Chương 16: Hắc Trảo Hổ
Chương 16: Hắc Trảo Hổ
Khu vực xung quanh Thanh Vũ Lâu, tại một con hẻm nhỏ.
Lúc này, có một bóng hình đang ẩn nấp nơi bóng đêm cư ngụ tại một góc khuất của con hẻm này. Do ánh trăng quá mờ nhạt cộng thêm ánh sáng đèn đường không thể vươn tới, dẫn đến không thể quan sát rõ hình dáng của nó.
Nhưng các độc giả yêu mến, xin hãy yên tâm, chỉ cần một vài thao tác hack nã- à lộn thay đổi ống kính mọi người sẽ có một cái nhìn chi tiết về sinh vật thần bí này.
Sinh vật này cao ngang một đứa trẻ 10 tuổi, mang trên mình một chiếc áo choàng màu đen, chân mang bốt đen, găng tay đen, khuôn mặt bị che phủ bởi một cái mặt nạ cũng đen nốt. Mà không, đây không phải là mấu chốt, điểm cần nói chính là trang phục mà sinh vật này khoác lên nhìn rất, ừm, đặc biệt và "khó đỡ".
Người chơi, à không, sinh vật hệ chúa hề là đây chứ đâu.
Có vẻ như sinh vật mang hình dáng con người này thuộc quyền sở hữu của một gánh xiếc nào đó, và bằng một cách thần con nhà bà kì gì đó, nó lại có thể bò lạc đến nơi này. Chứ không thể nào có chuyện có người lại vứt mặt của mình đi để mặc cái bộ đồ chuyên tấu hài vào lòng đất này được.
La Nguyên:"Lão tử là con người hàng thật giá thật đấy, bọn mất dạy! Cái thuyết âm mưu hãm lờ này là do thằng óc chó nào bày ra, có tin lão tử cho hắn ngửi hương vĩnh viễn không."
Độc giả 1:Ừm, một ý kiến rất khoa học và logic"
Độc giả 2:"Khoan đã, chúng ta phải đặt niềm tin vào Nguyên ca chứ."
La Nguyên:"Ô, đồng minh của chính nghĩa cuối cùng cũng xuất hiện rồi."
Độc giả 2:"Rõ ràng Nguyên ca của chúng ta vẫn luôn là thằng máu chó vô sỉ mà."
Độc giả 3:"Cũng phải, con hàng này chẳng phải vẫn luôn sống như một loại rác thải công nghiệp đấy thôi."
La Nguyên:"...BỌN NỠM NÀY TÍNH TROLL BỐ MÀY ĐẤY À."
Độc giả 4:"Sao, có ý kiến gì à? Nếu muốn phản biện, nhảy bungee không dây chứng minh sự trong sạch của mình cũng hay đấy?"
Độc giả 5:"Mổ bụng t·ự s·át một cách men lì cũng không phải là ý tồi."
La Nguyên:"Nghĩ bố mày sẽ để yên cho cái mồm hôi môi thối của tụi bây ẳng ẳng tiếp à?"
Tác giả:"Trời đất ơi, mấy ông thần khắm thúi phá hư mất thuần phong mỹ tục của truyện tui mất rồi."
Chúng độc giả & La Nguyên:"LÀ DO THẰNG CỜ HÓ NÀO ĐẦU TÊU HẢ!?"
Ầy, main chính, tác giả và độc giả toàn là một lũ như nhau. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.
Bỏ qua những tình tiết máu me tăm tối phía trên, chúng ta hãy cùng điểm qua những hành động của Nguyên ca trong 4 ngày này nhé.
Thực ra cũng không có gì đặc sắc, ban ngày hắn lo điều chế dược dịch chuẩn bị cho lúc hành sự ở Hắc Hổ Bang, ban đêm quan sát thăm dò địa hình và các khu vực quan trọng trước, đảm bảo lúc hành động gây ra ít sơ hở nhất có thể, và nếu bị phát hiện thì đã có sẵn phương án thoát thân.
Trong khoảng thời gian này, La Nguyên toàn tâm toàn lực chú ý hai việc trên chứ không cắm đầu vào tu luyện. Bây giờ hắn đã là nhất tinh cấp, muốn bước vào nhị tinh thì phải đem [Huyết Sát Đắc Tử Công] tầng thứ nhất đến cấp độ đại thành.
