Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
La Sát Chi Đạo

Chương 15: Thanh Vũ Lâu




Chương 15: Thanh Vũ Lâu

Chương 15: Thanh Vũ Lâu

"Một tứ tinh võ sĩ với một tam tinh à?"

La Nguyên miệng lẩm bẩm, chân chạy qua những con ngõ hẹp của nội thành, tay cầm bao tải chứa dược liệu, trong đầu suy tư về cuộc gặp gỡ vừa rồi.

Không sai, đúng như các độc giả suy đoán, thiếu niên thần bí chạm mặt với Bành Quang và Ngư Đường Nhi tại dược điếm chương vừa rồi chính là Nguyên ca của chúng ta.

Làm theo suy nghĩ của hắn, La Nguyên không đi vào nơi tập trung nhiều người, mà chọn một dược điếm ế khách vắng vẻ. Như vậy, cho dù có bị nhân viên cửa tiệm soi mói nghi ngờ đi chăng nữa, cũng sẽ không rảnh mà quản hắn nhiều, dù sao tình trạng của dược điếm mới là thứ họ cần quan tâm nhất lúc này.

Có độc giả sẽ hỏi, từ đâu mà Nguyên ca kiếm được một tấm Ma Tệ Tạp đáng giá như thế, và không sợ sẽ bị người khác c·ướp đoạt hay sao mà lại trắng trợn công khai giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

Ừm, thực ra vấn đề này La Nguyên cũng đã suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định như thế, mục đích nhằm để tự bảo vệ an toàn bản thân.

Hả, đem tin tức bảo vật vô giá thuộc về mình cho người ngoài biết, chẳng phải là cố ý khiêu khích, hấp dẫn mấy con sói đội lốt người tới à? Trên thế gian này lắm kẻ hám của tham vật, đây chẳng phải là hành động vạch lưng cho người khác sao, thế quái nào lại có ý nghĩa ngược lại thế này? Đây có phải là Nguyên ca đa mưu túc trí mà chúng ta biết không vậy? Hay là con hàng này lỡ hút phải đá ở đâu đó rồi?

Hẳn sẽ có những độc giả suy nghĩ như vậy, nhưng nếu chúng ta chịu phân tích kĩ, hành động này lợi nhiều hơn hại.

Thứ nhất, Bành Quang và Ngư Đường Nhi vẫn chưa rõ thân phận thật sự của La Nguyên. Một vị khách thần bí trông nghèo hèn rách nát lại sỡ hữu vật đắt giá như Ma Tệ Tạp, ai lại không thể nghi ngờ về xuất thân của người đó chứ. Hơn nữa, lúc vừa xuất hiện, hắn còn cố ý phóng xuất một ít ý niệm c·hết chóc của tuy không tạo thành tổn thương tâm lý, nhưng quá đủ để chấn nh·iếp nhân viên cửa tiệm. Nếu như não bọn họ không nhúng nước, thì sẽ không dại dột đắc tội với một khách nhân chưa rõ lai lịch đâu, không kéo lại đâm đầu vào chỗ c·hết ấy chứ.

"Nghĩ kĩ lại, dường như giác quan thiếu niên kia cực kỉ n·hạy c·ảm với sát khí thì phải? Thiếu nữ kia tuy khó chịu nhưng chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở mà thôi, không mẫn cảm với ý niệm c·hết chóc của ta như tên kia. Xem ra hắn có chỗ bất phàm, khá thú vị đấy."

Thứ hai, Ma Tệ Tạp là vật phẩm có chức năng tương tự như thẻ chứng minh nhân dân, những cá nhân sở hữu nó đều thuộc sự quản lý và lưu ý chặt chẽ của Thiên Võ Điện. Nếu như cố ý moi tìm thông tin của chủ nhân nó, có khả năng sẽ bị Thiên Võ Điện phát hiện và bắt giữ, bị tổ chức này gán cho tội danh cố ý x·âm p·hạm quyền riêng tư của khách hàng họ, chịu những h·ình p·hạt thống khổ dành cho phạm nhân. Thiên Võ Điện là một trong những tổ chức quyền lực nhất Thanh Thiên Giới này, trừ phi có sức mạnh tuyệt đối, chỉ có kẻ để quên não trong bụng mẹ mới dám đắc tội họ.



