Chương 20: Cấu kết
Chương 20: Cấu kết
Giờ Tý, lúc này đêm đã trôi qua quá nửa, vầng trăng khuyết vẫn đang lơ lủng giữa màn đêm vô tận cùng với bức tranh sao trời huyền ảo, kích động lòng người, khiến cho con người muốn trầm mê vào thời khắc yên bình này.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể tận hưởng thư giãn như nhau, có người phải đối mặt với áp lực, không có phút giây nghỉ ngơi.
Tại một gian phòng bí mật của khu khách quý Thanh Vũ Lâu thuộc địa bàn Hắc Hổ Bang.
Tọa lạc tại trung tâm căn phòng này là một cái bàn gỗ to lớn, đường kính khoảng 20 thước, đủ để cho chục người cùng ngồi một lúc.
Lúc này, hữu hiện trong gian phòng là một nhóm người với nhiều phục sức khác nhau. Ngồi ở phía đông gồm 3 người trung niên nhân mặc thường phục với biểu cảm đặc sắc, khuôn mặt tràn đầy vẻ căng thẳng nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười như muốn lấy lòng ai đó. Ở đầu bên kia, đối diện nhóm trung niên nhân là cũng là một nhóm 3 người thân mặc hắc bào với nhiều hoa văn quỷ dị, vị trí lồng ngực được khắc một loại dấu ấn đặc trưng gì đó . Ba người này đeo mặt nạ nên không thể nhìn thấy khuôn mặt và biểu cảm của họ như thế nào.
Nhưng đặc biệt hơn, người đáng chú ý nhất trong căn phòng này đang tọa vị tại chỗ ngồi ở hướng bắc, đưa mắt nhìn về phía 2 nhóm người. Thân cao 2 mét, mặc áo gầm cộng thêm áo choàng làm từ da hổ, trên khuôn mặt có vài vết sẹo dường như là vết tích mà vài trận chiến để lại, là một trung niên nhân tầm 50 tuổi với khí chất nguy hiểm. Người này không ai khác chính là bang chủ Hắc Hổ Bang, Trương Tam.
Thông thường Trương Tam rất ít khi xuất đầu lộ diện với ngoại nhân, luôn giao phó việc này cho một số đầu mục, trừ phi có sự vụ liên quan chặt chẽ tới lợi ích của Hắc Hổ Bang, y mới hiện thân. Vậy mà hôm nay, y lại chủ động xuất hiện và gặp mặt hai nhóm người lạ mặt này, chuyện này nếu truyền ra bên ngoài e rằng sẽ có rất nhiều người nổi cơn hiếu kỳ: rốt cuộc là chuyện kinh thiên động địa gì mới có thể dẫn động y hiện thân.
"Trương bang chủ, thật không ngờ ngài cũng có một chân trong việc này, ngài đúng là khiến người ta nhìn không thấu a." Một người thuộc nhóm trung niên nhân nhìn về phía Trương Tam, mở miệng nói, dường như xóa bỏ bầu không khí im lặng đầy áp lực nãy giờ.
"Haha, dân gian thường nói thâm tàng bất khả lộ. Nếu như chuyện riêng gì của mình đều rêu rao ra ngoài hết thì bản thân làm sao mà giữ an toàn được chứ, ngài phát biểu như vậy sẽ khiến người ngoài chê cười đấy, tứ trưởng lão." Trương Tam đáp lại với nụ cười nhàn nhạt
"Trương bang chủ không cần khách khí, đã là người trong cuộc thì việc gì phải giữ khoảng cách với nhau, cứ gọi thẳng tên ta là được rồi, dù gì sau này chúng ta phải qua lại hợp tác với nhau. Trương bang chủ nói đúng, là ta không suy nghĩ thấu đáo rồi." Trung niên nhân cúi đầu về phí
"Tứ trưởng lão, ngài muốn ta không khách sáo với ngài nhưng ngài vẫn giữ thái độ xa lạ với ta sao, thật là khiến ta cảm thấy khó xử a."
*Rầm*
Một thanh âm trầm đục vang lên, kéo theo đó, bàn gỗ rung rẫy dữ dội, một vết nứt xuất phát từ một bên rồi lan rộng ra tứ phía. Chuyển góc nhìn về phía khu vực của nhóm người hắc bào, chỉ thấy người ngồi ở giữa, có vẻ như là thủ lĩnh nhóm này, bàn tay nắm chặt đặt trên bàn, chấn động khắp mặt bàn vừa rồi dường như là do hắn gây nên. Không gian gian phòng hiện tại tràn đầy túc sát chi khí, những giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán Trương Tam và nhóm trung niên nhân.
Màn vấn đáp qua lại giữa 2 người có vẻ như đã kích động đến hắc bào nhân, khiến hắn phải ra tay chấn nh·iếp bọn họ, như một lời cảnh cáo không được làm chuyện nhố nhăng.
