Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỷ Nguyên Mới: Anh Hùng/ Thợ Săn

Chương 16




Chương 16

Đợi mãi không thấy thầy giáo về, cả lớp lại nhao nhao cả lên. Họ bắt đầu túm năm tụm ba thể hiện trình độ chém gió của mình.

"Cậu đã chọn được ai chưa Minh?" Paul hỏi.

"Chưa luôn! Tối qua bận quá nên chưa suy nghĩ đến chuyện đó."

"Hay giờ triển luôn đi. Dù sao lớp cũng đang rảnh."

"Oke."

Nghe theo lời của Paul, Bá Minh đi thẳng lên bàn giáo viên rồi nói lớn,

"Cả lớp trật tự!"

Lời vừa dứt, cả lớp liền im bặt dõi theo Bá Minh. Nếu là giáo viên thì họ còn có thể hó hé vài lời nhưng trước mặt cậu ta họ đâu có dám làm liều. Họ không muốn thưởng thức nắm đấm ngọt ngào kia đâu.

"À.. Nhân lúc thầy giáo không có ở đây, tôi sẽ chọn ra bốn người đại diện cho lớp tham gia trận đấu tuần sau cùng tôi."

Bá Minh nhìn quanh lớp một lượt rồi hỏi,

"Ai ở đây có năng lực thể chất hay biến đổi cơ thể thì đứng dậy."

Thật ra hôm qua mọi người thể hiện năng lực của mình chỉ để góp vui thôi nên Bá Minh chẳng nhớ nổi năng lực của ai cả. Mà trước kia cậu ta cũng tìm hiểu sơ sơ về các siêu năng lực nên mới có thể hỏi như vậy.

Trước câu hỏi của Bá Minh, chẳng có ai trong lớp cảm thấy khó chịu cả. Theo đó, bốn cậu nam sinh đứng lên.

"Alex James. Năng lực Physical. Tớ có sức mạnh vô địch." Gồng gồng các thứ các thứ :3

"Lewis Garcia. Năng lực Steel Skin. Hạn chế của tôi là chỉ có thể biến đổi một vài bộ phận trên cơ thể."

"Keveh Ansari. Năng lực Size Enhancement. Nói đúng ra thì tôi chỉ có thể phóng to hai cánh tay của mình. Trong thực chiến nó khá là vô dụng vì để phóng to nó, tôi phải thổi vào phần ống mọc ra bên bắp tay. Đó là chưa tính đến thời gian thổi và thời gian tồn tại của trạng thái đó."

"Gomez Federico. Năng lực của tớ là Wood Body. Tớ có thể biến 1 tay, 1 chân thành gỗ và từ nó tớ có thể tạo ra những nhánh cây khác."

Lắng nghe tỉ mỉ về Bá Minh nghĩ cậu nam sinh đầu tiên là hợp lý nhất vì cậu ta sở hữu một sức khoẻ thuần túy không bị giới hạn bởi cái gì. Thế nhưng ba người còn lại cũng không hề tệ.

So với cơ thể bằng xương bằng thịt thì cơ thể bằng kim loại vẫn là nhỉnh hơn. Cơ thể tạo ra những nhánh cây thì có thể điều khiển chúng để khống chế đối thủ và phản công. Còn nếu khắc phục hoặc hạn chế được nhược điểm năng lực của cậu nam sinh thứ hai thì nó sẽ mang lại một sức mạnh áp đảo đủ để đè bẹp đối phương.

Việc này cần thêm thời gian suy nghĩ nên Bá Minh đã mời 4 người kia ngồi xuống rồi nói tiếp.



“Ai có năng lực hệ nguyên tố thì đứng dậy.”

Đến lần này thì có tới 7 người đứng dậy.

“Kim Jiho. Năng lực Water Control. Tôi có thể điều khiển nước theo ý muốn trong bán kính 2 mét.”

“Magnus Bilton. Năng lực Flamethrower. Tôi có thể phun ra một ngọn lửa dài 4 mét nhưng dù đã là dị nhân, da mặt tôi vẫn không thể chịu được sức nóng của ngọn lửa. Tôi sẽ bị b·ỏng n·ặng nếu giữ ngọn lửa quá lâu.”

