Chương 3: Có Chút Tiến Triển
Dù Trần Phúc rất muốn ở đó tâm sự với Thiên An thêm nhưng mà việc nước vẫn hơn việc nhà, chàng vội vàng đi tìm Lý công công để thảo luận việc mượn người, quần quật đến chiều tối mới sắp xếp xong công việc của Hồng Minh.
Tối đến, Trần Phúc đi dạo một vòng Thăng Long cho khuây khỏa, ở đây khi về đêm là nơi nhộn nhịp nhất Đại Việt, các quán ăn, cửa hiệu, tửu quán hoạt động thâu đêm suốt sáng, gần như mọi lúc đều có khách ghé qua.
Đang đi nhong nhong ngoài đường thì Trần Phúc bỗng dưng thấy một bóng người khá quen đi trên đường, nhìn kỹ thì ra là cô nương hôm trước đã cứu mạng chàng. Trần Phúc không bỏ qua cơ hội tốt, chàng vội vàng đuổi theo sau.
Đi đến một quán ăn lớn thì cô nương đó ghé vào, thấy thế Trần Phúc cũng đi vào xem sao. Vừa vào tới ngó ngang ngó dọc thì không thấy cô nương kia đâu, cảm thấy quái lạ, rõ ràng là mới đó còn thấy người đi vào đây mà giờ tìm mãi không thấy đâu.
Chán nản kèm theo đang lúc đói bụng, Trần Phúc tìm một bàn trống trong quán định kêu vài món để ăn lót dạ. Nhưng khi vừa ngồi xuống bàn thì có một người bước tới, đặt một cây đao lên bàn, thanh đao có kích thước nhỏ, khá vừa tay, lưỡi dài và cong lên ở mũi đao.
Thanh đao có màu bạc sáng loáng, phát ra ánh sáng mờ mờ xung quanh như một vầng trăng thu nhỏ. Vừa nhìn Trần Phúc có thể đoán đây là Thần Binh hiếm có, tệ nhất cũng thuộc vào loại Sử Thi trở lên.
Rồi người đó đứng đối diện Trần Phúc, chàng ngước lên nhìn thì thấy một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn mình, ánh mắt đó có phần lạnh lùng và đi kèm với vẻ mặt kiêu sa, diễm lệ, nó khiến chàng dường như đã xao xuyến trong thoáng chốc không nói nên lời, chỉ biết bất giác trơ mắt ngồi nhìn.
Vẫn là bộ hắc y cùng mái tóc đen óng ả cột cao phía sau, phía trước có vài sợi để xéo đung đưa qua lại ngang trán, ánh mắt sâu thẳm huyền bí như muốn nuốt chửng lấy linh hồn người đối diện, đôi môi anh đào mỏng hồng, làn da trắng không tì vết cùng thân ảnh thon thả vô cùng quyến rũ, không thể lẫn đi đâu được, đây là cô nương bên hồ Tắm Tiên hôm trước.
Với vẻ đẹp tuyệt thế, Trần Phúc cứ đơ ra nhìn không chớp mắt, thấy vậy thì cô nương đó nghiêm mặt nói:
- Đi theo ta làm gì?
Bị hỏi bất ngờ Trần Phúc có phần ấp úm:
- Ta, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, ai mà đi theo cô làm gì.
Cô nương ấy tỏ vẻ nghi ngờ, ánh mắt liếc nhìn sắc bén, nàng đập bàn nhẹ một cái rồi lạnh giọng:
- Tình cờ? Tình cờ mà vô đây ngó ngang ngó dọc, có phải là lại làm chuyện vô sỉ không?
Trần Phúc nhăn mặt, bao nhiêu sự anh tuấn của chàng cô ta không nhớ, chỉ nhớ mỗi cái danh vô sỉ, thật là buồn của chàng. Thế nhưng Trần Phúc vẫn rất biết ơn cô nương này, chàng đứng lên, vẻ mặt rất lịch sự nói:
- Thật ra ta vô tình nhìn thấy cô, ta cũng chỉ là muốn có một cái gì đó gọi là có qua có lại vì cô đã cứu mạng ta, thật sự hôm đó cảm ơn cô rất nhiều. Nếu được, có thể uống một ly không? - vừa nói Trần Phúc vừa cuối đầu đưa tay mời cô ấy ngồi.