"Được rồi, các ngươi đừng có mà ở đó đôi co như mấy thằng nhóc con miệng còn hôi sữa mẹ nữa." Thủ lĩnh hắc bào nhân lên tiếng, chất giọng trầm thấp băng lãnh vang vọng khắp mọi ngóc ngách trên gian phòng, không khỏi khiến người nuốt ực một cái.
"Lũ các ngươi nên nhớ rằng, lý do cho buổi tập hợp đêm hôm nay chính là để chuẩn bị tươm tất cho ngày chủ ta quay lại trần gian. Bất cứ một sai sót hay trục trặc gì đều không được phép xảy ra. Bây giờ các ngươi đã lên cùng một con thuyền, không thể quay đầu lại được nữa, mạng sống của các ngươi đã không còn do chính mình quyết định. Nếu như kế hoạch vĩ đại của chủ nhân thất bại, thì dù nguyên nhân có phải là do bọn ti tiện các ngươi gây ra hay không, Ma Động Quật bọn ta vẫn sẽ không tha thứ cho các ngươi. Lúc đó, các ngươi sẽ trở thành nô lệ và công cụ sống cho Ma Động Quật, đừng hi vọng rằng mình sẽ được c·hết một cách thong thả, sẵn sàng tinh thần cống hiến cuộc đời hèn mọn của mình đi."
Cảm giác lạnh lẽo thấu tận xương cốt từng bước thẩm thấu thân thể, lan truyền qua từng lời nói của thủ lĩnh hắc bào nhân, giống như một luồng sức mạnh vô hình, khiến cho tâm lý chịu phải đả kích nặng nề.
'Công kích tinh thần!?' Trương Tam và nhóm trung niên nhân sắc mặt đại biến, tâm thần điên đảo, lý trí dường như sắp rời khỏi thân thể.
Đúng lúc bọn hắn cảm giác bản thân sắp ngất đi, luồng sức mạnh thần bí ấy tan biến, tinh thần cũng dần dần khôi phục tỉnh táo.
"Răn đe như vậy là đủ, thời gian không còn nhiều, không có chỗ để vòng vo tam quốc. Vốn muốn nghe tình hình của lũ các ngươi để sửa đổi kế hoạch sao cho phù hợp nhất, nhưng vì các ngươi quá thiếu tinh thần hợp tác, bọn ta sẽ trực tiếp nói rõ ý định luôn." Hắc bào nhân số 2 ngồi bên phải thủ lĩnh nhàn nhạt mở miệng
"Hiện tại mà nói, kế hoạch của chủ nhân vẫn đang tiến triển thuận lợi, không có kẻ ngoài cuộc phát hiện được. Ma Long Hóa Sinh Đại Trận bây giờ vẫn đang hoạt động tốt, từ từ bào rút sinh mệnh lực của sinh linh trong tòa thành này. Với tiến độ hiện nay, chỉ cần thời gian 1 tuần để đại trận hoàn toàn hấp thụ xong sinh mệnh lực cần thiết để khởi động nghi lễ hồi sinh chủ ta. Nhiệm vụ của các ngươi trong 1 tuần này là phải phối hợp với nội ứng bọn ta cài vào trong các thế lực lớn trong thành, nhất là tên thành chủ Tống gia, để ý xem bọn chúng có hành động kỳ lạ hay không, sau đó chỉ việc báo cáo cho người truyền tin của Ma Động Quật." Hắc bào nhân số 1 ngồi phía còn lại tiếp lời.
"Đồng thời, các ngươi cũng phải chuẩn bị thông báo cho thủ hạ môn nhân, chỉnh đốn tài sản. Đợi sau khi kế hoạch thành công, Hắc Hổ Bang và Diệp gia nhất định phải gia nhập vào Ma Động Quật. Nếu như muốn chống đối, kết cục thê thảm không tưởng tượng nổi sẽ chờ đợi các ngươi." Thủ lĩnh hắc bào nhân kết lời.
Nghe xong những lời đó, biểu cảm của Trương Tam và 3 trung niên nhân biến hóa, cơ mặt như muốn đanh lại, nhưng vẫn cố bảo trì vẻ mặt bình tĩnh.
'C·hết tiệt, mấy tên này hoàn toàn không coi bọn ta ra gì. Cái gì mà bắt tay hợp tác chứ, rõ ràng là ra lệnh một chiều mà. Còn nữa, chúng ta nãy giờ vẫn chưa thể hiện tính thiếu hợp tác mà các ngươi đã kết tội mà. Ma môn quả nhiên rất khó chiều.' Trương Tam và 3 trung niên nhân trong đầu oán hận.
Thế nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo. Họ biết rằng một khi đã bắt tay với ma môn thì chẳng còn đường lui nữa, trừ phi họ thích tìm đường c·hết.
"Chúng ta đã rõ, thưa đại nhân." Bốn người cung kính cúi đầu, đồng thanh đáp lại.
Có vẻ như 3 hắc bào nhân cảm thấy hài lòng với câu trả lời của bốn người kia, nên khí chất đe dọa quanh thân cũng không còn nữa. Bốn người Trương Tam thở phào một tiếng, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đôi bớt, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy bồn chồn về tương lai bất định phía trước.
