Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê

Chương 13




Dù hôm nay là ngày hội tết nguyên đán, quy định cấm đi lại vào ban đêm ở thượng kinh vẫn rất nghiêm ngặt, tất cả các tiểu thương trước giờ Tý đều thu quán về nhà.

Bùi Diên thả hoa đăng bên sông xong, thấy mấy đứa bé cạnh mình đang thèm nhỏ dãi nhìn kẹo hồ lô trong tay Tư Nghiễm, liền năn nỉ Tư Nghiễm, để hắn phân chút kẹo hồ lô cho bọn chúng.

Hội đèn lồng ngày Tết Nguyên Đán cũng không có nhiều trò chơi, ngoài ngắm đèn và thả đèn, xem hát múa sư tử, cũng chỉ còn đoán đố đèn.

Những câu hỏi đố đèn thường được viết trên đèn, ánh nến bên trong phản chiếu ra, đáp án câu đố thường liên quan tới từ hoặc chữ trong sách hoặc thơ cổ

Chợ Tây đêm nay, cũng có không ít tiểu thương mở sạp đố đèn.

Hai người vừa vặn đi ngang qua một sạp, ông chủ treo 33 chiếc hoa đăng đủ loại kiểu dáng thành từng tầng, độ khó của câu đố tương đương với độ tinh xảo của hoa đăng và độ cao của tầng treo đèn.

Giải được càng nhiều câu đố, phần quà đặt được càng cao, càng có giá trị.

Câu đố khó nhất, viết trên chiếc hoa đăng hình thỏ treo ở tầng cao nhất, nếu muốn đạt được cơ hội mê người này, cần phải giải hết 32 câu đố đèn phía trước.

Nếu có người có thể giải hết 33 câu đố, ông chủ của sạp hàng này hứa hẹn, không chỉ tặng hoa đăng thỏ cho người đó, mà còn đưa thêm mũ đội đầu bằng lông thỏ.

Lông thỏ tuy không quý giá như các loại da thú khác, nhưng tại thượng kinh đất Bắc, nó cũng là vật tốt có thể phòng lạnh, giữ ấm.

Tư Nghiễm thấy thùy tai của tiểu cô nương bị đông lạnh đến đỏ bừng, nghe chủ sạp thét to phần quà, liền nắm tay Bùi Diên đi qua.

“Đoán đố đèn thế nào?”

Ông chủ sạp ngẩng đầu, thấy dung mạo vị công tử trước mắt anh tuấn không chút tì vết, quần áo cũng làm bằng chất liệu tốt, liền quyết định chém giá: “Một trăm văn, tùy tiện đoán.”

Tư Nghiễm biết ông chủ sạp này chào giá quá cao, nhưng vẫn cho hắn ta một thỏi bạc ròng.

Hắn ta nhận bạc, ước lượng phân lượng, liền nói: “Ta không có tiền lẻ.”

Tư Nghiễm nhàn nhạt trả lời: “Không cần thối lại.”

Lần này nhìn như hắn vung tiền phung phí, nhưng kỳ thật người bất lợi là ông chủ sạp đố đèn.

Rốt cuộc, giá của mũ lông thỏ, không chỉ bằng một thỏi bạc.

Ông chủ sạp đố đèn cũng không khách khí với Tư Nghiễm, hắn ta ngáp một cái, lại nói: “Vậy công tử, ngài chậm rãi đoán.”

Tư Nghiễm gật đầu.

Người khách lợi hại nhất lúc trước đến chỗ hắn ta đoán đố đèn, cũng chỉ giải được đến đề thứ hai mươi.

Tuy ông chủ sạp đố đèn thấy Tư Nghiễm khá thông minh, nhưng có lẽ cũng chỉ có thể đoán được khoảng 10 câu đố.

Những câu đố đèn này của đều là truyền gia chi bảo của nhà hắn ta, rất ít có người có thể đoán được.

Bùi Diên an tĩnh nghe Tư Nghiễm nói chuyện với ông chủ sạp đố đèn, thỉnh thoảng lại hít mũi, Tư Nghiễm nắm tay nàng đến chỗ hoa đăng.

Toàn bộ hoa đăng được thắp sáng, ánh nến rạng rỡ chiếu ra màu cam ấm áp, người nam nhân xem câu đố rất chuyên chú, thần sắc không còn tối tăm lãnh đạm giống ngày thường.