“Rohan Rawal. Năng lực Wind Creation. Tôi có thể tạo ra gió từ lòng bàn chân của mình. Mọi người đừng có cười đấy nhé vì nó hơi bị mạnh đấy. Nhờ nó mà tôi có thể lơ lửng giữa không trung.”

“Clarke Hendrik. Năng lực Ice Constructs. Nghe thì ngầu thật đấy nhưng tôi chỉ có thể tạo ra những loại v·ũ k·hí nhỏ như là dao găm, phi tiêu,... và lớn nhất là một thanh kiếm.”

“Saleh Yaseen. Năng lực Earth Control. Tôi có thể điều khiển đất trong bán kính 3 mét với điều kiện bàn tay phải tiếp xúc với mặt đất.”

“Aron Ingason. Năng lực Sand Body. Hai chân của tôi có thể biến thành cát và tôi có thể điều khiến nó tùy ý.”

Lần này thì thực sự khó, Bá Minh cũng không biết nên phải chọn ai. Cậu đành mời mọi người ngồi xuống và gọi những người còn lại. Marco, Haruko và Morgana thì cậu đã biết nên họ không cần đứng dậy.

“Zhou Shuyi (Thư Di). Năng lực Fox Tail. Tớ có hai cái đuôi hồ ly và có thể điều khiển nó. Độ dài lớn nhất của nó là 2 mét rưỡi.”

“Axel Nagan. Năng lực Gas Creation. Tôi có thể tạo ra những quả cầu khí gas to cỡ quả bóng tennis từ hai lòng bàn tay, tồn tại cỡ 30 phút. Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy nó nên nếu nó bay xa tay tôi quá 2 mét, tôi sẽ không thể điều khiển nó như ý mình muốn.”

"Olga Bukey. Năng lực Recovery và Plant Growth. Năng lực Recovery chỉ có thể chữa lành những v·ết t·hương ngoài da, còn năng lực thứ hai mình vẫn chưa kiểm soát được.”

“Denzel Daley. Năng lực Eagle Eye. Người bạn của tôi mới mất nên hiện giờ tôi không thể sử dụng năng lực này.”

“Lauren Allaina. Năng lực Grasshopper. Mặc dù đôi chân không giống cặp càng châu chấu nhưng tôi lại sở hữu sức bật đáng kinh ngạc của chúng.”

“Paul Tiziano. Năng lực Radar. Tôi có thể đoán được hướng di chuyển của những vật thể trong bán kính 1 mét .”

“Bruno Wesley. Năng lực Engine. Tôi có 2 động cơ t·ên l·ửa gần phần khuỷu tay. Mỗi lần sử dụng tôi sẽ rất nhanh mệt vì nó tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Bá Minh mời mọi người ngồi xuống và tiếp tục suy nghĩ.

Sau một hồi, cậu đã có quyết định của mình.Trong đội hình chiến đấu, người đầu tiên Bá Minh nghĩ đến chắc chắn là Marco vì sức mạnh của cậu ta là không thể bàn cãi. Và 3 người còn lại là Alex, Clarke và Bruno.

Cậu muốn làm phong phú đội hình của mình nên mới chọn ra những người có năng lực khác nhau như vậy. Tuy nhiên, phải đợi đến chiều nay thì Bá Minh mới đưa ra quyết định cuối cùng vì cậu mới chỉ đánh giá khách quan năng lực của mọi người. Cậu cần mọi người thi triển năng lực của mình một cách nghiêm túc.

"Oke. Tôi đã có quyết định nhưng trong chiều nay, mọi người phải bộc lộ hết khả năng của mình để tôi có thể đưa ra quyết định cuối cùng. Mọi người rõ chưa?"

"Rõ~"



"Được rồi! Giờ thích làm gì thì làm. Đừng có chạy lung tung là được."

"Hí hí. Lớp trưởng là nhất!"

Trong khoảng thời gian buổi sáng còn lại, thầy giáo cùng cậu học sinh mới kia cứ như lặn mất tăm. Cô giáo chủ nhiệm có đi qua xem tình hình lớp như thế nào và khi biết tin thầy giáo bỏ đi giữa chừng, cơn thịnh nộ trong cô một lần nữa thức tỉnh. Với cơ thể được bao quanh bởi một ngọn lửa đúng nghĩa, cô giáo lao như điên đi tìm vị thầy giáo xấu số kia. Cuối cùng, cô ấy quay lại lớp với một bịch kẹo marshmallow trên tay và nói thầy giáo kia có việc cần giải quyết nên cả lớp không cần bận tâm. Nói xong, cô ấy liền nhảy chân sáo rời đi, miệng còn nhai nhóp nhép vài miếng kẹo.