Thứ ba, như đã đề cập ở phía trên, an nguy của dược điếm mới là thứ nhân viên quan tâm nhất, chuyện này chuyện kia của một kẻ lạ mặt mới gặp lần đầu, bọn họ lười lưu ý quan tâm, mà muốn quan tâm thì cũng hữu tâm vô lực. Chỉ riêng sự vụ của một dược điếm sắp phá sàn là đủ để điên óc rồi, tinh lực đâu mà rảnh hơi hóng hớt chuyện khác.

"Nhắc tới cũng kì, rõ ràng chỉ là một dược điếm bình thường như bao cửa tiệm sắp phá sản mất, vậy mà lại lòi ra một con nha đầu tứ tinh cùng một thằng nhóc tam tinh, ở tuổi này cũng được coi là tuyệt thế thiên tài, thiên chi kiêu tử. Xem ra không thể nhìn mặt bắt hình dong được, có lẽ dươc điếm đó ẩn chứa kinh thiên đại bí mật gì đó. Nhưng mà,... liên quan gì đến ta. Sức ta bây giờ còn chẳng lo thân ta được, hơi đâu mà đòi tìm kiếm bảo vật chứ, vũng nước sâu này hiện tại ta vẫn chưa lội vào được. Vả lại, cho dù ta không ngại phiền phức, nhưng trước giờ ta rất ít đi chủ động tìm nó, đều để người khác tự dâng cho bản thân, đồng thời không phải rắc rối gì ta cũng thích rước vào người. Bỏ đi bỏ đi, vẫn là nên thành thật điệu thấp, làm người khiêm tốn thì hơn."

Vừa suy nghĩ, La Nguyên vừa tiếp tục cất bước chạy.

Còn vấn đề tại sao La Nguyên lại có và sử dụng được một tấm Ma Tệ Tạp như vậy, ầy, giải thích nhiều quá thì truyện đâu còn sức hấp dẫn nữa, các độc giả hãy cố gắng suy nghĩ và tự đưa ra đáp án nhé. Đợi một dịp đặc biệt khác tác giả sẽ đề cập tới

Tiện thể nhắc thêm luôn, La Nguyên phải lủi thủi trong mấy cái ngõ hẻm chật hẹp này, chính là để tránh bị chú ý. Hết cách, một thằng nhóc mười tuổi ăn mặc rách rưới mang theo một bao dược liệu nồng nặc mùi thảo dược, thật sự là quá quái dị, ai mà không bị thu hút được chứ. Cẩn tắc vô áy náy mà.

Chúng độc giả:"Xì, làm mất hết cả hứng, cứ tưởng đợt này có mấy cảnh chiến đấu để làm ăn dưa quần chúng, xem con hàng này giở mấy trò vô liêm sỉ chứ."

Tác giả:"(õ_ó)..Chẳng phải các ngươi chỉ trỏ main vô sỉ mất nết chơi bẩn, gây war khắp nơi sao, bây giờ lại quay v·út 180 độ là thể loại gì vậy? Ai cho tôi lương thiện đây?"

*

Ban đêm bốn ngày sau

Phía đông ngoại thành Lục Ấm Thành

Địa bàn của Hắc Hổ Bang, khu vực trung tâm, trọng điểm chiến lược, Thanh Vũ Lâu.



Như đã giới thiệu ở chương 5, Thanh Vũ Lâu là địa điểm tụ tập ăn chơi của các dã khách và nhân vật quyền quý ở Lục Ấm Thành. Do đó, nơi đây luôn được bao phủ bởi bầu không khí tấp nập sôi nổi, thanh âm hoan hỉ vang lên khắp nơi, biến nơi đây giống như khu phố đèn đỏ thời hiện đại.

