Ký Khế Ước Với Ác Quỷ

Chương 50: cuộc gọi của ông Tịnh




Vừa đến phòng học, Khương Dao đã thấy hai người bạn thân là Triệu Minh và Thanh Tuyền đã ngồi cùng bàn, chừa sẵn một chỗ cho cô. Cả hai đang chăm chú lướt điện thoại, dường như không có chút liên quan gì đến nhau.

Thấy Khương Dao đến, cả hai lập tức vui mừng, tranh thủ trò chuyện sau kỳ nghỉ Tết dài ngày không gặp.

Khương Dao ngồi kế bên Thanh Tuyền, cố ý giữ khoảng cách với Triệu Minh. Thanh Tuyền hỏi:

- sau một thời gian nghỉ việc và sống ẩn mình, bây giờ quay lại trường học cảm giác thế nào? Mình nhớ cậu quá trời, nhưng chẳng biết cậu ở đầu, cậu còn chẳng cho mình biết địa chỉ nữa.

Chuyện Khương Dao bị giam cầm chỉ có mình Triệu Minh tinh ý nhận ra. Nhiều lần, anh đã thăm dò xem cô có cần sự giúp đỡ không, nhưng luôn bị cô phớt lờ. Có lẽ như lời mẹ anh nói, do anh chưa chiếm được lòng tin của cô.

Nhưng thời gian còn dài, anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội nữa.

Khương Dao cười nhẹ, đáp:

- À, tại mình thấy bản thân chưa đủ giỏi nên ở nhà chăm chỉ ôn luyện thôi, không thể thua hai cậu được. Tết vừa rồi hai cậu có đi đâu chơi không?

Cô khẽ huých nhẹ vai Thanh Tuyền. Thanh Tuyền vui vẻ khi được khen, biểu cảm trên gương mặt cô lúc nào cũng hiện rõ sự thoải mái.

- Không, mình hầu như chỉ ở nhà ngủ thôi. Ba mẹ mình bận bịu với công việc kinh doanh và các mối quan hệ họ hàng, chẳng có thời gian đi chơi với mình.

Sinh ra trong gia cảnh khá giả nhưng đôi lúc Thanh Tuyền cũng cảm thấy cô đơn, bạn bè thì không phải lúc nào cũng có thể gặp. Còn gặp rồi cũng chỉ nói chuyện một chút rồi về, chẳng ai ở chung suốt cả ngày.

Nghe vậy, Triệu Minh lên tiếng:

Vậy cậu không có bạn cấp 3 nào sao?Có chứ, nhưng gặp nhau cũng chỉ được một buổi thôi, ai cũng có mối quan hệ riêng. Nhưng giờ thì mình không còn buồn nữa, có các cậu ở đầy rồi.Buổi chiều, cả ba hẹn nhau đi uống trà sữa gần đó đến hơn 7 giờ tối mới chia tay nhau trở về nhà. Khương Dao trở về trong tâm trạng khá thoải mái, không thấy bóng dáng Quý Tửu Lạc đâu nên cô lại càng vui hơn.

Hắn cho cô một chút tự do nhưng không đồng nghĩa với việc cô biết ơn hay có thể bỏ qua những gì hắn đã làm với cô. Chúng khiến cô cảm thấy kinh tởm.



Những ngày tháng êm đềm cứ trôi qua như vậy, Quý Tửu Lạc cũng không thường xuất hiện ở nhà. Đôi khi hẳn nấu ăn cùng cô hoặc mua đồ ăn về cho cô, nhưng Khương Dao chỉ nhận và ăn hết để làm vừa lòng hắn, chẳng thèm để ý gì đến hắn cả.

Vài hôm nay, một dãy số lạ cứ liên tục gọi đến số điện thoại của Khương Dao. Ban đầu, cô nghĩ chỉ là số rác vì cô chỉ lưu số của Triệu Minh, Thanh Tuyền, và Quý Tửu Lạc, ngoài ba người này ra thì chẳng ai gọi cho cô cả. Nhưng kỳ lạ là số này chỉ gọi vào những giờ nghỉ ngơi của cô, như thể người gọi biết rõ lịch sinh hoạt của cô vậy.

Tối đó, cô chần chừ rồi quyết định nghe máy. Giọng ông Tịnh vang lên bên tai, nghe có vẻ mừng rỡ:

- [Khương Dao, con có nghe máy khồng?)

Câu nói của ông như khẳng định rằng ông biết rất rõ số này là của cô. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng

Khương Dao, cô tự hỏi liệu Triệu Minh có liên quan đến chuyện này không.

Thú thật, từ sau sự kiện đó, những chuyện liên quan đến ông Tịnh đều khiến cô nghi ngờ Triệu Minh. Khương Dao im lặng không đáp, định ngắt máy thì nghe giọng ông nghẹn ngào cầu xin.

