Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 124: Sau này nhờ anh giúp đỡ




Gương mặt nam tính phóng đại trước mắt khiến Doãn Khả Vy trợn tròn mắt, theo phản xạ tự nhiên lùi về sau ba bước, miệng mấp máy nói không thành câu: "Anh anh anh... Sao lại là anh?"

Nụ cười trên môi Lữ Thiên Luân vẫn chưa tắt, tròng mắt nhìn cô đầy hứng thú: "Vì sao không thể?"

Vì sao không thể ư? Chính cô cũng muốn biết nhưng ai có thể trả lời cho cô đây?

Cô cười méo mó: "Hội trưởng, anh hỏi em, em biết hỏi ai?"

"Đương nhiên hỏi anh. Hỏi anh đi, anh trả lời cho."

Trên trán Doãn Khả Vy xẹt qua ba vạch đen. Hắn đây là đang trêu chọc cô có phải không? Lữ Thiên Luân mà cô biết có khi nào ngả ngớn như vậy hay chưa? Hình như có mà hình như không!

Lữ Thiên Luân của bảy năm trước chưa từng lộ ra vẻ mặt không đứng đắn nhưng Lữ Thiên Luân trong giấc mơ của cô thì chính là dáng vẻ của hiện tại. Nói đúng hơn là hắn chỉ chưng ra bộ mặt ấy trước mặt cô mà thôi.

Một Lữ Thiên Luân như thế này thật khiến cô không biết phải xử sự như thế nào cho phải.

Được rồi, muốn cô hỏi thì cô sẽ hỏi, mong là hắn sẽ trả lời hết toàn bộ để cho đầu óc cô được khai thông đi. Có trời mới biết trong đầu cô lúc này loạn như thế nào, còn rối hơn mớ bòng bong nữa.

"Vì sao anh lại trở thành Giám đốc điều hành L&L?"

Hắn nhún vai một cái, bày ra dáng vẻ đĩnh đạc trả lời: "L&L là sản nghiệp của gia đình anh."

"Nếu là vậy sao anh không làm việc ở trụ sở chính mà lại về đây làm Giám đốc điều hành?"

Hắn lại nhún vai một cái: "Anh muốn ở đâu thì ở đó thôi."

Cạn lời, cô đích thực là cạn lời rồi. Đi một vòng lớn cuối cùng L&L lại là sản nghiệp của gia đình hắn. Cô và hắn rốt cuộc là hữu duyên hay là oan gia đây?

Đã dặn lòng quên đi mối tình đơn phương này thế nhưng ông trời lại cứ muốn trêu đùa cô, để cô gặp lại hắn trong tình cảnh như thế này. Sau này hàng ngày làm việc cùng hắn, ở cùng hắn trong cùng một phòng làm việc, bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy hắn thì thử hỏi, cô phải quên hắn như thế nào đây? Có mà càng ngày càng khó dứt ra thì có!

Chẳng lẽ mới ngày đầu nhậm chức thì lại muốn đi từ chức? Cô làm sao vượt qua những tháng ngày sau này đây?

Thấy cô im lặng không hỏi gì nữa, Lữ Thiên Luân buông lời trêu ghẹo: "Không còn gì hỏi nữa sao?"

Cô lắc đầu, xong lại gật đầu, cuối cùng liều mình nói ra nghi vấn trong lòng: "Là ai chọn em vào vị trí trợ lý Giám đốc?"



Hắn khẽ nhướn mày, xong cũng trả lời: "Là anh."

Cô nhíu mày: "Vì sao?"

"Do anh muốn vậy thôi."

Cô tỏ ra tức giận: "Anh không cần tùy hứng như vậy. Nghiệp vụ trợ lý không phải là chuyên môn của em, em chưa đủ kinh nghiệm để đảm đương chức vụ này. Đúng hơn là em không có đủ tài nguyên để có thể hoàn thành công việc khó khăn như vậy Anh nên chọn người khác thích hợp hơn đi."