Tuy Thanh Vũ Lâu mang vẻ kiến trúc cổ xưa phương đông, nhưng lại có sự hiện hữu các phát minh hiện đại, khiến cho khách nhân đến đây có cảm giác, ừm, nói một cách nho nhã thì, bồng lai tiên cảnh thắng cảnh nhân gian. Còn nói một cách thô bạo thì, ờ, một đêm viếng thăm bằng mười năm chơi thuốc.

Chúng độc giả:"Móa, thô bạo cái đìn địt ấy, bẩn bựa thì có. Sủa bậy cũng có mức độ hộ bố."

Tác giả:"Nấu nầu, đấy là thường thức của thơ ca nhạc lý, các huynh đài không biết là dở rồi."

Chúng độc giả:"Úi giồi ôi, đúng là tấu hài cực mạnh."

Trong lúc tác giả và chúng độc giả đang bận bịu tổ chức đại hội đấu võ mồm, thì ở một chỗ khác cũng có tình hình dầu sôi lửa bỏng không kém.

Tầng cao nhất của Thanh Vũ Lâu, tại một gian phòng bí mật.

Lúc này, ngồi trên thủ tọa, hướng ánh mắt băng lãnh về phía ba thành viên của Hắc Hổ Bang đang quỳ rạp cuối đầu xuống đất tỏ vẻ sợ hãi, cả người run bần bật; là một trung niên nhân tầm 50 tuổi, cả người khoác lên bộ áo gấm xa xỉ, cộng thêm áo choàng làm từ da hổ, quanh người có khí chất c·hết chóc đặc biệt, dường như đã g·iết qua rất nhiều người.

Trung niên nhân sau một hồi trầm tĩnh im lặng, nhẹ nhàng nhấp nhô đôi môi, thanh âm khô khốc từ trong miệng tuôn ra.

"Đám người Lý Bân rốt cuộc đang ở xó xỉnh nào? Chẳng phải chỉ là bắt giữ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa hay sao? Hay là chúng quyết định phản bội ta nên đã cao chạy xa bay rồi. Các ngươi lúc đó có đi theo bọn chúng phải không, tốt nhất nên cho ta một lời giải thích hợp lí."

"Khởi bẩm bang chủ đại nhân, oan quá, thực sự là oan quá, chuyện này tuy chúng ta có nhúng tay vào nhưng lại không liên quan đến chúng ta." Người đứng đầu nhóm ba người lên tiếng.

"Nhúng tay vào nhưng lại không liên quan? Ngươi tính đem ta thành trò cười à?" Thanh âm của trung niên nhân lúc này càng khô khốc hơn nữa, kèm theo một chút sát khí tỏa ra.

"Khô- Không phải như vậy, tiểu nhân hà có ý đó. Tối hôm đó, chúng ta và một số huynh đệ khác trong bang đã được Lý Bân kêu gọi giúp đỡ nhiệm vụ của nhóm hắn. Hắn nói chỉ cần chúng ta bao vây khu vực quanh nhà tiểu tử đó, tránh cho nó chạy thoát, thì nhiệm vụ tất thành bọn hắn sẽ hậu tạ huynh đệ bọn ta. Ai ngờ đâu kế hoạch xảy ra biến số, nhóm Lý Bân không trở lại, chúng ta cũng không thấy bóng dáng tiểu tử kia đâu. Vì quá sợ hãi nên huynh đệ bọn ta quyết định rút binh để bảo toàn tính mạng. Bang chủ đại nhân, ngài thử nghĩ xem, nếu như lúc đó bọn ta không rút lui, có thể đã bỏ mạng tại đó, sao có thể bẩm báo chi tiết sự việc cho ngài được chứ. Xin ngài quân tử rộng lượng, bụng đại nhân không so với tiểu nhân, tha thứ cho chúng ta.



"...Haha, miệng lưỡi dẻo quẹo đấy. Ngươi luyện được cái kĩ năng đấy từ đâu vậy?" Đột nhiên trung niên nhân cười lên, làm cho cả ba người giật thót tim.

