Quý Tửu Lạc thấy thái độ của cô liền cảm thấy bực mình, nghĩ lại mọi chuyện cũng do mình nên hắn cố gắng kiềm chế cái tính cộc cằn đang chảy trong máu nhiều nhất có thể. Chỉ khi nào cơn giận đỉnh điểm, không kiềm chế nổi thì hắn mới bộc phát ra.
Nghĩ lại trước giờ hắn che giấu tính cách này rất tốt, không hiểu sao khi gặp Khương Dao lại như vậy. Hắn để vài chiếc túi trên giường của cô:
Con người, lại đầy.Con người, ta nói lại đầy.
Hắn cố gắng kiên nhẫn hết mức có thể nhằm không gây thêm ấn tượng xấu với cô. Hắn ngồi cạnh bên nhẹ nhàng lay lay cô dậy.
Cô chẳng những không mở mắt nhìn hắn mà còn kéo cái chăn che kín đầu. Vết thương trên tay cô đã lành, nhưng vết thương lòng chẳng thể nào với, dù có lành thì cũng để lại sẹo thôi, để nhắc cô nhớ bản thân đã từng bị tổn thương.
Quý Tửu Lạc kéo chăn, đỡ cô ngồi dậy, đặt vào trong lòng của mình, lấy những chiếc túi mở ra trước mặt cô, miệng liên tục nói:
- Đây là những đồ dùng ta mua cho cô, xem thử đi, nếu thiếu cái gì cứ nói ta, ta mua tiếp.
Lần lượt, trước mặt Khương Dao là balo, quần áo, vở, đồ thể chất, giày,... tất cả đều tương tự như những cái cô đã dùng qua. Hẳn đã tỉ mỉ chọn lựa rất nhiều vì cô, mong rằng cô giảm ấn tượng xấu và thái độ gay gắt với hẳn.
Chẳng hạn như việc cãi lại hay làm mặt lạnh gần cả tháng nay. Thái độ thờ ơ của cô với hắn chẳng khác nào đang gây chiến. Hắn tiếp tục nhẹ giọng:
- Con người, mai có đi học không? Mai bắt đầu học phần mới rồi, bây giờ không lo chuẩn bị e rằng sẽ không kịp mất.
Hắn cảm thấy cả người cô khẽ động, nhịp thở nhanh hơn, dường như cô đang rất mong chờ điều này nhưng vẫn cố tỏ vẻ không để tâm tới.
Hắn cười gian xảo vì biết bản thân đã nắm được sợi dây cảm xúc của cô. Hắn nói tiếp:
- Từ ngày mai cứ đi, gặp gỡ kết bạn với mọi người thoải mái, ta không cản nữa. Chỉ có điều, cô không đi làm thêm, phải về nhà trước 8 giờ tối. Hiểu chưa? Cần gì cứ nói với ta, cứ phụ thuộc vào ta, đừng bắt ép bản thân mình quá.
Sinh hoạt phí ta sẽ đưa cho cô mỗi tháng đảm bảo không thiếu, nếu ta phát hiện cô đi làm thêm thì ta sẽ nhốt lại.
Nhớ chưa?
Không biết ý đồ của hắn là gì, tại sao lại cho con mồi của mình tự do như vậy. Nhưng nghe như thế, cả người cô cũng rộn rạo vui mừng một chút, mai đây cô sẽ được tự do rồi. Cô tưởng tượng rất nhiều về ngày mai khi gặp
Thanh Tuyền và Triệu Minh, cả ba chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện để nói đây.
Khương Dao ngước mặt lên thì thấy gương mặt của hắn nhìn mình rất ôn hòa, chan chứa tình cảm. Cô ngẩn ngơ ra, tại sao hắn lại mang cảm xúc như vậy chứ?
- C...cám ơn chú.
Hắn ôm con thỏ nhỏ đang ở trong lòng mình, hẳn cảm thấy lòng mình bớt nặng nề hơn. Giam giữ cô, cô buồn bực bao nhiêu thì hắn cũng chẳng thoải mái bấy nhiêu.
Quý Tửu Lạc ôm chặt hơn, cảm nhận niềm vui ít ỏi trong lòng cô đang tràn vào trong tâm trí mình. Thú thật, trước giờ chỉ có một người cả gan dám chống lại hắn, đòi sống đòi chết không quan tâm đến hắn là cô thôi. Không hiểu sao, càng ở bên cô hắn lại càng thích, thích đến mức sắp nghiện luôn rồi, chắc sau này hắn chịu thua cô mọi mặt luôn mất.
Chợt nghĩ đến chuyện tên ác quỷ kia có ý đồ với cô, mắt Quý Tửu Lạc thâm sâu khó đoán. Hắn sẽ lựa thời cơ tính sổ với tên kia sau vậy, dù sao cũng phải đề cho cô biết bộ mặt thật của kẻ khốn kia mới được, Quý Tửu Lạc tính toán.
Hắn ngả người nằm xuống, cơ thể nhỏ bé của cô cũng nằm dài trên người hắn. Một tay hắn gối đầu, một tay thì đặt nhẹ trên người cô.