Đến giữa trưa, cả lớp lại lục đục chuẩn bị cho bữa ăn trưa. Bá Minh cũng không hề lạ lẫm gì về việc này nhưng vì bản thân không cảm thấy đói nên cậu chỉ chuẩn bị 2 cái bánh mì pate cho Marco và Haruko.

Paul đang ăn phần cơm của mình thì quay qua hỏi Bá Minh.

“Cậu không đói à Minh?”

“Ừ. Biến thành bộ dạng này thì ăn sao được nữa.” Bá Minh vừa nói vừa kéo áo mình lên để khoe cái cơ thể không có gì ngoài xương của mình.

“Sorry! Sorry! Quên mất.” Paul ngượng ngùng.

“Không sao.” Bá Minh dừng một tí rồi nói tiếp, “Này!”

“Hửm?”

“Hai đứa kia lấy đâu ra lắm đồ ăn vậy?”

Nghe vậy, Paul quay lên nhìn thì lập tức nhận ra vấn đề. Trên bàn của Alex và Bruno lúc này là cả đống đồ ăn, còn đám bạn xung quanh cứ thi thoảng lại quay sang xin họ một ít đồ ăn vặt.

“À. Tụi nó dự trữ lương thực trong cặp đấy.”

“Hả?”

“Đợi tí.” Nói rồi, Paul chạy lên mượn một cái cặp khác của Bruno rồi mang về mở cho Bá Minh xem, “Đây nài!”

Khóa cặp vừa mở ra, xuất hiện trước mắt hai người là cả đống đồ ăn đủ mọi thể loại được nhồi nhét chật kín cả cái cặp.

“Tôi tưởng trong cặp của mấy cậu phải có sách vở chứ? Sao lại toàn đồ ăn thế này.”

Paul nghe vậy thì phì cười một cái rồi giải thích,

“Chắc tại buổi sáng đi học cậu thấy ai cũng đeo cặp đúng không? Trong đấy toàn đồ ăn cả đấy. Không có sách vở gì đâu.”



Vậy ra trong cặp là đồ ăn chứ không sách vở như Bá Minh từng nghĩ. Thế mà lần trước cậu còn khen học sinh trường này chăm chỉ. Giờ rút lại lời nói đó chắc không muộn đâu ha =))

...

Đến 2 giờ chiều, cả lớp bắt đầu theo chân các lớp khác đi về khu luyện tập. Lần này thì họ không chạy nữa rồi, dù sao đến đó trước thì cũng không có chỗ tập.

Đến nơi, chỉ có mỗi lớp của Bá Minh là phải đứng bên ngoài nhưng họ vẫn phải cố tỏ ra là mình ổn khi các giáo viên của lớp khác lướt qua.

“Lại b·ị c·ướp sân rồi hả?” Một người đàn ông bước đến trước mặt cả lớp rồi nói.

Nghe giọng điệu chán nản ấy không cần đoán cả lớp ai cũng biết đây chính giáo viên của họ rồi và sự im lặng của cả lớp như đang ngầm thừa lời nói của thầy ấy là đúng vậy.

“Haizz~ Học sinh khóa này chán thế. Thôi mấy đứa làm gì thì làm. Khi nào lấy lại được sân thì hẵng gọi thầy.”

Nói xong, thầy giáo lập tức đi về dãy nhà chính, bỏ lại đám học sinh đang ngơ ngác phía sau.

Ơ? Vậy là sao? Mang tiếng là thầy giáo sao lại thờ ơ như vậy? Lẽ ra phải động viên hay an ủi gì đó chứ.

Dường như không thể chịu được cái thái độ kia của thầy giáo, Morgana lại xù lông muốn một trận sống mái với ông ấy. Cảm nhận được gì đó bất thường sau lưng, thầy giáo lập tức quay lại nhưng chỉ thấy đám nam sinh đang mỉm cười thân thiện với mình.