- [Ba xin lỗi con, con có thể tha thứ cho ba được không? Những chuyện đã qua, ba rất hối hận. Hối hận vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người ba, không cho con một gia đình êm ẩm. Giờ con cho ba một cơ hội....

Khụ.. Khụ.]

Tiếng ho sâu cắt ngang lời ông Tịnh, khiến ông không thể nói tiếp. Khương Dao nghe rõ từng tiếng ho, lòng cô dâng lên chút đau đớn. Dù ghét, dù hận, nhưng ông vẫn là người nhà của cô, cô vẫn còn chút tình cảm. Cô im lặng không nói gì, cũng không ngắt máy... Một lúc sau, khi ông Tịnh gọi "alo" để xem cô có còn nghe không, cô đáp lại:

(Ba giữ gìn sức khỏe. Con có việc bận...)[Không, Khương Dao... Con đừng ngắt máy. Có thể nói chuyện với ba một chút không? Ba cầu xin con.]Giọng ông Tịnh nghe như có chút phấn khởi khi điện thoại vẫn chưa bị ngắt, ông tiếp tục:

- [Con biết đó, nhà này giờ chỉ có mỗi ba, hơi cô đơn. Ba biết mình chẳng thể thay đổi được quá khứ, nhưng ba và con còn có tương lai. Ba hứa sẽ thay đổi, cho con những ngày tháng tốt đẹp hơn. Con có thể hận ba, trách ba, nhưng ba xin con hãy cho ba cơ hội để làm tròn trách nhiệm của một người ba. Dạo này sức khỏe của ba không tốt lắm, điều ba canh cánh trong lòng vẫn là con...)

Những lời của ông khiến Khương Dao có chút xao động. Thật sự, ông thành ra thể này thì cũng là báo ứng của ông. Nhưng có lẽ, như người ta nói, máu mủ tình thâm, nên cô cũng mềm lòng khi thấy ông hối lỗi như vậy. Cô nói:

- (Vâng, con hiểu rồi. Xin lỗi ba, bây giờ con bận học bài nên không thể nghe máy tiếp được. Tạm biệt ba.]

Nghe vậy, ông Tịnh cũng không níu kéo thêm:



- [À, ừ vậy à. Vậy ba không làm phiền con nữa. Cảm ơn con đã nghe ba nói. Con đừng trách Triệu Minh, tại ba nhờ

Kha Tầm bảo ông ta ép Triệu Minh đưa số của con cho ba. Nó bị ép buộc thôi.]

Điện thoại đã ngắt kết nối, nhưng lòng Khương Dao vẫn chưa ngừng xáo trộn. Cô tự nhủ, đừng xao động, đừng xao động, rồi lao vào học tập để quên đi những lời ông Tịnh nói ban nãy.

***

Cuối tuần, Khương Dao đi siêu thị mua đồ ăn thì tình cờ gặp Triệu Minh. Cô đoán chắc anh cố tình đến đây để gặp mình, vì gần nhà anh có một siêu thị to hơn cái này, muốn mua gì ở đó mà chẳng có. Nhìn biểu cảm áy náy và bất an của Triệu Minh, Khương Dao nghĩ anh chắc chẵn tin rằng cô đang giận anh.

Ban đầu, đúng là cô có chút giận, nhưng khi biết anh bị ép buộc, cô cũng không còn để tâm chuyện đó nữa.

Triệu Minh tiến lại gần Khương Dao, cô cũng không hề né tránh, bình thản nhìn anh.

- Khương Dao, cậu cũng đi siêu thị à? Mình có việc đi ngang đây... sẵn ghé mua vài thứ cần thiết. Trùng hợp thật.

Anh cười gượng, tay gãi đầu làm rối tóc, đôi mắt né tránh ánh nhìn thẳng thắn của Khương Dao.

- Ừm, mình cũng muốn mua vài thứ. Đi chung nhé! Cậu đang mua gì vậy?

Khương Dao nhìn vào giỏ của Triệu Minh, thấy nó trống trơn, chẳng có món đồ nào.

- Mình cần mua vài món đồ ăn vặt. Chúng ta cùng đi qua quầy đồ ăn vặt nhé!

Thời gian không gấp gáp, cả hai cùng đi dạo từ quầy này sang quầy khác. Chẳng mấy chốc, giỏ hàng của Khương Dao đã đầy ắp đồ. Khi đến quầy tính tiền, Triệu Minh định thanh toán giúp cô, nhưng cô từ chối, không muốn mắc nợ anh.

Nhớ lại lần sinh nhật của anh vào tháng 7, cô tặng anh một chai nước hoa, nhưng anh từ chối không nhận, bảo cô giữ lại, khi nào đến lúc thích hợp thì mới lấy. Điều đó càng khiến cô thêm khó xử. Thành ra, từ đó đến giờ, cô không muốn anh chi trả bất cứ thứ gì cho mình nữa, dù là nhỏ nhặt.