Bùi Diên cũng làm bộ đang xem đố đèn, kỳ thật không ngừng lén lút liếc nhìn sườn mặt của người bên cạnh.

Tốc độ Tư Nghiễm đọc câu đố rất nhanh, không đến một lát, đã nhìn hết toàn bộ câu đố trên hoa đăng một lần.

Bùi Diên còn tưởng Tư Nghiễm sẽ suy nghĩ thêm chốc lát, lại không ngờ hắn trực tiếp nắm nàng đi tới chỗ chủ nhân sạp đố đèn.

Ông chủ sạp đố đèn cảm thấy Tư Nghiễm sẽ chỉ nói được đáp án của câu hỏi thứ nhất.

Đáp án của câu hỏi thứ nhất tương đối đơn giản, đa số mọi người đều có thể đoán được.

Giọng Tư Nghiễm ôn hòa bình tĩnh nói: “Chủ quán, đáp án của 33 câu đố đèn này lần lượt là trầm mộc, yêu cổ, an dây cương……”

Hai mắt ông chủ sạp đố đèn trợn to.

Sau đó, miệng cũng há to.

Tư Nghiễm nói xong, hỏi lại: “33 câu đố đèn, ta đáp đúng hết chưa?”

Ông trùm sạp đố đèn: “... Đúng… Đúng rồi.”

Tối nay hắn ta gặp quỷ rồi!



Vị công tử trước mắt vẫn còn là người sao?

Trong thời gian ngắn như vậy, có người ngay cả xem hết một lần các câu đố đèn cũng không đủ, vị nam tử trẻ tuổi trước mắt chỉ cưỡi ngựa xem hoa nhìn qua câu đố, không chỉ có thể đưa ra toàn bộ đáp án chính xác, thậm chí ngay cả thứ tự cũng không sai!

Bùi Diên cũng khó tin há miệng.

Trí nhớ của Tư Nghiễm, không, không chỉ có trí nhớ, hắn… Hắn đúng là có chút đáng sợ!

Bùi Diên vẫn đang khiếp sợ, Tư Nghiễm đã lấy mũ lông thỏ đội lên đầu nhỏ của tiểu cô nương.

Đỉnh đầu Bùi Diên đội mũ lông thỏ xù xù, càng nhìn càng đáng yêu.

“Như này muội có thể ấm áp hơn chút.”

Giọng Tư Nghiễm vẫn ôn hòa trầm thấp, Bùi Diên dùng tay nhỏ sờ sờ mũ lông thỏ trên đầu, quả nhiên rất ấm áp.

Thì ra, Tư Nghiễm đoán đố đèn, là vì muốn để nàng đội mũ lông thỏ.

Bùi Diên cảm thấy ngọt ngào.

Hai người đoán đố đèn xong, liền quyết định dẹp đường về phủ.

Bá tánh đi chợ phía tây cũng đã ít dần, quan binh đang tuần tra trên đường.

Hành động vĩ đại của Tư Nghiễm vừa rồi ở sạp đố đèn kia đã lan truyền tới các sạp khác, những ông chủ sạp đố đèn nhìn thấy Tư Nghiễm, đều như thấy la sát, ác quỷ, sợ tới nhanh chóng thu quán, sợ Tư Nghiễm sẽ đến sạp bọn họ giải đố.

Trên đường trở về, Tư Nghiễm thả tay Bùi Diên, không tiếp tục giúp nàng ấp tay.

Bùi Diên sóng vai đi cùng hắn, trong lòng đang tưởng niệm độ ấm lòng bàn tay của người nam nhân bên cạnh. Lúc hai người đi qua một hẻm tối, tay Bùi Diên đột nhiên bị người nào đó túm chặt.

Nàng cảm nhận được rõ ràng, bàn tay này không phải tay Tư Nghiễm.

Khi nàng lấy lại tinh thần thì đã muộn.

Bùi Diên vừa há mồm muốn kêu cứu, miệng nhỏ đã bị che lại, không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.

Nàng bị bắt đến hẻm tối, nhịp tim nhanh như đánh trống, cảm quan cũng mẫn cảm hơn bất kỳ lúc nào. Gió đông rét lạnh từng cơn ào ào thổi qua, mũ lông thỏ trên đầu nàng không biết đã rơi ở đâu.

