Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 125: Em không kén ăn, rất dễ nuôi




Sau khi cùng nhau trao đổi các thông tin về thói quen và phong cách làm việc của nhau thì cũng đã đến giờ nghỉ trưa, Lữ Thiên Luân vô cùng cao hứng lên tiếng: "Được rồi, trước mắt cứ như vậy. Bây giờ đi ăn trưa thôi. Trưa nay em muốn ăn gì?"

Doãn Khả Vy lắc đầu: "Không cần, em xuống căn tin ăn cùng mọi người là được."

Hắn tỏ ra không vui: "Vy Vy, em đừng quên hiện tại công việc của em là gì? Nhiệm vụ của em là đi theo anh mọi lúc mọi nơi đấy."

Cô á khẩu không nói được gì, đúng hơn là cô không dám phản bác. Phong cách bá đạo này y chang Lữ Thiên Luân mà cô nhận biết, không sai đi đâu được cho nên cô chỉ có thể thuận theo, không có quyền được lên tiếng.

"Vâng, tùy anh."

Hắn hài lòng gật đầu: "Tốt, vậy để anh chọn. Đi thôi."

Dứt lời, hắn đứng lên khỏi ghế dựa, không quên cầm theo áo vest mặc vào người. Trông hắn lúc này mới ra dáng nghiêm chỉnh của một vị Giám đốc điều hành nên có.

Đi ra đến cửa văn phòng, Lữ Thiên Luân bất chợt đứng lại, quay đầu hỏi: "Hôm nay em có lái xe đến không?"

Doãn Khả Vy lắc đầu: "Không có."

Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên cười như không cười: "Vậy tốt rồi. Từ ngày mai em cũng không cần lái xe đến, sẽ có người đến đón em."

Cô nhíu mày: "Vì sao?"

Hắn nhún vai: "Phải nói làm sao nhỉ? Anh muốn tận dụng triệt để thời gian mà thôi. Thay vì phải đợi em đến công ty thì anh muốn nghe trước lịch trình khi ở trên xe. Nếu như cần đi gặp đối tác hoặc xử lý việc gì đó ngoài công ty thì liền có thể lập tức đi."

Cô bĩu môi: "Lữ tổng, anh đây là muốn vắt khô máu em à?"

"Anh không cho là vậy, có người đưa đón tận nơi không hơn sao? Anh nghĩ sau tai nạn, em cũng sợ phải tự mình lái xe có phải không?"

Doãn Khả Vy bị nói trúng tim đen liền á khẩu không thốt nên lời. Cô đích thực vẫn còn bị dư chấn không nhẹ, cho nên sáng nay mới bắt taxi đến công ty. Chắc phải mất thêm một đoạn thời gian nữa cô mới có thể trở lại là chính mình của trước kia được.

Thấy cô im lặng không nói, hắn liền biết mình nói đúng rồi. Khoé miệng hắn lại khẽ nhếch lên, nhìn cô cười đầy ẩn ý: "Với thân phận là trợ lý hai tư trên bảy của anh, anh đề nghị em chuyển đến nhà anh ở, như vậy sẽ vô cùng hữu ích đối với công việc, vừa rút ngắn thời gian làm việc, vừa có thể có thêm nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Em thấy sao?"

Doãn Khả Vy kinh ngạc trợn tròn mắt, không dám tin lời hắn vừa thốt ra. Chuyển đến nhà hắn ở? Hắn nói nhăng nói cuội hay cô nghe lầm đây? Trợ lý là nam thì nghe có vẻ khả quan nhưng trợ lý nữ thì... Cmn, ai không biết còn tưởng hai người có quan hệ mập mờ đấy! Nam nữ sống chung thì chỉ có là người yêu hoặc quan hệ bao nuôi chứ trợ lý thì làm gì có cửa?

Gã đàn ông đang đứng trước mặt cô có phải là Lữ Thiên Luân mà cô biết hay không vậy? Chẳng lẽ sống ở Mỹ quen rồi nên cũng bị nhiễm cái thói sống dễ dãi của người ở đó luôn hay không?