Mà khoảng cách giữa tiểu thành và đại thành rầt xa, không mất khoảng 10-14 ngày thì khó mà đạt được. Cho dù có cố gắng như thế nào, trừ phi có đan dược phụ trợ, còn không thì không có chuyện hắn có thể tấn thăng nhị tinh trước khi hành động đâu. Chẳng bằng giữ tinh lực vào mấy chuyện khác hữu dụng hơn.
"Ừm, nếu ta nhớ không nhầm thì khu vực trang viên độc lập nằm ở phía sau Thanh Vũ Lâu có một lối đi thông vào nội bộ thanh lâu. Theo ta biết, trang viên đó chỉ là nơi mà cao tầng Hắc Hổ Bang lui tới mà nghĩ dưỡng, chả phải địa điểm quan trọng gì, nên mức độ bảo mật kém hơn so với những nơi khác. Cũng đúng, ở đó không có bảo vật đủ sức hấp dẫn mấy tên hám tài, chắc cũng không có chứa bí mật gì. Bình thường cảnh vệ ở đó khá ít, ban đêm bọn chúng sẽ ghé vào thanh lâu, nên sẽ càng ít hơn. Giờ khắc này chính là cơ hội tuyệt hảo để ra tay. Được, xuất phát thôi."
Không chần chừ, La Nguyên lập tức dắt chân hướng về khu trang viên.
*
Một lúc sau.
Đại môn trang viên phía sau Thanh Vũ Lâu
Đứng canh gác hai bên cửa là hai tên bang chúng của Hắc Hổ Bang, không có tu vi mạnh mẽ, nên chỉ có thể làm thủ môn đệ tử, ngày đêm trấn giữ tại đây.
"Mấy tên khác thật may mắn. Trong khi chúng ta phải khổ cực đứng đây, bọn chúng lại có thể hưởng lạc với những cô nương của thanh lâu." Một tên bang chúng nói.
"Thôi đi, chẳng phải mấy ngày trước ngươi cũng như thế sao, hôm nay là phiên trực của chúng ta, có tư cách gì than vãn chứ. Thu liễm một chút cái tính háo sắc của ngươi đi." Tên kia đáp lại
"Hừ, nghe ai đang sủa kìa? Đừng có bày đặt đạo đức này nọ, quân tử này kia, chẳng phải ngươi từng b·ắt c·óc vài thiếu nữ nhà nông rồi ăn họ sao. Cái tính cách biến thái của ngươi trong bang ai mà không biết chứ."
"Có gì đâu. Đã gia nhập Hắc Hổ Bang đều là ác giả ác nhân, chút tội danh đó của ta so với những kẻ nguy hiểm thực sự thì chả là cái đinh gì cả, việc gì phải lo chứ."
"Hai vị huynh đài xem ra đều rất đam mê nữ sắc. Thật là trùng hợp, tại hạ biết một vị tuyệt sắc nữ nhân, khuynh nước khuynh thành, đủ để hấp dẫn những người khó tính nhất, đảm bảo thỏa mãn nhị vị." Một thanh âm nam tử khác lạ đột nhiên vang lên
""Ai!?"" Hai tên bang chúng giật thót lên, quát tháo, đưa mắt nhìn xung quanh.
Trước mặt bọn họ từ đâu mà xuất hiện một người thần bí. Trang phục người này trong rất ngớ ngẩn, nhìn không ra gì, khiến cho người khác chê cười.
Nhưng hai tên thuộc Hắc Hổ Bang không có tâm trạng mà để ý tiểu tiết đó, trên trán chảy mồ hôi lạnh.
'Người này vậy mà lại không toát ra chút khí tức, không gây nên một tiếng động có thể tiếp cận chúng ta, công phu liễm tức chi thuật thật cao siêu. Ngay cả những kẻ xuất chúng trong bang e rằng cũng khó mà làm được.'
'Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ. Nếu như tên này muốn g·iết c·hết chúng ta mà không gây ra chút dấu vết nào, sợ là dễ như trở lòng bàn tay. Cũng may hắn dường như không có địch ý, hình như đến đây chào hỏi thôi.'