Trước mắt một màu tối đen, Bùi Diên vẫn có thể cảm giác được, trong hẻm tối này không chỉ có một cái kẻ xấu, mà có khoảng bốn năm nam tử thành niên giỏi võ công.

Trong lòng vô cùng sợ hãi, Bùi Diên sợ đến mức quên cả khóc.

Chủy thủ lạnh như băng kề lên cổ nàng, giọng kẻ bắt cóc khàn khàn, uy hiếp: “Đừng lộn xộn, bằng không lão tử lấy mạng ngươi.”

Bùi Diên không khỏi rùng mình, đang trong hiểm cảnh, nàng hy vọng có người tới cứu nàng. Nhưng nàng lại không hy vọng, người nọ sẽ là Tư Nghiễm.

Nàng cảm thấy Tư Nghiễm đánh không lại nhiều người như vậy, nàng có được cứu hay không không quan trọng, nàng không muốn Tư Nghiễm bị thương.

Bùi Diên tình nguyện bản thân chết, cũng không hy vọng Tư Nghiễm xảy ra chuyện.

Nàng cũng không biết những người này vì sao lại bắt nàng đến tận đây, phụ thân nàng ở trong triều rất ít gây thù chuốc oán, ở thượng kinh cũng không có kẻ thù.

Bùi Diên cảm thấy tối nay mình khó thoát chết, cũng cảm thấy rất xin lỗi cha mẹ. Nghĩ như vậy, tiểu cô nương yên lặng rơi nước mắt.

Nước mắt từ hốc mắt chảy ra, gặp gió lạnh, liền kết thành băng.

Hẻm tối yên lặng không một tiếng động, Bùi Diên không tiếng động khóc lóc, lại đột nhiên cảm thấy, những kẻ xấu đó hình như đang cảnh giác, tất cả đều nhìn về một phương hướng.

Bùi Diên cũng nhìn qua, mơ hồ thấy, có một nam tử cao lớn đang đi về hướng này.

Người đó cách nàng càng gần, khuôn mặt cũng càng rõ ràng.

Bùi Diên dần dần thấy rõ diện mạo người nọ —— là Tư Nghiễm! Tư Nghiễm, hắn tới cứu nàng!

Khuôn mặt Tư Nghiễm xưa nay vẫn luôn bình tĩnh, lúc này lộ ra vài phần nôn nóng, hắn lạnh lùng nói: “Buông muội ấy ra.”

Kẻ xấu đang giữ chặt nàng cười lạnh một tiếng: “Ngươi đã tới, thì đừng hòng sống rời khỏi chỗ này.”

Kẻ xấu lại cúi đầu nhìn Bùi Diên, thần thái đáng khinh nói: “Còn tiểu cô nương này … Đợi lão tử giết ngươi xong, sẽ cùng mấy ca ca nếm thử hương vị.”



Bùi Diên nghe người nọ nói, lại có chút không rõ.

Nếm thử hương vị của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ, họ muốn ăn thịt nàng sao?!

Tên bắt cóc vừa dứt lời, Bùi Diên thấy sắc mặt Tư Nghiễm càng âm trầm hơn.

Nàng có thể cảm giác được, những lời của tên bắt cóc đã hoàn toàn chọc giận Tư Nghiễm.

Bùi Diên chưa bao giờ thấy Tư Nghiễm nổi giận, còn cảm thấy người như hắn sợ là vĩnh viễn không biết giận, thậm chí sẽ không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lại không biết, người khí chất ôn nhã như Tư Nghiễm, một khi tức giận, mới là đáng sợ nhất.

“Bùi tiểu thư, muội nhắm mắt lại trước đi.”

Ngữ khí Tư Nghiễm nặng nề, Bùi Diên không hỏi nhiều thêm nửa câu, lập tức khép hai mắt lại.

Sau khi nhắm mắt, thính giác của nàng càng nhạy bén hơn ngày thường rất nhiều, nàng nghe thấy các loại âm thanh phát ra khi bọn họ đánh nhau ——

Có tiếng gió do đao xẹt qua, tiếng gió rít rợn người.

Cũng có tiếng xương răng rắc, kẽo kẹt vang lên.