Cô nương ấy liếc mắt dò xét Trần Phúc từ trên xuống dưới, thấy tên này mặt mày sáng sủa, ăn mặc lịch sự, có điều nói năng ba hồi tử tế ba hồi không. Thế nhưng hắn cũng chỉ có ý muốn trả ơn cứu mạng, nên là nàng chấp nhận ngồi xuống. Dù vậy, ánh mắt vẫn rất khinh khi, nàng nhìn ra hướng khác và nói:
- Có gì thì nói lẹ, bổn cô nương còn có việc, không tiện ở lâu.
Có vẻ như có một chút tiến triển tốt, Trần Phúc vội rót hai ly rượu rồi nói:
- Hôm đó cảm ơn cô đã cứu giúp, có thể hỏi tên để tiện xưng hô không?
Nàng liếc nửa con mắt qua nhìn Trần Phúc, ánh mắt đen sâu thẩm ẩn chứa sự dè chừng, đôi mày khẽ cau lại nhưng rồi chợt dãn ra đáp lời:
- Ta tên Minh Nguyệt.
Như được mở cờ trong lòng, Trần Phúc cười mỉm chi rồi nhẹ nhàng nói:
- Hóa ra là Minh cô nương, tại hạ Trần Phúc, nếu không nhờ có cô chắc giờ này ta không còn mạng để mà ngồi ở đây, hôm nay may mắn được gặp lại, kính cô một ly - Trần Phúc uống trước rồi đưa ly rượu sang cho Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt lúc này mặt vẫn không biến sắc, nàng cầm ly rượu lên uống một cách dứt khoát rồi quay qua nhìn thẳng vào mắt Trần Phúc, đôi môi mỏng nhếch lên cười nhẹ một cái rồi nói:
- Ta ghét nhất là thể loại vô sỉ, nếu hôm trước ngươi không làm hành động hạ lưu đó thì có lẽ hôm nay sẽ dễ nói chuyện hơn đấy.
Nghe tới đây thì cái môi Trần Phúc giật giật, chàng cũng tự trách mình, nếu hôm đó kiềm chế một chút thì bây giờ đã có thể thân thiết với cô nương xinh đẹp tuyệt thế này thêm một chút rồi. Thế nhưng thân trai không ngại chai mặt, chàng đáp:
- Thật sự hôm đó ta có phần khiếm nhã, rất xin lỗi cô nương. Nhưng mà cô cũng thấy đó, từ nãy đến giờ ta chưa có nữa lời xằng bậy, ta thật sự rất biết ơn và muốn kết giao với cô, đó là lời thật lòng của ta - Trần Phúc vừa nói vừa nghiêm mặt đưa tay lên ngực để biểu thị sự chân thành.
Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Trần Phúc, trong thời khắc đó, Trần Phúc một chút giao động cũng không có, Minh Nguyệt cảm nhân được một sự cương nghị ở trong đó, rồi nàng lại nhếch mép cười nhẹ kèm theo một cái nhướng mày, đầu khẽ lắc qua:
- Được! Nếu lần sau gặp lại mà vẫn còn giữ được khí chất như hôm nay, ta sẽ kết giao với ngươi.
Nói rồi Minh Nguyệt đứng dậy cầm đao quay lưng bước đi, mái tóc đen mượt thoáng bay phấp phới tỏa ra một hương thơm nhẹ nhàng, bộ hắc y cùng dáng hình thon thả chớp mắt cái đã hòa vào dòng người và biến mất, để lại đây Trần Phúc ngẩn ngơ trong đê mê, chàng nghĩ bụng hai câu thơ:
Hôm nay xa hỏi bao giờ gặp lại?
Bốn biển trời biết tìm người nơi đâu?
***
Trần Phúc đi về nhà, nhà của chàng khá nhỏ nằm trong khu hẻm cách Hoàng cung không xa. Chàng ít khi ở đây nên trong nhà chỉ có mỗi cái giường, và một cái tủ quần áo, nói chung chỗ này cũng chỉ để che nắng che mưa qua ngày. Vì quá mệt sau một ngày làm việc, vừa về thì chàng tắm rửa rồi lăn xuống ngủ luôn.
