Thời điểm này đã thu hoạch vụ thu xong, hầu hết các gia đình nhà nông chỉ ăn hai bữa một ngày. Kỳ Nhất Bạch vẫn còn giữ thói quen của kiếp trước, một ngày ba bữa.
Hắn mới vừa ăn xong, liền thấy mấy đứa Triệu Hữu Sinh trên mặt vẫn chưa đã thèm đang đẩy xe đạp hướng tới nhà cậu.
Đến nơi, Triệu Hữu Sinh đặc biệt nhấn mạnh:
"Bạch ca ca, bọn em không ngã một lần nào nên không làm đổ xe, cũng không làm mất. Bạch ca ca, lần sau...lần sau còn có thể cho bọn em mượn chơi nữa không? Cái xe đạp này thật sự rất lợi hại!!"
Những đứa khác đều đầy mặt mong đợi nhìn Kỳ Nhất Bạch. Ánh mắt đứa nào cũng sáng quắc, làm cho cậu đột nhiên nghĩ đến lúc trước khi còn trong cô nhi viện. Mỗi khi bọn họ được ai cho đồ chơi cũng là những ánh mắt như vậy, đều hy vọng đối phương cho mình mượn chơi một chút.
Chờ đến lúc Kỳ Nhất Bạch hoàn hồn, phát hiện mình đã gật đầu. Đám thiếu niên đều kích động hoan hô một tiếng, nói cám ơn rồi rời đi. Tuy đã đi xa nhưng bọn chúng vẫn luôn thảo luận xem ai đạp xe lợi hại nhất.
Kỳ Nhất Bạch nghĩ may mà mình đang chế tạo thêm một cái xe đạp mới. Nếu chú Triệu có thể làm được thì cậu sẽ làm thêm vài cái xe mới nữa.
Giờ cũng không nghĩ nhiều được như thế. Kỳ Nhất Bạch mang xe đạp ra vào nhà, đóng cửa lại rồi phun sơn cho xe đạp mới. Bởi vì cậu đã nghĩ kĩ rồi, xe đạp là phải bán. Nhưng để cho mọi người không dễ dàng nhìn ra các linh kiện trên xe được chế tạo từ vật liệu gì, trước tiên cậu phải phun sơn để che giấu. Nếu người có tâm muốn nghiên cứu, cũng khó mà tìm ra được.
Chờ nước sơn khô, cậu liền đem xe đạp này thả vào ba lô. Dù sao hiện tại nhà cậu chẳng có chỗ nào kín kẽ, an toàn cả.
Kỳ Nhất Bạch thu thập xong, liền dự định đến nhà chú Triệu lấy cung nỏ cùng tiễn đưa cho Tôn Đại Thạch.
Làm cho cậu thoả mãn là lần này cậu cưỡi xe đạp ở trong thôn, các thôn dân thấy cũng không mang ánh mắt gặp quỷ nhìn theo cậu, mà là mang theo ánh mắt hâm mộ hoặc là soi xét.
Điều này nói rõ biện pháp của cậu có hiệu quả. Sau này khi cậu đạp xe ở trong thôn sẽ không bị mọi người vây xem nữa, Kỳ Nhất Bạch rất hài lòng với kết quả này.
Một lần nữa đến nhà chú Triệu, thân mũi tên đều đã làm xong, có mười cái mũi tên cũng được chú Triệu gắn vào chắc chắn.
Kỳ Nhất Bạch cảm thấy được lần này cậu có thể giao hết hàng trong một lần. Chỉ cần lấy tiền một bộ cung nỏ rồi tiếp tục đi lấy hết số mũi tên đã đặt là có thể giao đủ hàng cho Tôn Đại Thạch.
Đem cung nỏ cùng mũi tên đặt vào giỏ xe, Kỳ Nhất Bạch đạp xe đạp lần thứ hai hướng lên trấn. Cũng không biết có phải có duyên với lão Ngưu hay không, khi đến trấn trên liền đụng phải những người kia.