Nhưng lại không có nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của Tư Nghiễm, chỉ có tiếng đám kẻ xấu bị đau, rên rỉ thống khổ, cuối cùng tất cả những âm thanh đó đều biến thành tiếng kêu thảm thiết.

Cho dù nàng nhắm mắt, cũng có thể cảm giác được trận đánh nhau này rất kịch liệt.

Bùi Diên thông qua âm thanh âm phán đoán Tư Nghiễm chiếm thế thượng phong nhưng vẫn lo lắng mở mắt ra.

Ngoại trừ tên bắt cóc nàng, những kẻ xấu còn lại đều đang thống khổ kêu rên dưới đất, hơi thở thoi thóp.

Trong mắt đen như mực của Tư Nghiễm mang theo tia nhìn âm lệ, hắn đi tới trước mặt Bùi Diên và tên bắt cóc.

Vừa trải qua một trận đánh nhau, vài sợi tóc mai trên trán Tư Nghiễm rơi xuống, bên môi cũng có chút máu, nhưng dáng vẻ không hề chật vật, trái lại, dung mạo trong bóng đêm càng thêm quỷ dị tuấn điệt.

Tư Nghiễm cao hơn kẻ xấu nửa cái đầu, hắn đi tới, kẻ xấu theo bản năng kéo Bùi Diên lui lại vài bước.

“Ta bảo ngươi buông muội ấy ra.”

Kẻ xấu biết mình không phải đối thủ của Tư Nghiễm, muốn dùng chủy thủ cắt đứt động mạch cổ Bùi Diên, hắn ta vừa định xuống tay, Tư Nghiễm đã phát hiện ra.

Hắn giống như báo đen chụp mồi, đột nhiên, động tác hung ác lại không mất ưu nhã chụp lấy cánh tay của tên bắt cóc vặn ra, giải thoát Bùi Diên khỏi gông cùm xiềng xích.

Toàn bộ động tác, dứt khoát lưu loát, không hề đình trệ một giây.

Dao trong tay kẻ xấu lạch cạch rơi xuống đất, Tư Nghiễm túm đầu hắn ta, ném tới bức tường phía sau.

“Đông ——” một tiếng, Bùi Diên suýt kinh hô ra tiếng.

Giọng Tư Nghiễm căm ghét hung ác, hắn trầm giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi, muội ấy còn nhỏ như vậy, sao ngươi có thể nói ra những lời ghê tởm như thế?”

Bùi Diên không hiểu, nàng cảm thấy mấy lời người này vừa nói chỉ có thể xem như đáng sợ, không biết nó ghê tởm ở chỗ nào?

Trán kẻ xấu chảy máu tươi ròng ròng, Tư Nghiễm lại ép hỏi: “Ngươi có biết, sau khi nữ tử bị chọc ghẹo, cho dù còn sống, cũng là sống không bằng chết, hả?”

Tư Nghiễm tuy đang hỏi người nọ, nhưng lại không cho hắn ta cơ hội trả lời.

Tên bắt cóc còn chưa kịp há mồm, Tư Nghiễm nắm vạt áo hắn ta, kéo lên, vung ra một quyền về phía mặt hắn ta.

“Ngươi không hiểu, loại người xấu xa như ngươi, vĩnh viễn sẽ không hiểu.”

Mẫu thân hắn Ông thị, là nữ nhân cực kỳ cứng cỏi lại thông tuệ.

Đoạn thời gian ở Từ Châu, bà vì bảo hộ hắn, nhẫn nhục chịu đựng, không tiếc bán đứng thân thể, vẫn kiên cường lạc quan tồn tại, chưa từng biểu hiện ra vẻ uể oải, sa sút tinh thần trước mặt hắn.

Sau đó, hắn và mẫu thân được Phủ Viễn Vương đón về thượng quận, phụ thân cũng tha thứ cho việc mẫu thân không trinh, Tư Nghiễm vốn tưởng rằng, hắn và cha mẹ rốt cuộc đã chờ tới lúc mây tan thấy trăng sáng, sống cuộc sống an ổn.

Lại không ngờ, đôi tỷ muội Đậu thị lại phái mấy nam nhân đi lăng nhục mẫu thân.

Thế nhân đều nói, Ông thị bị Phủ Viễn Vương giết chết.

Nhưng sự thật là, mẫu thân Tư Nghiễm chịu nhục sau khi được đón về, lựa chọn tự sát.