Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 70: Ăn Mạnh Mới Đã




Chương 70: Ăn Mạnh Mới Đã

Vừa nói hắn vừa giơ cái bình lên định dọng thẳng vào đầu Minh Hải, Trương Lĩnh chạy tới không kịp, những tưởng là Minh Hải đã toi mạng rồi nhưng ngay lúc đó, một cái kéo màu đen to bự bay tới hướng thẳng vào đầu Thiên Xú.

Hắn ta vội thả Minh Hải ra và phi thân lui lại tránh né. Cái kéo đó chính là kéo của Kim Long, huynh ấy đã vô tình đi ngang qua đây thì thấy được hai bên đang giao chiến liền chạy lại xem thử, nào ngờ đúng lúc nguy cấp nên đã ra tay cứu Minh Hải.

Trương Lĩnh ở bên đây thở phào nhẹ nhõm, chàng cứ tưởng là xong rồi, may mà có người đến giúp.

Kim Long chạy lại đỡ lấy Minh Hải, huynh ấy nói:

- Không sao chứ nhị huynh?

Minh Hải thở dốc, cố gắng định thần sao khi vừa thoát c·hết, nhìn qua thì thấy Kim Long, Minh Hải mừng rỡ nói:

- Là tứ đệ sao? Cũng may là có đệ không là huynh đi đời rồi.

- Đúng là nguy hiểm thật! Mà sao huynh lại đánh nhau với tên Nhị Tinh này vây? - Kim Long hỏi.

- Bọn ta trốn ngục nên bị hắn ta truy đuổi đến đây.

- Ra là vậy!

Ở bên này, tên Thiên Xú thấy Kim Long đến thì bước lại nói:

- Lại thêm một tên phế vật trong bộ tứ phế vật tới đây à? Thật là đông vui nhỉ?

Minh Hải nghe xong sôi máu nói:

- Đáng ghét! Ta mà có Thần Binh ở đây thì cái mạng quèn của ngươi không thể giữ được đâu.

Tên Thiên Xú cười to nói:

- Ngươi nói như kiểu ta không biết ngươi ra sao vậy, nhớ lại 5 năm trước đi, lúc đó cả đám các ngươi đã để thua như thế nào trước bọn ta? Giờ còn mạnh mồm, thiệt đúng là không biết xấu hổ mà!

- Ngươi... - Minh Hải cứng họng, không biết nói gì thêm bởi vì điều hắn nói đúng quá, Minh Hải không cãi được.



Ngay lúc đó bỗng dưng Trương Lĩnh từ phía sau lao tới đá một cước lào lưng Thiên Xú khiến hắn ta văn ra tám thước về phía xa, vừa đá Trương Lĩnh vừa nói:

- Câm cái họng chó của ngươi lại! Bảy, tám người mà bu vào đánh bốn người thì có gì vẻ vang mà tự đắc chứ? Tên vô liêm sỉ!

Tên Thiên Xú loạng choạng đứng dậy, hắn quẹt bụi trên mặt rồi nói:

- Còn đánh lén như ngươi thì có tư cách gì lên mặt ở đây hả? Tên bỉ ổi, hạ lưu, vô lại.

Rồi hai bên cứ đứng đó võ mồm với nhau, một lúc sau Thiên An vô tình đi ngang đó và thấy cả đám đang chửi nhau inh ỏi, nàng cũng đi vào để nhập bọn.

Thấy tình thế bất lợi, Thiên Xú biến cái bình to ra rồi leo lên đó bay đi mất, trước khi đi hắn ta còn quay lại chửi sa sả:

- Bọn khốn ỷ đông h·iếp yếu, đúng là bọn vô liêm sỉ!

Cả đám mệt lả mồm sau trận chửi lộn vừa rồi. Khi đã nghỉ mệt xong thì bọn họ cũng bắt đầu đi về nhà Hồng Bảo.

***

Ở bên này, Hồng Bảo và Lâm Phong đi xung quanh làng Lưu Anh nhưng chẳng tìm thấy ai, cuối cùng Hồng Bảo dẫn Lâm Phong đi đến một nhà kho bỏ hoang ở rìa làng, nơi đó có một tầng hầm từng là nơi hợp mặt của Thất Sơn Tứ Hiệp ngày xưa. Khi vừa xuống tầng hầm, Lâm Phong nhìn xung quanh rồi nói:

- Dữ dằn! Không ngờ lại có một căn cứ bí mật ở dưới một cái nhà kho như thế này.

Một lát sau Hồng Bảo lục trong cái rương v·ũ k·hí ra ba món Thần binh, một cây liềm màu đỏ với cái lưỡi cong và nhọn hoắc, một cây búa màu trắng to bảng có thể đập xịt máu bất kì ai và một cây thương màu nâu sắc bén.

- Đây là Thương Công Phá của đại huynh Bá Sơn, Liềm Uyển Chuyển của nhị huynh Minh Hải và cuối cùng là Búa Càn Quét của ta.

Lâm Phong nhìn xong thì lóa hết cả mắt, thấy cái nào cũng xịn, chàng chỉ ước có một cái về sài chắc là ngon lành lắm.

- Xịn quá luôn! như này thì lực lượng bên mình hết sẩy luôn rồi!

- Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng.

***

Trong khi đó Trần Phúc đang đi lanh quanh trong Mộc Trấn để tìm Trương Lĩnh thì bắt gặp một cô nương mặc y phục màu vàng đang bị bốn kẻ nam nhân biến thái dồn vào một gốc tường ở trong hẻm.