Thật sự thì cô cũng không phải là người bảo thủ, sống cùng bạn trai cũng không phải không được nhưng tiên quyết phải là bạn trai thì mới được nha. Cho dù cô yêu hắn đấy, nhưng suy cho cùng cô và hắn hiện tại chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi, chuyện sống chung thì miễn bàn đi, không khéo lại gây ra hiểu lầm gì đó thì mệt tâm lắm.

Lặng lẽ hít sâu một hơi, Doãn Khả Vy tỏ ra vô cùng bình tĩnh cùng hắn đối mắt: "Lữ tổng, chúng ta hiện chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, mong anh suy xét lời nói của mình, đừng để cho người khác hiểu lầm. Cám ơn."



Lữ Thiên Luân chợt nhướn mày: "Hiểu lầm sao? Em nghĩ vậy ư?"

Cô nhíu mày: "Vậy chứ ý anh là gì?"

Tròng mắt hắn chợt bắn ra tinh quang nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy: "Anh nghĩ lời anh nói đã đủ rõ ràng. Em trở về suy nghĩ thêm đi. Còn nữa..."

Hắn chợt dừng lại nhìn cô, cười như không cười nói tiếp: "Vy Vy, em lại gọi anh là Lữ tổng nữa rồi, mau tập làm quen với cách gọi thân thuộc đi."

Dứt lời, hắn lập tức quay lưng mở cửa văn phòng rồi bước nhanh về phía thang máy, để lại một bóng lưng cao ngất cho Doãn Khả Vy.

Cô đứng khựng tại chỗ suy nghĩ mông lung, mãi mới có phản ứng liền nhanh chân bước ra khỏi văn phòng đóng cửa lại, ba bước thành hai bước đi về phía thang máy.

Lữ Thiên Luân lúc này đã đứng đợi cô ở cửa thang máy, nghe thấy tiếng giày cao gót của cô ngày một lớn dần mới đưa tay bấm nút trên tường.

Cửa thang máy mở ra, hắn nhanh chóng bước vào chờ cô. Khi cô đã đứng bên cạnh, hắn lại bấm nút đóng thang máy sau đó lên tiếng: "Sau này em cũng cứ sử dụng thang máy chuyên dụng này đi, không cần phải cùng người khác chen chúc."

Doãn Khả Vy khẽ quay đầu nhìn sang, bắt gặp góc nghiêng gương mặt của hắn thì không khỏi hít ngụm khí lạnh. Này cũng quá mức đẹp trai rồi, cô thật sự sắp không kiềm chế nổi mà muốn nhào tới rồi đấy.

Giống như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, Lữ Thiên Luân chậm rãi quay sang, khoé miệng lại không tự chủ cong lên, cất giọng trêu chọc: "Có phải nhận ra anh rất đẹp trai?"

Bị bắt gặp đang nhìn trộm, Doãn Khả Vy chột dạ quay mặt đi, không dám cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, lẩm bẩm trong miệng: "Đẹp trai thì sao? Ăn được chắc?"

Trong không gian chật hẹp lại chỉ có hai người, cô tuy rằng nói rất nhỏ nhưng người nào đó lại nghe được rõ ràng. Hắn chợt quay hẳn người về phía cô, từng bước tiến tới.

Doãn Khả Vy bị doạ lui về sau, đến khi lưng chạm phải bức tường lạnh ngắt sau lưng cô mới nhận ra bản thân đã không còn đường lui thì sống lưng chợt cứng đờ. Mà hắn cũng đã áp sát về phía cô, tay chống vào bức tường kính phía sau lưng cô, nở nụ cười gian manh: "Muốn ăn?"

Cô mếu máo nói lắp: "Muốn muốn muốn... Muốn ăn cái gì?"

"Chẳng phải em vừa nói đó sao?"

"Em có nói gì đâu?"

"Phải không?" Hắn dường như chưa có ý định buông tha.