Lữ Thiên Luân chợt trở nên nghiêm túc: "Em chưa làm thì sao biết bản thân không làm được? Doãn Khả Vy mà anh biết không phải là người dễ dàng đầu hàng như vậy."

"Anh làm ơn đừng hiểu sai ý của em!"

"Đúng là anh có hơi tùy hứng nhưng anh đã suy xét kỹ càng mới đưa ra quyết định. Chúng ta dù sao cũng từng là bạn học, đã từng cùng nhau làm việc tại hội học sinh ba năm, hiển nhiên cũng có sự ăn ý nhất định. Trong công việc em rất nghiêm túc mà anh thì lại cần điều đó. Anh càng tin tưởng vào năng lực của em. Về tài nguyên, L&L không thiếu, chỉ cần quen thuộc với công việc, em có thể biết tận dụng tài nguyên như thế nào. Chỉ nhiêu đấy thôi đã đủ để anh chọn em hay không?"

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lữ Thiên Luân, Doãn Khả Vy dường như đã bị thuyết phục hoàn toàn. Hắn nói không sai, cô và hắn từng làm việc chung, có lối suy nghĩ giống nhau và sự ăn ý với nhau đến ngỡ ngàng. Trong công việc, cả cô và hắn cũng luôn nghiêm túc, không bao giờ xen lẫn riêng tư với nhau. Còn nguồn tài nguyên của L&L, trước khi đến công ty nhậm chức cô đã được xem qua tư liệu, cũng nắm bắt kha khá và cũng biết phải vận dụng như thế nào cho tốt. Vậy nên, chức vụ trợ lý Giám đốc đối với cô hiện tại không quá khó khăn, cô chỉ cần thời gian liền có thể thông thạo hoàn toàn. Suy cho cùng thì cũng chỉ là một thử thách nho nhỏ mà thôi, chẳng mấy khó khăn với cô.

Được rồi, cô đầu hàng, cô không nói lại hắn.

"Câu hỏi cuối, vì sao lại phải mang bàn làm việc của trợ lý vào đây?"

Lữ Thiên Luân chột dạ, cười gượng: "Anh chỉ đơn giản nghĩ như vậy sẽ thuận tiện hơn, không cần phải cứ vài ba phút lại gọi điện thoại, vừa phiền phức vừa mất thời gian, em không thấy như vậy à? Lại nói hai chúng ta vốn quen thuộc, cần gì phải câu nệ? Em cứ xem như trở về những ngày cùng làm việc với nhau trong Hội học sinh đi."

Doãn Khả Vy một lần nữa âm thầm giơ tay đầu hàng. Gã này khó xơi không vừa đâu. Nhưng mà sao cô lại có cảm giác như mình bị gài hàng ấy nhỉ? Cứ thấy sai sai ở chỗ nào nhưng lại chẳng có cách nào phản bác.

Chậc, những ngày tháng sắp tới của cô chắc sẽ khó sống đây!

Mà thôi, cô cũng chẳng buồn so đo, dù sao hình như cô cũng chẳng thiệt thòi gì, vừa được bước tới chức vị mình mong muốn, vừa được hưởng chế độ siêu ưu đãi, tuy công việc khó nhằn nhưng lương lại cực kỳ cao, hơn cả là còn được cùng người nào đó ở gần như vậy nữa.o

Ầy, cứ xem như đang hưởng thụ hư vinh hiếm có đi, bạn trai trong mơ hiện hữu trước mắt, biết đâu lại gần quan được ban lộc thì sao? Nhan sắc ăn thay cơm được nha, dại gì không ăn chớ? Chưa biết ai chịu thiệt à nha.

Cô làm bộ thở dài một cái rồi mới nói: "Được rồi, em hiểu rồi."

Giơ bàn tay về phía trước, cô nở nụ cười chuyên nghiệp: "Vậy Hội trưởng, à không, Lữ tổng, sau này nhờ anh giúp đỡ."



Lữ Thiên Luân không hề có chút ngượng ngùng đưa tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, siết nhẹ, cười như không cười: "Chúng ta không phải người xa lạ nên em không cần khách sáo như vậy đâu. Trước mặt người ngoài em gọi anh là Lữ tổng thì được, nhưng anh hi vọng khi chỉ có hai chúng ta thì đừng gọi anh xa lạ như vậy."

