở đó sẽ có vài tên lạ mặt đến bàn bạc chuyện gì đó khả nghi. Hãy ẩn nấp tại gần đó, nghe ngóng cho ta xem ý đồ bất chính của chúng, xong việc rồi báo cáo, tường thuật hết lại cho ta. Ta tin tưởng ở cô sẽ đáp lại trọng trách nặng nề vì lợi ích của nhân loại này, không cô phụ sự kì vọng của ta. Thế nhá, sa dồ ná rà." La Nguyên lập tức nói ra kế hoạch của mình, sau đó không để cho Lạc Vi có bất cứ ý kiến hay phản ứng gì, thanh niên đã hóa chaos, ba chân bốn cẳng chạy đi với tốc độ bàn thờ, giống như tốc độ của mấy thằng phắc boi sau khi ch*ch rồi chuồn vậy.
Sở dĩ La Nguyên có niềm tin vào Lạc Vi như vậy là vì trong thời gian ở La Sát Vực, hắn đã chứng kiến được sự lợi hại của khí linh này. Cho dù không thể giúp đỡ trực tiếp hắn, thì khí linh này cũng sẽ không dễ dàng bị lũ người kia phát hiện đâu.
"Hắc hắc, cuối cùng thì ta cũng có thể chuyên tâm vào mục đích trước khi đến đây rồi, đã đến lúc đốt nhà hôi của thôi. Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi~và ta sẽ là người chiến thắng~."
Tác giả:"Ừm, thanh âm thật chấn động lòng người làm sao. Xúc động quá đi mất."
Chúng độc giả:"ĐỪNG CÓ MÀ LÀM Ô UẾ BÀI HÁT LINH THIÊNG VÌ CÁI Ý ĐỊNH BẨN BỰA ĐÓ, ĐMM."
Tác giả:"Thế hả. Vậy "Đêm trung thu em đốt nhà người ta~" thì sao? Quá phù hợp với hoàn cảnh luôn."
Chúng độc giả:"...Thôi, chúng tôi đ*o muốn nói nữa."
*
Một khắc sau
Vị trí hiện tại của La Nguyên là một gian phòng trống không thuộc tầng trệt của Thanh Vũ Lâu.
La Nguyên lúc này đang thở phì phò, cả người chảy mồ hôi, biểu cảm mệt mỏi. Tuy nhiên kì lạ thay, hắn lại không có chút dấu hiệu mất sức nào
"Bố nó chứ. Ai mà ngờ được ở bên trong thì cảnh vệ vẫn nhiều dã man như vậy. Suýt nữa thì bị phát giác mất luôn. Cảm giác lạnh ass vl ra." La Nguyên thì thầm, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm bớt.
Số là, lúc hắn tiến vào đây, nhờ vào khả năng vi diệu của mình, La Nguyên có thể cảm nhận được có rất nhiều nguồn sinh mệnh lực di chuyển xung quanh, tuy từng cái một yếu ớt và không tập trung quá đông, nhưng chúng lại có mặt rải rác khắp nơi. Hồi nãy hắn sử dụng thần thức nhưng không để ý mấy do mục tiêu hàng đầu là phải tìm kết quả là dẫn đến sai lầm này.
"Bọn chúng phân bố khắp nơi, lại thường xuyên liên lạc với nhau để kiểm tra, chỉ cần một tên biến mất thì cả lũ sẽ cảm nhận được có điều không đúng ngay. Tình hình này thì ta không thể spam skill móc lốp mà qua cửa được."
"Cũng may, tuy bọn chúng ở mọi nơi, nhưng quỹ tích di chuyển quá dễ đoán, cộng thêm không tuần tra kĩ càng, nên chỉ cần tốn chút thời gian thì có thể vượt ải. Cảm giác cứ như khi chơi mấy game vượt ngục ở kiếp trước vậy."
Đúng như những gì La Nguyên nói, tuy cảnh vệ luôn luôn đi khắp nơi canh chừng nơi này, nhưng rất dễ để vượt qua chúng. Bằng cách kiên nhẫn chờ đợi, La Nguyên có thể tìm ra được thời cơ đắc thủ.
Cứ như thế, trò chơi vượt ngục của La Nguyên kéo dài thêm 1 khắc nữa rồi kết thúc. Hắn hiện tại đang đứng tại một chỗ cầu thang, cầu thang này dẫn tới cả tầng trên và tầng hầm, không có ai lui tới. Dường như đây là khu vực được quản mật rất chặt chẽ, nên bang chúng bình thường không được phép tiến vào hay lại gần.