“Quái lạ!?” Thầy giáo nghĩ thầm.

Thấy thầy giáo đã đi xa, đám nam sinh liền thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, trong lớp này họ cực kỳ sợ con mèo cái mỗi khi xổng chường. Mèo cái ở đây là ai chắc mọi người cũng biết rồi đấy.

Ổn định lại tình hình, Bá Minh bắt đầu nhờ mọi người thi triển lại năng lực của mình.

Sau khi quan sát mọi người thể hiện năng lực của mình, nhược điểm của một vài người đã lộ ra.

Đầu tiên là Gomez, năng lực Wood Body. Theo như lời Gomez nói, cậu ấy tạo ra những nhánh cây khác từ phần chân và tay khi chuyển sang Wood Body nhưng những nhánh cây ấy chỉ tới 1 mét, dài nhất là 1 mét rưỡi, đặc biệt việc tạo ra những nhánh cây ấy sẽ tiêu hao cực kì nhiều năng lực của cậu ấy.

Tiếp theo là Saleh, năng lực Earth Control. Tuy Saleh có thể tạo ra những khối đất cực kì to nhưng cậu ta lại không thể chuyển nó về với đất mẹ và hậu quả là trước khu luyện tập xuất hiện cả đống hố đất sâu. Nó cũng khiến cả lớp phải đập bỏ những khối đất và lấy nó lấp lại những cái hố kia. Một điều quan trong hơn cả là Saleh không thể di chuyển những khối đất qua trái qua phải.

Và cuối cùng chính là Paul, năng lực Radar. Cái tên đó thật ra là do Paul tự đặt chứ cậu cũng không biết nên nói năng lực này như thế nào. Ví dụ một quả bóng tennis đang bay về phía Paul. Nếu nó lọt vào “vùng sóng” có bán kính 1 mét và nếu quả bóng ấy chắc chắn sẽ đập vào mặt của Paul thì sẽ có một tín hiệu truyền đến ngay lập tức rằng “A, mau tránh đi, quả bóng tennis kia sắp đập vào mặt mày rồi kìa.” và rồi cậu ta có thể né được quả bóng ấy. Đáng tiếc là năng lực ấy chỉ phát huy tác dụng khi vật đó trong tầm mắt của Paul và kết quả của cái “nếu” bên trên cũng sẽ không xảy ra khi Paul không kịp phản ứng với thông báo từ năng lực của mình.

Jiho, năng lực Water Control, tuy không nằm trên danh sách trên nhưng khả năng điều khiển nước của cậu ta cực kì tuyệt vời. Chỉ cần có đủ lượng nước cậu ta có thể tạo ra bất kỳ hình dạng nào nhưng chỉ dừng ở mấy cái vừa vừa thôi, chứ tạo ra máy bay có mà c·hết người ta.

Bá Minh cuối cùng đã đưa ra quyết định của mình và giải thích tại sao mình lại chọn Marco, Alex, Clarke và Bruno. Cậu cũng hỏi mọi người có ý kiến gì không vì cậu nghĩ sẽ có người tỏ ra bất mãn vì rất có thể họ cũng muốn tham gia thi đấu. Tuy nhiên là không có ai bất mãn cả,...

“Khoan. Có tôi!”

… ngoại trừ Clarke.

Clarke khi nghe tên mình có trong danh sách đó thì hốt hoảng không thôi vì cậu có thể tạo ra kiếm không có nghĩa là cậu biết dùng kiếm để chiến đấu. Cậu ấy cũng tự thừa nhận trước lớp rằng cậu chỉ dùng kiếm để ra oai trước mặt đứa con đứa con nít thôi.

Bá Minh cũng vì vậy mà khó xử không biết phải xử lý thế nào và thật may mắn khi có người đã đứng ra ngỏ ý muốn dạy Clarke cách sử dụng kiếm. Người đó không ai khác chính là Jiho. Mọi người trong lớp có chút bất ngờ nhưng mọi người cũng không thắc mắc nhiều vì họ tin tưởng Jiho, một người trầm tính nhưng đáng tin cậy.

Sau cùng, buổi tổng kết kết thúc bằng việc cả lớp ngồi quây quần bên cái cặp đầy đồ ăn của Alex và Bruno.