Bọn chúng vừa nghe nói có thể thử, nhiều đứa đều tỏ ra khiếp sợ. Chỉ có một thằng bé với làn da ngăm đen, khoảng mười bốn tuổi, nhìn dáng dấp tương đối dũng mãnh, gan lớn đứng ra nói:
"Để em thử!"
Đây chính là con trai của Triệu đồ tể, Triệu Hữu Sinh. Trong trí nhớ của nguyên thân, từ nhỏ thằng bé này đã có tướng đại ca, khoẻ mạnh kháu khỉnh, tính cách háu đá như nghé con mới sinh. Lớn lên lá gan càng lúc càng lớn theo, trong thôn rất nhiều thằng nhóc cũng gọi nó là lão đại.
Kỳ Nhất Bạch cười cười, Triệu Hữu Sinh rất phù hợp để đạp xe đạp, Kỳ Nhất Bạch hướng dẫn Triệu Hữu Sinh rất tỉ mỉ.
Vừa mới bắt đầu Triệu Hữu Sinh dùng cả tay cả chân cũng không hiểu làm sao để đạp xe. Chân vừa rời đất xe đạp liền lảo đảo. Nhưng được cái tính giác ngộ của nó cũng khá ổn, nên chỉ qua một nén nhang, nó đã có thể xiêu xiêu vẹo vẹo cưỡi xe đạp.
Những đứa thiếu niên trong nhóm thấy cảnh này, đều kinh hô không ngớt:
"Trời ạ, lão đại thật là lợi hại. Anh ấy cũng có thể làm cho giá gỗ tự chuyển động kìa!"
"Ngu ngốc, phải gọi là xe đạp. Chúng mày nhìn chân lão đại kìa. Thực sự là phải đạp vào bàn đạp, bánh xe mới có thể chuyển động a."
"Lão đại chính là lão đại, thế mà anh ấy không ngã. Bạch ca nhi đã buông tay ra, vậy mà lão đại cũng không... A a, lão đại cẩn thận!"
Triệu Hữu Sinh đang đạp rất tốt, vừa nghe Kỳ Nhất Bạch đã thả tay ra liền hoảng hốt trực tiếp ngã xuống đất.
Bọn chúng mau chóng tới hỏi nó ngã có đau không. Triệu Hữu Sinh lại vô cùng hưng phấn hỏi:
"Vừa nãy Bạch ca nhi, Bạch ca ca thật sự đã buông tay ra à? Có phải là em đã đạp xe được rồi không?! Em có thể cưỡi một chút nữa không!!"
Dáng vẻ kích động kia như là đứa trẻ lần đầu được nhận đồ chơi. Hơn nữa còn vô cùng dẻo mồm gọi Bạch ca ca.
Những đứa khác cũng gật đầu lia lịa, mặt đầy hưng phấn nói:
"Em, em nữa, em có thể cưỡi không Bạch ca ca?"
"Em cũng muốn thử một chút, bộ dáng lão đại vừa nãy cưỡi xe đạp thật là uy phong a."
Triệu Hữu Sinh cuống lên, bọn chúng đều cưỡi, thì đâu còn phần của nó nữa.
Kỳ Nhất Bạch lại nói:
"Mấy đứa đều có thể thử đạp xe đạp, nhưng không được làm hỏng, cũng không thể đi ra khỏi thôn. Buổi trưa mang trả lại cho anh, có đồng ý không?"
Triệu Hữu Sinh lập tức vỗ ngực một cái bảo đảm nói:
"Bọn em chắc chắn sẽ mang trả anh đúng giờ, chắc chắn sẽ không làm mất."
Kỳ Nhất Bạch gật gật đầu thoả mãn. Mấy đứa thiếu niên kích động đẩy xe đạp rời đi, bọn chúng không thể chờ đợi được nữa để mang xe đạp khoe khoang một phen ở trong thôn.
Âm thanh bọn chúng tranh nhau ai đạp xe trước càng lúc càng xa. Kỳ Nhất Bạch đi vào nhà, lôi màn hình hệ thống ra. Cậu tìm cả bộ bánh răng cưa cùng dây xích, phanh xe, giảm xóc. Cái gì có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, cậu liền phát hiện chỉ mất không tới hai trăm đồng Tiền Hệ Thống liền mua được.
Trán Kỳ Nhất Bạch liền nổi đầy gân xanh. Lần trước cậu bị hệ thống làm thịt rồi!
Kỳ Nhất Bạch muốn chất vấn hệ thống, kết quả hệ thống liền giả chết như đã cạn năng lượng.
Kỳ Nhất Bạch: "..."
Nhưng thôi, phát hiện ra linh kiện để lắp ráp xe đạp so với cậu dự tính còn ít hơn một nửa. Tâm trạng giống như là đột nhiên nhặt được một món hời, nên cậu tạm thời không đi tính toán với hệ thống chuyên hố người nữa. Cậu tiếp tục bỏ ra năm mươi đồng Tiền Hệ Thống, đem tất cả linh kiện bỏ vào rèn đúc, sau đó bắt đầu lắp ráp cung nỏ.
Về phần mấy đứa Triệu Hữu Sinh, tình huống sau khi bọn chúng đẩy xe đạp rời đi, Kỳ Nhất Bạch đều có thể tưởng tượng ra. Nếu người trong thôn thấy một đám tiểu tử còn có thể cưỡi xe đạp thì sẽ không có suy nghĩ lung tung nữa, chắc chắn chỉ có thể thán phục xe đạp thật là lợi hại thôi.
Mà sự thực cũng đúng là như thế.
Thời điểm mọi người đang nghị luận sôi nổi, ai cũng tỏ vẻ vô cùng sợ hãi với Kỳ Nhất Bạch, thì thấy Triệu Hữu Sinh nghiêng vẹo đạp xe đạp. Đằng sau là một đám tiểu tử đang hét lên kích động, người trong thôn lập tức đi tới dò hỏi:
"Hữu Sinh tiểu tử, mấy đứa đang làm gì thế? Đây chính là đồ vật kia của Bạch ca nhi, có thể là đồ yêu ma quỷ quái, sao mấy đứa dám động vào. Mấy đứa làm thế nào mà bánh xe có thể tự chuyển động vậy? Có phải là sử dụng tà thuật không?"
Nói chuyện chính là bà Hoa, đám thiếu niên kia vừa nghe bà Hoa nói Kỳ Nhất Bạch là người điên, rồi còn nói là dùng tà thuật, lập tức lộ ra khinh bỉ:
"Bà Hoa, bà nói nhăng nói cuội gì đó! Chẳng có tà thuật nào cả, cái này gọi là xe đạp, bà có hiểu không??? Phải dựa vào sức lực của bản thân mới có thể làm cho bánh xe chuyển động, đúng là đàn bà vô tri."
Bà Hoa bị nói cho sắc mặt tái xanh. Miệng giật giật muốn mắng cái gì đó, nhưng lại không phản bác được, chỉ có thể tức giận bỏ đi.
"Đúng là một đám người không có kiến thức. Có thấy không, lão đại nếu không đạp thì chính nó làm sao động đậy được. Đây chính là đồ vật Bạch ca ca làm ra, anh ấy rất lợi hại!"
"Ai ai ai, lão đại, đến lượt em cưỡi rồi! Em cũng muốn trổ tài!"
Những thôn dân kia bị nói sửng sốt một chút, liền nhìn thấy đám người Triệu Hữu Sinh đỡ phía sau cho một tiểu tử khác lên cưỡi. Hơn nữa bọn họ tận mắt nhìn tiểu tử kia từ lúc hoàn toàn không cưỡi được, cho đến lúc không có ai đỡ cũng có thể xiêu xiêu vẹo vẹo cưỡi đi. Thế mới biết, hóa ra hai cái bánh xe kia vẫn có thể đổ, nhưng có thể học để không bị đổ. Bọn họ xem xong đều muốn lên thử! Quá thần kỳ, nghe đám Triệu Hữu Sinh nói căn bản không cần dùng quá nhiều sức lực, xe đạp vẫn có thể di chuyển.
Bọn họ liền nghĩ đến lúc Kỳ Nhất Bạch phóng nhanh qua như một cơn gió. Hơn nữa còn ngồi vô cùng vững vàng. Trong lòng họ cũng bắt đầu nóng như lửa muốn thử.
"Ai nha, hóa ra vật này không phải là tà vật, chỉ cần dựa vào sức mình đạp giẫm một cái là có thể chạy. Tôi cũng muốn cưỡi thử, như vậy sau này tôi đi lên trấn, không cần tiêu tiền ngồi xe bò, vậy có thể tiết kiệm một ít tiền a..."
"Đúng vậy, hơn nữa tốc độ này thoạt nhìn còn nhanh hơn so với xe bò."
Nhìn đám tiểu tử kia luyện rất hăng say, trong mắt bọn họ đều là ước ao, vây xem cũng càng lúc càng nhiều.
Mấy thằng nhóc xem Triệu Hữu Sinh cưỡi xe đạp, biết không phải là quỷ, đều cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó, chúng đều hưng phấn vỗ tay và sợ hãi gào thét sợ ai đó té xuống.
Một thanh niên vô lại chừng hai mươi tuổi đi tới cợt nhả:
"Hữu Sinh lão đệ, cho anh thử một lần. Anh khẳng định lợi hại hơn so với mấy đứa, vừa ngồi lên chắc chắn là cưỡi được luôn."
Đám Triệu Hữu sinh đều liếc hắn một cái đề phòng, sau đó ghét bỏ nói:
"Đừng có mơ, mấy người chúng ta còn chưa cưỡi đã nghiền đâu."
"Ai nha, lão đại! Mau xem, sắp đến buổi trưa rồi. Làm sao bây giờ, bọn em còn chưa được cưỡi đâu!"
Triệu Hữu Sinh thấy vậy, thật sự không muốn buông tay, nó đành nói:
"Đi thôi, trước tiên mang lại trả đã. Bạch ca ca nói buổi chiều anh ấy muốn dùng. Nếu chúng ta lần này không giữ chữ tín, lần sau Bạch ca ca sẽ không cho chúng ta mượn đâu!"
"Đúng đúng đúng, đi mau, mau mang trả cho Bạch ca ca. Lần sau lại đến mượn, liền để cho những ai chưa được cưỡi luyện trước."
Mặc dù mấy tiểu tử chưa được cưỡi đều có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến còn có lần sau, trong lòng liền thoải mái hơn.
Những thôn dân này cũng đã theo bản năng mà tiếp nhận xe đạp một cách thần kỳ. Hơn nữa còn nóng lòng muốn thử một lần. Tuy vậy bọn họ cũng không thể tự nhiên như đám nhỏ mà đi mượn được.