Các bà nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch lại chăm chú nhìn xe đạp dưới mông đối phương. Có thể là nhìn nhiều thành quen nên cũng không cảm thấy xe đạp quá quái dị nữa. Ngược lại cảm thán Kỳ Nhất Bạch đi thật nhanh, so với xe bò nhanh hơn nhiều lắm. Các bà đều đang nghĩ xem cái giá gỗ kia rốt cuộc là cái gì.
Lão Ngưu hỏi Kỳ Nhất Bạch đi đâu. Nghe cậu nói là đi lên trấn, ông vốn muốn nói đã trễ thế này rồi nhưng mà nhìn Kỳ Nhất Bạch phóng như bay, với tốc độ đó, rất nhanh liền đến trên trấn.
Mấy người phụ nữ ngồi phía sau cũng nghĩ đến điểm này. Nhiều người không khỏi có chút ao ước, nếu mấy bà cũng có thể đi nhanh như vậy, thì các bà sẽ được đi dạo ở trên trấn lâu hơn nữa.
Kỳ Nhất Bạch vẫn bị người trên trấn vây xem. Nhưng lần này cậu đã suy nghĩ kỹ rồi. Cậu chịu khó giải thích, nói đây là trong lúc vô tình cậu làm ra được, chỉ cần dùng sức đạp là xe có thể di chuyển. Dù bất cứ ai nếu chịu khó học đều có thể đi nhanh như cậu mà không ngã tí nào.
Vừa nghe nói chỉ cần học là có thể đi được, mọi người đều không cảm thấy sợ hãi hoặc có những suy nghĩ vớ vẩn nữa. Ngược lại giờ họ đều muốn biết muốn mua một cái xe đạp cần bao nhiêu bạc.
Thời điểm Kỳ Nhất Bạch chế tạo một cái xe đạp mới cũng đã nghĩ kĩ rồi. Để làm ra một cái xe đạp cậu cần bỏ ra khoảng ba lượng bạc để đổi Tiền Hệ Thống mua linh kiện. Thêm linh kiện là gỗ Thiết Tâm và nhựa cây có thể dính được. Bởi vì thứ thu thập khó nhất là nhựa cây dính được, dùng những loại keo khác thì sợ không bền. Vậy nên hiện tại cậu chỉ có thể làm nhiều nhất được năm chiếc xe đạp. Xem như là bản limited, cho nên mỗi chiếc ít nhất phải ba mươi lượng bạc.
Dân chúng khi nghe phải ba mươi lượng mới mua được một chiếc xe thì đều xua tay. Cũng chẳng ai còn hứng thú hỏi nữa. Giá này chẳng khác nào mua một con ngựa, nếu mua xe đạp, thì thà mua ngựa còn hơn.
Dân chúng đều cảm thấy xe đạp này nào đâu có quý như ngựa. Thoạt nhìn chỉ là một cái giá gỗ thêm hai cái bánh xe mà thôi. Còn nghĩ rằng chỉ khoảng bốn, năm lượng bạc thôi cơ.
Nhưng mà, bọn họ lui bước lại làm cho Kỳ Nhất Bạch càng cao hứng. Cuối cùng thì cậu cũng không bị vây xem nữa.
Kỳ Nhất Bạch chờ mọi người đều tản đi, liền đi tới nơi Tôn Đại Thạch bày sạp.
Khu chợ bày sạp càng nhiều người hơn, Kỳ Nhất Bạch chỉ có thể đẩy xe đạp vì bị vây xem. Nhưng khi nghe đến giá cả, mọi người đều lui binh.
Tôn Đại Thạch nhìn thấy xe đạp của Kỳ Nhất Bạch cũng hết sức ngạc nhiên. Được giải thích rõ càng thán phục nhiều hơn. Nhưng bọn họ là thương nhân, cần nhất là xe ngựa chở hàng hóa. Nên đối với xe đạp, anh ta không có hứng thú lắm.
Nhưng nếu đem bán cho mấy nhà giàu có thì lại rất hợp lý, vì họ rất thích những thứ mới mẻ.