"Không biết quý danh của vị huynh đài là?" Một tên đệ tử lên tiếng
"Haha, tại hạ chỉ đơn giản là một kẻ làm công ăn lương mà thôi, không đáng để nhắc đến. Tại hạ đến đây là để thực hiện một vụ làm ăn, hai vị phải chăng có hứng thú?"
"Làm ăn? Ý của huynh đài là?"
"Chỉ cần hai vị chịu bỏ ra một ít tiền tài, tại hạ có thể để hai vị đây thưởng thức hoan lạc đời người với một vị tuyệt đỉnh mỹ nhân. Không biết lời mời chào của tại hạ có đủ hấp dẫn không?"
""Thật sao!?""
"Đúng vậy. Chỉ là muốn gặp vị mỹ nhân này có đôi chút khó khăn, nên phí tổn rất cao, hai vị liệu có muốn."
"Khoan đã, làm sao chúng ta biết lời nói của ngươi là thật, lỡ như ngươi là phường l·ừa đ·ảo thì sao?"
"Chuyện này không cần lo. Tại hạ sẽ cho hai vị gặp vị mỹ nhân này trước, sau đó quyền quyết định có hay không thuộc về hai vị."
"Nhưng chúng ta đang có trách nhiệm canh gác nơi này, không thể tùy tiện rời khỏi được..."
"Không sao, tại hạ đảm bảo sẽ không tốn nhiều thời gian của nhị vị. Nếu hôm nay bận thì hôm khác cũng được. Hai vị là người của Hắc Hổ Bang cao quý, thử hỏi ta làm sao mà dám đắc tội chứ?"
"Vậy thì,... ta đồng ý."
"A, ta nữa."
"Được, vậy thì..."
Dứt lời, thần bí nhân giơ tay phải của mình ra, đưa tay về phía lồng ngực một tên bang chúng. Phựt, thanh âm thanh thúy vang lên. Cùng lúc đó, một cây dao găm đâm thẳng vào trái tim tên Hắc Hổ Bang, khiến hắn mất đi sức sống, cả người mất sức, không thể hành động.
"Lão Tô-". Không đợi tên thủ môn đệ tử còn lại nói hết lời, thần bí nhân rút dao găm ra, dậm chân phóng nhanh về phía hắn. Tốc độ thần bí nhân quá nhanh, căn bản không để hắn kịp phản ứng lại. Đợi hắn hoàn hồn, lại phát hiện lồng ngực mình cũng bị dao găm xuyên qua, kết cục giống tên đệ tử kia. Hơi thở thoi thóp, tầm mắt mờ dần, hình bóng thần bí nhân ngay trước mắt hắn. Hắn gồng sức, yếu ớt kếu lên:
"Tên khốn, ngươi lừa chúng ta..."
Đối mặt với lời nói của tên đệ tử, thần bí nhân chỉ phản ứng lại bằng cách giơ ngón trỏ tay trái lên bầu trời.
Tên thủ môn đệ tử nhìn theo hướng ngón tay, đập vào mắt là hình ảnh vầng trăng đẹp đẽ tỏa sáng dịu nhẹ giữa bầu trời ban đêm, và đó cũng là khung cảnh cuối cùng hắn thấy trước khi triệt để c·hết đi.
Rút con dao găm ra khỏi người tên đệ tử, dùng chân đẩy hắn ngã xuống đất, tay lau máu dính trên dao găm, thần bí nhân lẩm bẩm.
"Ta đâu có lừa các ngươi. Ban đêm trăng đẹp, lúc thăng thiên các ngươi có thể gặp chị Hằng mà. Nhớ gửi lời chào của ta tới chị Hằng, chú Cuội và mọi người trên cung trăng đấy."
Quéo quèo queo, anh em thấy đấy, k·ẻ b·iến t·hái vô liêm sỉ vừa lừa gạt con nhà người ta đây, còn ai khác ngoài Nguyên ca đúng không nào.