"Chuyện cần nói đã nói, không nhất thiết phải tiếp tục ở lại nữa. Bọn ta phải rời đi thôi. Cáo-"
"Đại nhân, xin ngài chờ một chút. Ta có điều muốn nói." Ngay trước khi ba hắc bào nhân rời khỏi, Trương Tam lên tiếng níu kéo lại.
"Hử, chuyện gì cơ... Sớm không nói muộn không nói, lại nhằm vào lúc này, ngươi có ý gì?" Thủ lĩnh hắc bào nhân khó chịu đáp lại, sát ý tỏa ra.
"Thật không dám giấu đại nhân, ta có chuyện muốn khẩn cầu liên quan đến giao dịch lúc trước". Tuy toàn thân rất khó thở, như rơi vào hầm băng nhưng Trương Tam vẫn cố gắng nói ra." Ta đã tìm được một tên tiểu tử, rất phù hợp để khôi phục thương thế. Thế nhưng tiểu tử này rất giảo hoạt, mưu kế hèn bẩn nhiều lần thoát khỏi được bàn tay ta. Kính mong đại nhân trợ giúp vây bắt tiểu tử đó, ta nhất định sẽ toàn tâm toàn lực cố gắng phụ trợ cho Ma Động Quật."
Trương Tam đưa một tờ giấy cho thủ lĩnh hắc bào nhân, cung kính nói ra nguyện ý của mình.
"Những gì ngươi định ước, Ma Động Quật vẫn chưa quên. Ngày mai ta sẽ điều động nhân thủ trong môn xuất thủ, lúc đó tên tiểu tử đó thần tiên cũng không cứu nổi. Cứ việc tập trung vào kế hoạch đi." Thủ lĩnh hắc bào nhân liếc nhìn tờ giấy một lát, sau đó khẳng định với Trương Tam.
"Tạ, tạ ơn đại nhân." Trương Tam mặt mày hớn hở, quỳ lạy đáp lễ.
*Đoàng*
Bỗng nhiên, một t·iếng n·ổ cực kì chói tai vang lên, thanh âm như núi lở truyền khắp Thanh Vũ Lâu. Động tĩnh gây ra cực kì to lớn, bất kì ai ở trong khu vực lân cận đều có thể chú ý tới.
"C·hết tiệt." Thủ lĩnh hắc bào nhân phẫn nộ. Ba người bọn hắn tới đây là để tránh đánh rắn động cỏ, không thể để mấy tên phiền phức tìm ra. Bây giờ lại xảy ra chuyện gì thanh thế lớn như vậy, nếu cứ tiếp tục ở lại, sẽ thu hút rắc rối lớn.
'Mặc kệ chuyện gì đang diễn ra, bắt buộc phải rời khỏi, tránh xa nơi này ngay. Hắc Hổ Bang và Diệp gia hẳn sẽ không để tin tức ở đây truyền ra ngoài đâu.' Ba hắc bào nhân nhìn nhau gật đầu, rồi vô thanh vô tức biến mất khỏi nơi đây.
Nhóm trung niên nhân cũng có cùng ý nghĩa đó, nhanh chóng thoái lui.
Trương Tam cũng không rảnh mà quản mấy chuyện đó, y lúc này đang nhìn về phía cột khói dày đặc toát ra từ đằng xa, cùng với biển lửa dữ dội và ánh lửa thắp sáng khắp nơi.
"Không thể nào, nơi ngọn lửa bùng cháy là... bảo khố?" Trương Tam nói với khuôn mặt sững sờ. Y không thể tin nổi cảnh tượng hủy diệt trước mắt mình
Đúng lúc này, một bang chúng tiến đến chỗ y, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
"Bang chủ, không xong rồi, đại họa xảy ra rồi."
"Nói, nói mau. Rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra trước mặt ta vậy hả?" Trương Tam nắm chặt lấy cổ áo tên bang chúng kéo về phía y, khuôn mặt dữ tợn đối diện gần sát với tên thủ hạ.
"Bảo, bảo khố, nổ tanh bành rồi. Tiền tài, bảo vật, lạc trôi cmn rồi."
"CÁI GÌ!?" Trương Tam hét lên. Hắn không thể tin tưởng những gì mình vừa nghe thấy.
"Tên nào?" Khuôn mặt Trương Tam dần hắc hóa, hắn không thể kiềm chế cơn phẫn nộ đang sục sôi trong lòng mình, hóa thân thành một con mãnh hỗ, nhìn trời quát tháo."LÀ TÊN SÚC SINH NÀO DÁM PHÁ HỦY BẢO KHỐ CỦA TA A!?"
Lửa vẫn cứ cháy, khói vẫn cứ bay, người người chạy tán loạn. Khung cảnh loạn lạc trong Thanh Vũ Lâu gợi cho người ta như chốn địa ngục trần gian, khiến cho ai ai cũng rùng mình kh·iếp sợ
Muốn biết thủ phạm á? Xem chương tiếp theo thì tác giả mới bật mí nhá.