Sáng ra đang ngủ ngon thì bất chợt chàng nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình thức dậy, mở mắt ra thì chàng giật thót tim khi thấy Thiên An đang chống hai tay đứng trước giường nhìn mình, nàng còn hét to:
- Nè! Mau dậy đi cái tên đáng ghét!
Bị giật mình, ba hồn bảy vía chạy mất tiêu, Trần Phúc không biết mình đang ở đâu, mơ mơ màng màng cứ tưởng là đang gặp ma, hốt hoảng co rút vào chăng, miệng la lớn:
- Á! Ma ơi! Ma ơi! Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi, tôi còn muốn sống, cầu xin ma, đừng bắt tôi, đừng bắt tôi.
Bị coi là ma Thiên An giận sôi máu:
- Cái gì? Ta như vầy có giống ma không hả?
Vừa nói Thiên An vừa lao vào tóm cổ Trần Phúc đấm cho chàng một trận nhừ tử, cũng tiện thể trả thù luôn vụ hôm qua Trần Phúc đã lừa nàng.
Sau một hồi bị t·ra t·ấn dã man Trần Phúc cũng lấy lại được ý thức, nhưng vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, mỗi khi ngủ chàng thường có những giấc mơ rất dài, do chìm sâu vào cơn mơ nên khi ngủ dậy chàng phải mất một lúc lâu ngồi trên giường thơ thẩn thì mới hoàn hồn lại.
Trong lúc đó, Thiên An dù đang tức giận, nhưng khi ngồi nhìn cái mặt vừa ngáo ngơ vừa bầm dập vì bị ăn đấm của Trần Phúc thì phì cười, thấy thế Trần Phúc hỏi:
- Nè! Cô cười cái gì vậy? Sáng sớm tìm tôi làm gì?
Thiên An hai mắt long lanh, chớp chớp mấy cái rồi đáp:
- Ta cười cái mặt của huynh lúc này đấy, mau vào rửa mặt cho tỉnh táo rồi mình đi.
- Đi đâu?
- Đi Tam Giang!
- Đi Tam Giang làm gì?
- Huynh hộ tống ta đi dự lễ Giỗ Tổ.
Nói tới đây Trần Phúc đang buồn ngủ cũng tỉnh ngủ ngang, chàng ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lại là tôi? Trong cung thiếu gì thị vệ, sao không kêu bọn họ hộ tống cô đi.
Thiên An hồn nhiên cười tươi đáp:
- À thì... bọn họ bận hết rồi, ta thấy huynh đang rảnh nên ta kêu huynh đi, hì hì.
Nghe xong Trần Phúc muốn xỉu ngang:
- Ý trời! Tôi trăm công nghìn việc, làm gì mà rảnh đâu?
Nói tới đây Thiên An cất đi nụ cười hiền hòa, nàng tiến lại nắm cổ áo Trần Phúc, giơ nắm đấm lên, ánh mắt long lanh đã sớm chuyển sang chứa đầy sát khí, nàng lạnh giọng hỏi:
- Thái độ của huynh như vậy là sao? Có phải không muốn đi với ta không?
Trần Phúc nhìn thấy nắm đấm giơ lên thì cơn đau từ vụ t·ra t·ấn lúc nãy hiện về, chàng sợ hãi toát mồ hôi trán, miệng lắp bắp nói:
- Không... không phải!
Thiên An gằn giọng:
- Thế bây giờ có đi không?
Trần Phúc không muốn thì cũng phải đồng ý nếu không lại bị ăn đòn nữa thì nguy:
- Đi, đi, tôi đi!
Thiên An thấy Trần Phúc sợ toát mồ hôi thì cũng buông tay, nàng biết cái tên này không dùng biện pháp mạnh thì hắn không chịu nghe lời:
- Được! Vậy chuẩn bị đi, một canh giờ sau chúng ta xuất phát, ta về lấy hành lý, hẹn gặp ở cổng thành.
Nói xong Thiên An đi mất, để lại Trần Phúc ở đây nước mắt đầm đìa trong lòng, chàng nghĩ thầm: "Ở gần cô ấy lúc nào cũng gặp mấy chuyện chẳng tốt lành gì, kỳ này lại còn đi xa nữa, đúng là phiền phức tự tìm đến ta mà... "