Cô nhíu mày: "Vậy anh muốn gọi thế nào? Hội trưởng sao?"

"Thiên Luân hoặc là..."

Hắn đột nhiên ghé sát vào tai cô, thều thào bên tai: "Gọi anh... a Luân!

Mặt cô thoáng chốc ửng đỏ, vành tai vừa bị hắn vô tình chạm qua bất giác nóng bừng, đỏ lên trông thấy, mà ai kia lại cười vô cùng gian manh, tỏ ra vô cùng hài lòng với biểu hiện của cô, trong lòng âm thầm kêu la: "Thật đáng yêu!"

Bảy năm trước cô che giấu vẻ ngoài xinh đẹp nhưng hắn lại có thể dễ dàng nhìn ra vẻ đẹp ẩn sâu bên trong. Bảy năm sau gặp lại hắn xém chút không nhận ra vì cô trở nên xinh đẹp động lòng người khiến hắn thật sự thổn thức.

Tuy rằng vài tháng trước không thể gặp nhau vì cô bất ngờ bị tai nạn nhưng hắn không nản lòng, âm thầm lên kế hoạch cho ngày hôm nay.

Có trời mới biết khi hắn nhận tin cô gặp tai nạn, hắn lo lắng bất an như thế nào. Hắn muốn vào thăm cô nhưng lại không biết phải dùng thân phận gì để đến. Cho nên hắn vẫn âm thầm đến nhìn cô qua lớp cửa kính phòng ICU, thầm cầu nguyện cho cô sớm tỉnh lại để hắn có thể đường đường chính chính đứng trước mặt cô.

Bây giờ thấy cô hoàn toàn lành lặn bình an đứng trước mặt hắn, tâm hắn vẫn cứ nhộn nhạo không yên nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra chấn tĩnh chỉ để không làm cô sợ mà bài xích hắn.

Hắn tin tưởng chỉ cần ở gần nhau như thế này thì sẽ rất nhanh có thể đến gần nhau hơn, như thế thì những bước tiếp theo hắn mới có thể hành động dễ dàng được.

Dục tốc bất đạt, hắn vẫn luôn biết điều đó cho nên hắn vẫn luôn quan niệm mưa dầm thấm đất, gần quan được ban lộc. Vậy nên Doãn Khả Vy, em cứ đợi ngày ngả vào lòng anh đi! - Hắn âm thầm nói.

Doãn Khả Vy bị hành động cùng lời nói ám muội của hắn doạ không nhỏ, lại theo phản xạ tự nhiên muốn lùi về sau hai bước, nhưng lại không thành công khi mà bàn tay cô đang bị hắn nắm chặt không buông, xém chút còn đứng không vững.

Cô cười gượng nhìn hắn: "Chúng ta thân như thế sao?"

Hắn nhe răng cười: "Hiện tại chưa nhưng sau này khó nói trước lắm. Em nói có phải hay không, Vy Vy?"

Lại bị câu nói này của hắn doạ đến, Doãn Khả Vy cố gắng rút tay về nhưng hắn càng nắm chặt hơn. Cô tự hỏi hắn có biết hành động này của hắn sẽ khiến cho cô hiểu lầm hay không?

Ngay khi cô muốn thoả hiệp thì hắn lại bỗng dưng thả tay cô ra, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó dò, miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười như có như không: "Được rồi, không làm khó em nữa, đợi em từ từ làm quen đi. Còn bây giờ thì ngồi xuống đây đi, chúng ta trao đổi một chút về thói quen của nhau để sau này dễ làm việc hơn."

Dứt lời, Lữ Thiên Luân quay lưng đi về chiếc ghế da sau bàn làm việc của mình ngồi xuống, sau đó dựa lưng vào ghế ngồi nhướn mày nhìn cô.

Doãn Khả Vy không còn cách nào khác đành phải thuận theo ý hắn, đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện.