Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê

Chương 14




Thời gian cấm đi lại ban đêm đã tới, phía chân trời ảm đạm, đen như mực.

Bùi Diên chưa bao giờ trải qua trường hợp huyết tinh như thế này, gương mặt còn vương nước mắt đầy ngạc nhiên, khiếp sợ.

Lúc này, lại có hai người nam nhân mặc áo bào tối màu từ mái nhà nhảy xuống trước mặt nàng.

Sao lại tới hai người nữa?

Bùi Diên cả kinh, vừa muốn nhắc Tư Nghiễm cẩn thận, lại thấy hai nam nhân đó quỳ xuống trước mặt hắn, đồng thanh nói: “Thuộc hạ tới muộn, mong thế tử thứ tội.”

Bóng đêm đen kịt, bóng Tư Nghiễm trải dài trên mặt đất, ánh mắt sâu thẳm nhìn thi thể nằm đầy đất, không lập tức cho tùy tùng đứng dậy.

Bùi Diên biết mình và Tư Nghiễm sẽ không gặp nguy hiểm nữa, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, khoảnh khắc tảng đá sụp đổ, thần kinh căng thẳng luôn chịu kích thích được buông lỏng, đáng thương khóc thành tiếng.

Tiếng khóc của tiểu cô nương khiến ba nam nhân kia chú ý, sắc mặt Tư Nghiễm khôi phục lại như bình thường, không còn chứa sát ý lạnh lẽo.

Hắn cũng không muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho nên hắn mới bảo nàng nhắm mắt lại.

Khi kẻ xấu nói ra câu nói kia, hắn không thể khống chế nổi chính mình.

Tư Nghiễm trầm giọng gọi hai tùy tùng đứng dậy, đi tới trước mặt Bùi Diên.

Trong đầu Bùi Diên toàn là cảnh Tư Nghiễm vừa giết người, thấy hắn đi tới chỗ mình, liền theo bản năng lui lại.

Vóc người Tư Nghiễm cao lớn, ngồi xổm xuống, bàn tay to đè đôi vai mảnh khảnh của tiểu cô nương lại, tận lực nhìn thẳng vào mắt nàng, thấp giọng dỗ dành: “Đừng sợ, không sao nữa rồi.”

Thấy Bùi Diên không kháng cự, Tư Nghiễm lại giơ tay, dùng lòng bàn tay giúp Bùi Diên lau nước mắt, nước mũi trên mặt.

Gò má tiểu cô nương non mềm, có chút lạnh lẽo.

Khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đến trắng bệch, nhìn như búp bê sứ dễ vỡ.

Lúc này Tư Nghiễm mới hiểu tâm tư của người nhà Bùi Diên, tiểu cô nương như nàng, rất được người khác yêu mến. Khiến họ muốn bảo hộ nàng, cũng không muốn nàng không chịu bất luận thương tổn gì, vĩnh viễn hồn nhiên ngây thơ.

Nhưng vừa nãy, nàng lại gặp loại tai họa này.

Nếu hắn không buông tay, có lẽ mọi chuyện đều sẽ không xảy ra.

“Diên Diên.”

Tư Nghiễm gọi tên nàng.

Bùi Diên bỗng dưng ngơ ngẩn.



Lần này, hắn không gọi nàng là Bùi tiểu thư, mà gọi nàng là Diên Diên. Nàng không ngờ, Tư Nghiễm chỉ gọi nàng là Diên Diên, lại có ma lực lớn như vậy.

Bùi Diên dần ngừng nức nở, nước mắt còn đọng trong hốc mắt, dọc theo lông mi mềm mại, tí tách rơi xuống mu bàn tay Tư Nghiễm.

Vẻ mặt Tư Nghiễm hơi lạnh lùng, giọng nói vẫn ôn hòa bình đạm như cũ, hỏi nàng: “Diên Diên, không khóc nữa, được không?”

Ngày hội Tết Nguyên Đán qua đi, liền tới ngày đại hôn của Bùi Bật.

Lần trước nàng suýt nữa bị hại, Bùi thừa tướng và Ban thị nghĩ mà kinh, phủ thừa tướng phái Tào Duyện đi điều tra việc này, nhưng cho đến nay vẫn không thể tra được manh mối gì.

Đại hôn của Bùi Bật, phủ thừa tướng ăn uống linh đình, khách khứa ồn ào náo động.

Đáy lòng Bùi Diên mất mát, nàng rời khỏi bữa tiệc, đi đến núi giả cạnh Lâm viên, nàng không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, chỉ muốn một mình tiêu hóa tâm sự.

Nàng vươn ngón tay trắng nõn, không ngừng vẽ linh tinh trên mặt tuyết, hơi lạnh của tuyết dần dần thấm vào đầu ngón tay, trong lòng Bùi Diên lại nhớ tới đoạn đối thoại cách đây ít lâu giữa nàng và Tư Nghiễm ——

Khi đó trời còn chưa tối, Bùi Diên đứng ngoài, làm như lơ đãng hỏi hắn: “Thế tử, khi nào ngài cưới vợ?”

Tư Nghiễm hơi khó hiểu, liền nói: “Hỏi cái này làm gì?”

Bùi Diên che giấu tâm tư, ra vẻ bình thường giải thích: “Bởi vì ta thấy ngài và huynh trưởng tuổi tác xấp xỉ, đã tới tuổi nên cưới vợ.”

Sắc mặt Tư Nghiễm không đổi, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Việc cưới vợ, chờ ta trở về Dĩnh Quốc rồi tính.”

Hồi ức dừng tại đây.

Bùi Diên khổ không nói nổi, khóc không ra nước mắt.

Chung quy, hắn vẫn phải về Dĩnh Quốc.

Chung quy, hắn vẫn chỉ coi nàng như đứa trẻ, chưa bao giờ nhìn nàng như nữ nhân.

Bùi Diên cảm thấy mũi hơi chua xót, đồng thời bụng nhỏ cũng có chút trướng đau.

Giống như, có dòng nước ấm, đang không ngừng kích động, chảy ra khỏi bụng nàng.

Dính dính, không thoải mái.

Bùi Diên lập tức hiểu đang xảy ra chuyện gì, kỳ thật, năm trước Ban thị đã nói với nàng chuyện nữ tử mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày như vậy.

Ban thị còn từng dặn dò, nếu không cẩn thận gặp loại tình huống này, nàng ngàn vạn lần không cần sợ hãi.

Nàng hẳn là, lần đầu có kinh.



Bùi Diên muốn về phòng nhìn xem, rốt cuộc có phải tới cái kia không, lại thấy dưới cây cổ thụ cách đó không xa, có một người nam nhân vóc người cao lớn đang dựa vào thân cây.

Nàng đến gần, càng nhìn người nọ, càng thấy giống Tư Nghiễm.

Hắn dựa lưng vào cổ thụ, hơi rũ đầu, xoa giữa mày, bộ dáng hơi khó chịu, giống như uống say.

Huynh trưởng thành hôn, nam nhân tham gia yến tiệc tất nhiên đều phải uống chút rượu, nhưng Bùi Diên nhớ rõ, Tư Nghiễm từng nói, hắn không thể uống rượu.

Bùi Diên quyết định vẫn nên đến nhìn tình trạng của Tư Nghiễm. Nàng đi đến trước người hắn, nhỏ giọng hỏi: “Thế tử… Ngài không có việc gì chứ?”

Tư Nghiễm nghe xong, xốc mắt nhìn về phía nàng.

Dù cho bóng đêm dần dần đậm hơn, Bùi Diên cũng có thể nhìn ra, giữa mày hắn, ẩn giấu một loại cảm giác hung ác nham hiểm không giống ngày thường.

Thấy người dò hỏi là Bùi Diên, Tư Nghiễm lập tức đứng thẳng người, cặp mắt đen như mực, thanh lãnh, yên lặng nhìn nàng.

Ngữ khí nhàn nhạt, trả lời: “Cô không có chuyện gì.”

Cô?

Bùi Diên hơi kinh ngạc, xem ra Tư Nghiễm thật sự say đến hồ đồ, hắn lại dùng xưng hô giống Thái Tử?

Chẳng qua, nếu sau này hắn kế thừa tước vị của Phủ Viễn Vương, thành phiên vương Dĩnh Quốc, cũng có thể tự xưng cô.

“Ngài chờ một chút, ta đi gọi người đỡ ngài về nghỉ ngơi.”

Sau khi Bùi Bật thành hôn, Ban thị liền sắp xếp cho Tư Nghiễm một chỗ ở mới, phủ thừa tướng to như vậy, nàng chưa từng đi qua chỗ ở mới của Tư Nghiễm, cho nên nàng không thể tự mình đỡ hắn về.

Hơn nữa, chỉ bằng thân thể nhỏ bé của nàng, phỏng chừng cũng không thể đỡ được Tư Nghiễm.

Bùi Diên vừa muốn chạy đi gọi người, lại cảm giác dòng nước ấm trong bụng càng chảy nhiều hơn, nàng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.

Tuyết mịn trên mặt đất bị đạp lên, Bùi Diên mới chạy được vài bước, tay đột nhiên bị nắm lấy.

Nàng quay người xem xét tình huống, thấy Tư Nghiễm đang túm chặt cánh tay nàng, dùng chút lực, ôm chặt nàng vào lòng, tay to chế trụ đầu nhỏ, ép trán nàng dán trên người hắn.

Bùi Diên có chút ngây ngốc, Tư Nghiễm uống say quả thực giống như biến thành một người khác.

“Thế tử… Ngài……”

Nam nhân dùng cằm cọ đầu tóc mềm mại của tiểu cô nương, trong đôi mắt đen mang theo quyến luyến, giống như tìm được vật quý đã mất, dùng âm thanh cực thấp chậm rãi nói: “Đừng chạy.”

“Cô đợi nàng đã lâu, thật sự đã rất lâu, đừng chạy nữa.”