Bị thân hình cao lớn của hắn áp đảo, lại thêm hơi thở nam tính cùng hương bạc hà thanh mát toả ra từ người hắn, hô hấp của cô chợt trở nên khó khăn. Cô cúi đầu tránh đi đôi mắt câu hồn của hắn, im lặng không dám lên tiếng.

Thang máy "đing" một tiếng rồi chậm rãi mở ra, Lữ Thiên Luân không tiếp tục trêu chọc cô nữa, đứng thẳng người lui về sau hai bước nhìn cô, cất giọng: "Tới rồi, đi thôi."



Dứt lời, hắn quay lưng bước ra khỏi thang máy.

Doãn Khả Vy thở phào một hơi nhìn theo bóng lưng hắn, sau đó cũng nhanh chân bước theo sau.

Mới ngày đầu cùng hắn ở một chỗ mà đã bị đốn tim như thế này, những ngày tháng sau này cô biết sống thế nào đây?

Dừng lại trước chiếc Cadillac màu đen sang trọng, Lữ Thiên Luân mở cửa ghế lái phụ sau đó đứng tại chỗ chờ Doãn Khả Vy.

Cô bước đến đứng bên cạnh hắn, nghi hoặc hỏi: "Anh tự lái xe sao?"

Hắn gật đầu: "Ừm, trước nay vẫn tự lái. Em ngồi vào đi."

"Này..."

Cô khó xử không biết phải nói như thế nào. Có tài xế thì bầu không khí giữa cô và hắn sẽ đỡ gượng gạo hơn, cô có thể yên tâm sắm vai trợ lý Giám đốc. Bây giờ lại chỉ có hai người, mà hắn còn tự mình lái xe, người ngoài nhìn vô, một trăm người thì hết chín mươi chín người sẽ hiểu lầm mối quan hệ của cô và hắn, lúc ấy cô có mười cái miệng cũng không tẩy trắng được. Thật sự là quá khó xử mà.

Lữ Thiên Luân nhướn mày cố tình hiểu sai ý của cô: "Làm sao? Không tin tưởng vào tay lái của anh?"

Cô lắc đầu: "Không phải, em không có ý đó. Chỉ là..."

Hắn cười khẽ: "Chỉ là gì?"

Nhìn bản mặt đầy ý cười trên mặt người nào đó, Doãn Khả Vy không cách nào mở miệng nói ra ý tứ của mình, cuối cùng lắc đầu: "Không có gì." Sau đó nhanh chóng ngồi vào xe giấu đi vẻ ngượng ngập của mình.

Thấy cô đã chịu ngồi vào xe, Lữ Thiên Luân cười thành tiếng vì đạt được mục đích. Hắn không nói thêm gì nữa mà giúp cô đóng cửa xe, sau đó đi vòng qua bên ghế lái mở cửa xe ngồi vào thắt dây an toàn.

Xong xuôi, hắn quay sang nhìn cô, lên tiếng hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Hai mắt cô trân trân nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Em không kén ăn, rất dễ nuôi."

Lời vừa thốt ra, Doãn Khả Vy thật sự muốn cắn vào lưỡi mình. Nói câu đầu được rồi, còn bồi thêm câu sau làm chi nữa chứ?

Lữ Thiên Luân cũng vì câu nói này của cô mà cười thành tiếng khiến cô xấu hổ chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.

Tình cảnh này khiến cô bất giác cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như đã từng xảy ra trước đây.

Trầm ngâm một hồi cuối cùng cô cũng đã nhớ ra, chính là trong giấc mơ kia, ngày đầu tiên cô gặp lại hắn, được hắn chở trên chiếc xe mô tô phân khối lớn, cô khi đó còn ôm hắn vô cùng thân mật. So ra với hoàn cảnh hiện tại, dường như cũng không sai biệt lắm, cũng là ngày đầu tiên gặp lại sau một khoảng thời gian dài, hắn chở cô bằng chiếc xe của hắn, chỉ khác duy nhất là cô không ôm hắn mà thôi.

Cô lặng lẽ nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Mơ và thực, cô sắp không thể phân biệt được rồi!