'Thường thì những nơi cất chứa bảo khố đều là địa điểm nằm ở dưới lòng đất nhằm tránh mấy tên hám tiền tham vật để ý tới. Lúc ta sử dụng thần thức thì phát hiện ra ở dưới tầng hầm có ba nguồn sinh mệnh lực khá mạnh, dựa vào mức độ mà phán đoán, hẳn là có ba tên cao thủ tứ tinh trấn giữ nơi đó. Vậy thì 7-8 phần đấy chính là bảo khố, hoặc là nơi cất giữ bí mật gì đó, nếu không thì chẳng có chuyện có ba tên tứ tinh nhàm chán không có việc gì chơi mạt chược đâu nhỉ? Hắc Hổ Bang hẳn cũng không có sức để mà làm mấy trò lừa tình này.'
'Phải nhanh chóng hành động. Thời gian duy trì của Tẩy Tức Tương vẫn còn hơn nửa canh giờ nữa, đây chính là thời khắc tuyệt hảo để đánh úp. Chỉ có chiếm được tiên cơ mình mới có cơ hội chiến thắng... Hử, gì đây?'
'Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên ba nguồn sinh mệnh lực dao động dữ dội? Không có dấu hiệu bị giảm sút, hẳn không phải là b·ị t·hương hay trúng đôc. Đây là... đang giao chiến? Chẳng lẽ Hắc Hổ Bang đang lục đục nội bộ, hay là có kẻ xâm nhập khác ngoài mình?' Khuôn mặt La Nguyên biến động, biểu cảm kinh ngạc lộ rõ không thể che dấu.
'Mặc kệ cái nào, đây chính là biến số trong kế hoạch của mình, nhất định phải xác nhận một phen.'
La Nguyên dẫm vào mặt sàn bằng đá, tập trung cước lực, hướng về phía tầng hầm phóng đi.
*Keng* *Keng*...
Càng tiến gần đến tầng hầm, âm thanh v·ũ k·hí v·a c·hạm càng rõ ràng, khiến cho khuôn mặt La Nguyên ngưng trọng lại. Thanh âm này rất nhỏ, người ngoài nếu không tiến gần căn bản không phát hiện được động tĩnh gì. Sẽ chẳng có ai xây dựng bảo khố cách âm, vì đó là hành động ngu xuẩn, làm như vậy sẽ khiến cho ngoài người trông chừng bảo khố thì không có ai nhận ra có trộm c·ướp cả. Chắc chắn là có vật phẩm gì đó là ngăn cản âm thanh truyền ra ngoài, thu hút viện binh đến.
Nếu thật sự như vậy, thì kẻ đầu têu chắc chắn đã chuẩn bị cho lần hành sự rất lâu, nếu đối mặt với hắn thì ít có cửa thắng. Mặc dù La Nguyên cũng có con át chủ bài cho tình huống nguy cấp, nhưng hắn vẫn hơi lo lắng.
Một lúc sau, hắn đã tiến vào một khu vực đèn đuốc sáng trưng, chỉ có một thông đạo duy nhất dẫn tới một cánh cửa bị khóa, cảnh tượng trông rất giống nơi chứa bảo vật.
Nhưng điều làm cho La Nguyên chú ý hơn cả là, trên mặt sơn của cánh cửa có nhuốm vài v·ết m·áu tươi. Bên cạnh là 3 t·hi t·hể không nhìn rõ mặt nằm la liệt trên mặt đất, dường như vừa mới bị g·iết đi, không có dấu hiệu của sự sống.
Và đứng trước 3 t·hi t·hể còn mới đó, là một kẻ mặc trang phục đạo tặc kỳ lạ, tông màu chủ yếu là tím và đen, ôm sát người. Quanh cổ quấn một chiếc khăn được thêu vài kí hiệu kì lạ, đầu đeo một chiếc mũ vải hình con mèo, khuôn mặt cũng đeo mặt nạ giống như La Nguyên. Hai tay cầm cặp dao găm nhuốm đầy máu, nhìn giống như một t·ên s·át n·hân ghê rợn.
Kẻ đó phát hiện có người tới, không hoảng hốt chút nào mà từ từ xoay đầu về phía La Nguyên, tay vuốt v·ết m·áu trên dao găm, thanh âm ung dung tuôn ra từ miệng của hắn, nhưng lại có nốt trầm nốt thăng, giống như bị biến đổi giọng nói.
"Vị huynh đài này xem ra không phải là người của Hắc Hổ Bang, hẳn là phường trộm c·ướp, tới đây kiếm chác đúng không? Đáng tiếc, bảo khổ này ta đã nhìn trúng. Nể mặt là người cùng một đường, ngươi mau chóng cút đi, nếu không đừng trách ta vô tình."