Trần Phúc nhanh chống lao lên tung cước đá cho mấy tên đó không còn manh giáp. Khi mấy tên đó đã tháo chạy, Trần Phúc quay lại nhìn cô nương kia thì há hốc mồm khi cô nương đó lại chính là Vân Nhi, nàng ấy lại đi loanh quanh và bị bọn nam nhân hà h·iếp, Trần Phúc thấy vậy thì nói:

- Gì chứ! Lại là nàng à?

Vân Nhi từ hôm qua đến giờ vì quá cảm kích Trần Phúc nên nàng cứ đi loanh quanh để tìm chàng, thật không ngờ nàng lại được Trần Phúc cứu thêm một lần nữa, Vân Nhi không thể tin vào mắt mình, nàng vui mừng ôm chầm lấy Trần Phúc và khóc rồng:

- Trời ơi! Hôm qua khi tỉnh dậy, th·iếp không thấy chàng đâu, th·iếp cứ tưởng là không thể gặp lại chàng nữa rồi, th·iếp không tin đây là hiện thực, là chàng thật đúng không? Trần Phúc!

Trần Phúc hơi đỏ mặt khi bị nữ nhân ôm thắm thiết mà còn khóc nấc nữa, chàng nhất thời không biết phải làm sao khi gặp tình cảnh này.

- À ùm... sao nàng cứ đi loanh quanh một mình thế? Ở ngoài nguy hiểm lắm, nhất là khi nàng lại là, là nữ nhân xinh đẹp nữa.

Vân Nhi buông Trần Phúc ra rồi thút thít:

- Tại th·iếp chỉ muốn đi tìm chàng nên mới lẻn ra ngoài một mình, híc - nàng nói mà hai mắt nhỏ nhắn cứ long lanh ánh lệ, cái môi hờ hững chu ra vô cùng dễ thương.

Tới đây Trần Phúc không thể không mủi lòng, chàng nói:

- Vậy à! Ta thật có lỗi, mà nàng có muốn ăn chút gì không? Ta mời nàng một bữa!

Vân Nhi hai mắt chớp chớp nhìn Trần Phúc nói:

- Có! Từ sáng tới giờ th·iếp cũng chưa ăn gì, hì hì.

- Vậy ta đi thôi!

Sau đó hai người ra ngoài tìm một quán ăn lớn gọi vài món cùng một bình rượu rồi lên lầu ngồi tâm tình. Trần Phúc vừa gậm một cái đùi gà vừa nói:

- Um... gà hầm ở đây ngon dữ thần - gắp cho Vân Nhi một cái đầu gà Trần Phúc nói - nàng cũng ăn đi!

Vân Nhi cười gượng rồi nói:



- Th·iếp ăn cá được rồi, chàng cứ ăn gà đi - vừa nói Vân Nhi vừa gắp cái đầu gà đưa qua chén Trần Phúc.

Trần Phúc thấy vậy thì cầm cái đầu gà lên ăn ngấu nghiến, vừa ăn chàng vừa nói:

- Vậy thì ta ăn luôn!

Vân Nhi nhăn mặt, nàng vừa húp chén canh vừa nói:

- Nhìn lúc chàng ăn khác chàng lúc bình thường quá đấy!

Trần Phúc cười phè phỡn nói:

- Vậy sao? Ăn vậy thì mới ngon, nàng cũng thử đi! - vừa nói Trần Phúc vừa gấp cái đùi gà đưa vào chén Vân Nhi.

Vân Nhi hơi e dè, nàng nói:

- Như vậy có ổn không ạ?

- Có gì đâu mà không ổn? Nào! Cắn một miếng thật to vào như ta này! - Trần Phúc ngoạm nguyên cái đùi gà nói.

Thấy Trần Phúc ăn sản khoái quá, Vân Nhi cũng ăn như vậy thử xem sao, nàng há cái miệng xinh xắn cắn một cái thật to rồi nhai nhóp nhép, thấy vậy Trần Phúc hào hứng nói:

- Sao hả? Có ngon hơn không?

Đang nhai mà Trần Phúc cứ nhìn mình chằm chằm, Vân Nhi hơi đỏ mặt, nhưng rồi nàng cũng cười tươi nói:

- Đúng là ngon hơn thật!

- Có thế chứ, nào, cạn chung! - Trần Phúc cầm chung rượu lên nói

- Cạn chung! - Vân Nhi cũng nâng chung nói.

Rồi hai người ngồi đó vừa ăn vừa uống với nhau cho đến khi trời sập tối...

***

Khi mặt trời đã xuống núi, ở nhà của Hồng Bảo lúc này tất cả mọi người đã tập hợp đầy đủ, nhưng cả bọn vẫn không thấy Trần Phúc về, lúc này ai nấy đều tỏ ra sốt ruột vì thời gian diễn ra sự kiện Thăng Thiên sắp đến gần, tính mạng của Huyền Trân càng lúc càng nguy hiểm, Trần Phúc thì lại còn chẳng thấy đâu. Trước tình huống cấp bách, Thiên An đứng ra nói:

- Mặt kệ tên Trần Phúc đi, hắn tự biết lo cho mình, điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải đi cứu Huyền Trân trước lúc nửa đêm, đi thôi mọi người.

- Được! - cả bọn đồng thanh.