- Thấy đồ ta mua còn thiếu gì không?
Cô trả lời hắn một cách máy móc:
Không, rất đầy đủ.Mấy hôm nay giận ta nhiều không?Nhiều lắm!Vậy giờ bớt giận chưa?Bớt một chút ít thôi.Hắn nhếch miệng cười, vuốt vuốt mái tóc đen mượt của cô.
Vậy à, vậy thì làm sao để hết giận hoàn toàn đây?Không biết nữa.Mặc cho thái độ của cô chẳng khác lúc trước là bao, nhưng bây giờ hắn đã thoải mái hơn một chút, bắt đầu đùa giớn.
- Khó vậy sao? Làm sao đây? Ta muốn cô hết giận ngay bây giờ.
Nói rồi, hắn nhóm người ngồi dậy, bắt cô đối mặt với mình. Trong tình huống đầy ám muội này, Khương Dao biết chuyện tiếp theo là gì liền nhanh chóng rời khỏi người hắn.
Hành động của cô chẳng thể kịp được cái đầu ranh mãnh của hắn. Một tay Quý Tửu Lạc giữ chặt hai cổ tay của cô đặt ở sau lưng, tay còn lại sờ nhẹ lên chiếc gáy của cô rồi kéo về phía mình.
Nụ hôn của hắn nhanh chóng lấy chiếc môi nhỏ nhắn đáng yêu của cô, đã bao lâu rồi hắn không được thưởng thức hương vị ngọt ngào này, hắn nhớ nhung nó muốn chết đi được. Cô càng phản kháng thì nụ hôn của hắn càng sâu, như đang muốn cảnh cáo cô, đang phạt cô vì tội dám né tránh hắn vậy. Qua một lúc, khi đã thỏa mãn cơn khát bao ngày, hắn mới buông tha cho chiếc môi trước mặt. Cô định tát vào mặt hắn như mọi lần nhưng chẳng được vì tay đã bị khóa chặt. Ánh mắt si tình của hắn hướng về chiếc môi ươn ướt của cô.
- Con người, ta muốn ở bên cô quá rồi, phải làm sao đây?
Khương Dao tự hỏi, "muốn ở bên" như hắn nói có nghĩa là gì? Đây có phải là tỏ tình không? Ánh mắt của hắn nói lên rằng hắn đang thật lòng.
Vậy còn Vô Ưu thì sao? Không phải hắn đã thích cô ấy, đang gây sự chú ý từ cô ấy và để cô ấy ở trong nhà sao?
Có quá nhiều mâu thuẫn khiến cô không dám tin đó là lời tỏ tình được. Sau vài dòng suy nghĩ, cô rút ra kết luận rằng bây giờ hắn đang ban phát sự tự do và một chút tình cảm cho con mổi của hắn, không có gì khác cả.
Như vậy, thái độ của cô với hắn chẳng có thay đổi nào, mọi hành động hắn làm cho cô, cô chỉ nghĩ theo hướng tiêu cực.
Sáng hôm sau, Khương Dao xuống lầu không thấy Vô Ưu đâu. Nghĩ lại kể từ tối hồm qua cô đã không nghe tiếng động và giọng nói của cô ấy rồi. Tửu Lạc đang nằm dài trên ghế sô pha dưới phòng khách, thấy Khương Dao đang ngó nghiêng tìm kiếm liền nói:
Vô Ưu có việc đi từ hồm qua rồi. Không ở đầy nữa.Tôi biết rồi.Đập vào mắt Tửu Lạc là chiếc balo cũ, chẳng phải cái mà hắn mua. Hắn càng nhìn thì càng thấy chướng mắt, liền
bao:
- Con người, đứng yên đó cho ta.
Khương Dao ngơ ngác trước thái độ cọc cằn của hắn. Hắn liền đi lên phòng của cô, đem xuống cái balo mà hắn mua, gắn chiếc móc khóa ma cầu mưa vào.
Bước chân hắn xuống lầu chẳng êm ái gì, hắn cố ý dậm chân mạnh hơn để cô biết rằng hắn đang bực mình.
Tửu Lạc đến gần và gỡ chiếc balo của cô ra, nhanh tay trút hết tất cả sách vở và đồ dùng vào trong chiếc balo mới và đưa lại cho chủ nhân của nó. Còn chiếc balo cũ sắp rách của cô thì bị hắn tịch thu mất. Cô không biết số phận của chiếc balo gắn bó với mình nhiều năm sẽ ra sao.
Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cảm thấy trên người cô tất cả đều là đồ hắn mua cho rồi mới cảm thấy hài lòng, độc mồm độc miệng đuổi cô như đuổi tà:
Không đi học sao? Buổi đầu tiên đi học mà định đi trễ à, không tôn trọng giáo viên à?Tôi đi đây.Khương Dao thầm mắng, bản thân cô còn mong muốn đi hơn bao giờ hết, chỉ tại hắn giữ cô lại thôi. Bước chân
Khương Dao nhanh đến trường để gặp hai người bạn thân.