Thực ra La Nguyên làm vậy nhằm làm mất cảnh giác mấy tên thủ môn đệ tử kia, bởi theo hắn quan sát, hai tên này đều có tu vi nhất tinh. Nếu muốn độc chiến cả hai thì cho dù muốn thắng, thì cũng phải mất một ít thời gian. Lỡ như trong lúc giao đấu thì có tên nào đó nhân cơ hội thông báo cho mấy kẻ khác hoặc xảy ra biến cố gì thì có mà bị ăn lờ bú c*c à.
"Đúng là một lũ nắng cực, lời như thế mà cũng tin sái cổ. Ngươi nghĩ là người Hắc Hổ Bang thì ta không dám g·iết chắc. Thảo nào mấy tên này suốt đời chỉ đi chăn rau cho người khác." La Nguyên vừa đem t·hi t·hể giấu vào một chỗ, vừa khinh thường ra mặt.
"Trang viên này thường hẻo lánh, ít người qua lại, mình cũng không gây động tĩnh lớn, hẳn là có thể kéo dài khoảng 1-2 canh giờ. Chừng đó quá đủ để mình hành động rồi..."
Mở cánh cửa dẫn vào trang viên, đập vào mắt là một tòa trạch viện rộng rãi mát mẻ, mỗi tội là đồ đạc hơi ít do ít người lưu tới đây. Khuôn viên trong rừng có một dòng suối nhân tạo, hàng tre xanh mướt, dưới ánh trăng khung cảnh càng nhìn càng đấy huyền ảo, tráng lệ.
"Không được, đây không phải là lúc chơi bời ngắm cảnh, phải tập trung..." La Nguyên tự nhắc nhở mình, rồi cất bước trên hành lang dọc trạch viện nối thông Thanh Vũ Lâu.
Tác giả:"Hầy, vậy là không có cơ hội để cho các độc giả chiêm ngưỡng thưởng thức danh lam thắng cảnh rồi."
Độc giả:"→_→... Chứ không phải là do ngươi miêu tả dở quá, y như trẻ tiểu học à?"
Đúng lúc La Nguyên đang cẩn thận từng bước từng bước đi tới, thì một thanh âm dọa người vang lên.
"Uồmmmm..."
Cùng lúc đó, các giác quan được tôi luyện qua bao lần c·hết đi sống lại của La Nguyên trỗi dậy. Chúng đang cảnh báo La Nguyên về một nguy hiểm đe dọa tính mạng của hắn.
Thân thể hắn nhanh chóng phản ứng lại lời cảnh báo đó, cả người xoay vòng, chân vận đấu khí, hóp bụng lại, nhảy về phía sau. Ngay khi La Nguyên lùi lại, vài vệt trắng xệt qua, làm rách phần áo bụng của hắn, máy chảy ra từ ba đạo vết xước mỏng.
Khi cả người hắn dừng lại, La Nguyên đưa mắt nhìn về phía sinh vật quái dị trước mặt mình. Đó là một con hổ to khoảng 2 mét, màu lông xen lẫn trắng và đen, đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm La Nguyên như một con mồi, đặc biệt hơn là đôi móng vuốt màu đen khổng lồ trông rất sắc bén, làm cho La Nguyên cảm nhận được sự uy h·iếp khủng bố.
'Con hổ kỳ quái này chính là thứ vừa t·ấn c·ông mình. Nhìn hình dạng v·ết t·hương, hẳn là do cái khủng trảo của nó gây ra. Thật nhanh, thật mạnh, nếu không phải nhờ có khảo nghiệm mà ta cực kỳ mẫn cảm với các yếu tố đe dọa mang sống, tránh trước được một bước, thì ta sẽ bị cái khủng trảo của nó cắt ngang người, biến thành một cỗ t·hi t·hể."
Theo phân tích của La Nguyên, con Hắc Trảo Hổ này e rằng năng lực thực chiến ở tầm ngũ tinh cấp, không phải là đối thủ mà hắn hiện tại có thể dây dưa. Nhưng lúc này hắn đang ở trong căn cứ của địch, nếu như muốn chạy thoát sẽ bị tốc độ của con hổ này tóm lấy, trở thành miếng mồi ngon cho nó.
"Chậc chậc, căng rồi đây, đề này phải giải quyết thế nào bây giờ".
Chúng độc giả:" Xin~ vĩnh~ biệt~ cụ~..."