Tôn Đại Thạch không khỏi thở dài nói:
"Bạch lão đệ thực sự có tài, không chỉ có thể chế được cung nỏ là binh khí vô cùng hữu dụng. Còn có thể nghĩ ra xe đạp, sử dụng thuận tiện như vậy. Tương lai tiền đồ của cậu là vô cùng sáng lạng đó."
Kỳ Nhất Bạch chỉ có thể chột dạ cười cười, dù sao kỳ thực lợi hại là hệ thống chứ không phải cậu.
Kỳ Nhất Bạch không nói thêm về xe đạp nữa, nói ý đồ đến đây của cậu với Tôn Đại Thạch.
Tôn Đại Thạch nhìn thấy cung nỏ trong giỏ xe, sảng khoái thanh toán một bộ cung nỏ. Kỳ Nhất Bạch bảo anh ta chờ, cậu đi lấy nốt hai cái cung nỏ tới.
Tôn Đại Thạch cho là Kỳ Nhất Bạch quá cẩn thận, cũng không để ý.
Trong tay có thêm bảy lượng bạc, Kỳ Nhất Bạch dùng một lượng bạc lấy nốt hai mươi ba cái mũi tên. Cậu tìm một cái ngõ hẻo lánh rồi ngồi dưới đất bắt đầu lắp ráp mũi tên cùng thân tên.
Sau khi lắp ráp ổn thỏa, cậu để vào giỏ xe rồi cưỡi lên xe đạp. Vừa muốn chuyển hướng, đột nhiên bị mấy người mặc trang phục người hầu cản lại.
Một công tử trẻ tuổi trông giàu có đi ra với vẻ mặt kiêu căng, cậu ta hỏi thẳng:
"Ngươichính là người có cái giá gỗ có thể di chuyển mà mọi người đang bàn tán? Nhìn cũngcó chút thần kỳ. Ngươi nói cho bổn thiếu gia một chút, làm thế nào để xe có thểchuyển động?"
Kỳ Nhất Bạch: "..."
Nếu là ở hiện đại, có người như vậy ngăn cậu lại, tỏ ra một bộ đại gia tới hỏi cậu, cậu nhất định sẽ nghĩ có nên đánh người hay không.
Nhưng hình như thân phận người này cũng thật không phải bình thường. Cậu nghe thấy mọi người đang bàn luận sôi nổi:
"Ca nhi này thảm rồi, bị Khâu thiếu gia hỏi thăm. Lần này cái giá gỗ của cậu ta khẳng định là không giữ được rồi."
"Chắc chắn rồi. Khâu thiếu gia này một khi đã coi trọng đồ vật gì thì chưa từng có chuyện không chiếm được. Ai bảo cậu ta là con của Khâu viên ngoại chứ. Nổi tiếng ở trấn Khê Thủy chúng ta là kẻ giàu xổi."
Khâu viên ngoại?
Chính là con trai ác bá của Khâu viên ngoại trong trong ký ức của nguyên thân? Người trước mắt này chắc là ác bá Khâu Tử Việt rồi?
Kỳ Nhất Bạch nhìn Khâu Tử Việt ngũ quan đoan chính, một bộ công tử bột, con mắt hơi chuyển động, không những không giận mà còn cười nói:
"Khâu thiếu gia, cái này gọi là xe đạp, là tôi trong lúc vô tình làm ra. Nó có thể tự dùng sức để đi, nhưng không phải ai cũng có thể đi được. Nói như vậy Khâu thiếu gia chắc cũng khó mà hiểu được. Không bằng tôi hướng dẫn cho Khâu thiếu gia thử một lần? Khâu thiếu gia thoạt nhìn thông minh tuyệt đỉnh, khẳng định rất nhanh có thể cưỡi được chiếc xe đạp này."
Kỳ Nhất Bạch nghĩ nếu Khâu Tử Việt có thể cưỡi xe đạp trên trấn, chính là tuyên truyền tốt nhất đối với mình!
Khâu Tử Việt lại không biết ý nghĩ của Kỳ Nhất Bạch, ánh mắt sáng lên, lộ ra một bộ không sợ trời không sợ đất liền đáp ứng:
"Đương nhiên, bổn thiếu gia nhất định có thể cưỡi được chiếc xe đạp này!"