"D-Dạ, nếu ngài không chê, tiểu nhân nguyện ý dâng món nghề của mình cho ngài, có thể để cho các cô nương ái mộ bang ch-". Lời còn chưa dứt, trung niên nhân tại chỗ đột nhiên biến mất, lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt người kia, bàn tay duỗi ra thành chưởng, vận đấu khí đánh vào thân thể hắn. Cả người tên đó như đạn pháo bay v·út về phía sau, đập vào tường đá, sau đó toàn thân thê thảm, máu thịt bê bết, xương cốt đứt gãy, nội tạng vỡ nát, hơi thở thoi thóp, cuối cùng mất đi sinh cơ, triệt để c·hết đi.

"Ngươi đã nói những gì ta muốn biết, nên ta không cần phải tha thứ cho ngươi nữa, Hắc Hổ Bang không cần những kẻ yếu đuối hèn nhát, chạy trốn vì một tên tiểu quỷ. Người đâu, ném t·hi t·hể tên này cho thú cưng của ta chén một bữa, như vậy mới chứng minh được chút giá trị cuối cùng của hắn cho Hắc Hổ Bang. Còn về hai ngươi..." Trung niên nhân quay về phía hai người còn lại. Lúc này bọn họ đã hồn bay phách lạc, khi thấy trung niên nhân quay về mình, càng sợ kh·iếp vía.

"Giết một tên để răn đe là đủ. Các ngươi lấy tên kia mà làm gương, lần sau không được phép tái phạm, quay đầu bỏ chạy nữa. Nếu không, hậu quả sẽ không nhẹ nhàng như tên kia, ta đảm bảo sẽ không để các ngươi c·hết dễ dàng đâu. Một khi đã gia nhập Hắc Hổ Bang, các ngươi có sứ mệnh phải cống hiến sinh mạng vì sự phồn vinh của Hắc Hổ Bang, nghe rõ chưa?"

""R-rõ"". Hai người dõng dạc tuyên bố.

"Được, hai người các ngươi lui ra trước đi, bổn bang chủ có việc phải suy nghĩ, không muốn bị người khác quấy rầy."

Đuổi hai tên thuộc hạ lui đi, cả gian phòng chỉ còn mỗi bóng dáng lẻ loi của trung niên nhân. Đi về phía thủ tọa ngồi xuống, chau mày suy nghĩ.

"Độ trung thành của đám người Lý Bân ta đã từng kiểm nghiệm qua, rất ít khả năng phản bội, nên ta mới chọn chúng làm người thực thi nhiệm vụ lần đó. Như vậy thì 8-9 thành sự m·ất t·ích của chúng là do tên tiểu quỷ đó gây ra,...Khửa khửa khửa, tốt lắm tiểu tử, ngươi càng ưu tú, ta càng muốn có được ngươi. Chỉ cần chiếm lấy được bản nguyên linh hồn của ngươi, thương thế của ta sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, thậm chí có thể hướng tới cảnh giới lớn phía trước. Lúc đó ai có thể ngăn ta trở thành bá chủ một phương chứ. Hắc Hổ Bang sẽ là thế lực độc trị nơi này, bang chủ là ta cũng sẽ là người trên vạn người. Tiểu tử thối, hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng. Nếu không thì làm sao xứng với cái giá mà ta đã trả chứ. Khửa khửa khửa..." Trung niên nhân cười gằn lên, thanh âm vui mừng vang vọng khắp gian phòng.

Hầy, bây giờ mà nói có lẽ cũng đã muộn, nhưng xin giới thiệu, người này chính là Trương Tam, bang chủ Hắc Hổ Bang, người đang rất "thèm muốn" Nguyên ca của chúng ta.

Như mọi người đã thấy, con hàng này đang ATSM và phê cần đến tận nóc trời, không có thuốc chữa luôn rồi.

Ầy, sao lúc nào cũng có mấy tên mất não đến chỗ La Nguyên tìm phiền phức chứ, sống an phận thủ thường không tốt sao, cứ phải tìm kích thích như vậy chứ.

Trên đời lắm kẻ bất thường, ngược đời thật

Thôi, lúc bị bón hành ngập mặt, đừng trách anh đây không cảnh cáo nhá.