Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 2: Gặp Lại Công Chúa




Chương 2: Gặp Lại Công Chúa

Trần Phúc chính là một trong hai Thủ lĩnh tối cao của Hồng Minh viện, một tổ chức thực hiện quyền hành pháp của Đại Việt.

Vài hôm trước Trần Phúc có việc phải về Thăng Long, trong lúc chàng đi ngang Yên Tử thì bắt gặp tên t·ội p·hạm khét tiếng Trương Thiên Đãng, sau khi truy đuổi và giao đấu ba ngàn hiệp với hắn ta thì cuối cùng Trần Phúc b·ị đ·ánh rơi xuống hồ Tắm Tiên.

Sau khi "cút" khỏi đó ba ngày ba đêm thì Trần Phúc cũng về tới Thăng Long. Đến Thăng Long thì không khí khác hẳn, ở đây là nơi nhộn nhịp nhất Đại Việt, cái gì cũng có, không giống như những chốn thâm sơn cùng cốc mà Trần Phúc lui tới hằng ngày.

Đi một đoạn thì cũng tới Hoàng cung, trước khi đi gặp Hoàng thượng thì chàng phải ghé qua viện Hồng Minh để họp bàn một số việc với đại huynh.

Viện Hồng Minh nằm trong khuôn viên của Hoàng cung, đây là nơi tiếp nhận tin tức của các mật thám trên cả nước gửi về hằng ngày, hằng giờ, một con kiến cũng không thể chui lọt vô cái chỗ này.

Hồng Minh là tổ chức truy bắt t·ội p·hạm, nó hoạt động giống như bức tường thành hai lớp, Trần Phúc sẽ phụ trách lớp ngoài tương ứng là khu vực biên giới, ngoài biển và các vùng núi, còn Đinh Toàn sẽ bảo vệ lớp phòng thủ phía trong của Đại Việt là Thăng Long và các khu vực đồng bằng lân cận.

Đinh Toàn lớn hơn Trần Phúc ba tuổi, là đại huynh kết nghĩa của Trần Phúc, năm xưa hai người họ đã cùng nhau uống chén rượu thề ở dưới gốc tre, nguyện cùng sống cùng c·hết với nhau.

Cả hai đã tạo nên một mạng lưới tình báo vững chắc để giúp phát hiện và truy bắt t·ội p·hạm một cách nhanh chóng.

Nhưng thời gian gần đây mọi thứ bắt đầu xấu đi khi các thành phần p·há h·oại đang lũ lượt nổi lên như nấm mọc sau mưa.

Việc đó khiến Hồng Minh quá tải, điều cấp bách cần phải tìm ra giải pháp, đó cũng là lý do hôm nay Trần Phúc có mặt ở đây để họp bàn với Đinh Toàn nhằm đề ra phương án ứng phó với khủng hoảng.

Vừa bước vào viện đã thấy mọi người rất là bận rộn, vào phòng của Đinh Toàn thì thấy huynh ấy đang vò đầu bứt tai, thiệt là đau khổ thảm thương.

Thấy thế Trần Phúc hỏi:

- Có chuyện gì mà làm huynh căng thẳng vậy?

Vừa thấy Trần Phúc về thì Đinh Toàn vội tới than thở:

- Ây da! Phúc đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi, đệ có biết là ở nhà huynh khổ sở thế nào không hả? Danh sách t·ội p·hạm cấp quốc gia đã tăng lên hơn ba trăm tên rồi, giờ đây đội hành quyết đang quá tải, bọn nó nói với huynh là sao g·iết hoài mà vẫn không có hết t·ội p·hạm vậy? Huynh thiệt là không biết làm sao.

Trần Phúc trầm ngăm một hồi rồi nói:

- Đệ về đây cũng là vì chuyện này, trước đó đệ nghĩ là huynh và đệ ra tay, chỉ cần nội bộ Hồng Minh là có thể giải quyết được chuyện này, nhưng giờ thì hết cách rồi.

Đinh Toàn nghe thấy hết cách thì giẫy nẩy lên:

- Ây da! Ngay cả đệ mà còn hết cách, thôi thì bây giờ huynh đệ ta cáo lão hồi hương, chia tài sản của Hồng Minh rồi mạnh ai về nhà nấy, an hưởng tuổi già. Đệ thấy có được không?

Nghe xong lời Đinh Toàn nói, Trần Phúc muốn bổ nhào:

- An hưởng cái đầu của huynh, mới mười mấy, hai mươi tuổi mà về hưu cái gì?



Đinh Toàn thở dài:

- Thế bây giờ đệ nói coi phải làm sao? Tình hình thì nóng như lửa đốt, không chia tài sản thì có thể làm gì?

Trần Phúc đi qua đi lại, vò tai bức tóc mấy vòng, sau đó chàng đọc qua bảng danh sách t·ội p·hạm, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi nói:

- Bây giờ huynh lọc ra tên nào đặc biệt nguy hiểm như g·iết người hàng loạt, kích động nổi loạn hay p·há h·oại tài sản, thì cho xử lý trước, còn tên nào b·uôn l·ậu hay thành phần nằm trong tổ chức lớn chúng ta tạm thời để im, chờ ổn định tình hình rồi xử lý sau. Còn nữa, lệnh cho đội truyền tin và đội do thám cử người qua đội hành quyết hỗ trợ. Trong thời gian đó đệ sẽ đi gặp Hoàng thượng để xin thêm người bên bộ hành khác qua tiếp ứng, nhân đó cũng có thể tuyển thêm quân số nếu ai muốn gia nhập. Mục tiêu tiên quyết là cầm cự qua khó khăn, không để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát. Huynh thấy thế nào hả?

Đinh Toàn nghe xong thì sáng mắt lên:

- Quả là cách hay, kế hoãn binh này của đệ thật khiến huynh đây khâm phục, khâm phục.

Trần Phúc nở mũi nói:

- Vậy việc ở đây giao lại cho huynh, đệ đi gặp Hoàng thượng ngay đây.

Nói xong Trần Phúc khẩn trương đi vào cung, còn Đinh Toàn ở đây thì nhăn mặt:

- Bình thường thì ở đây cũng do ta quản lý mà? Cái tên tiểu tử này!

***

Trần Phúc đi một hồi quanh cung thì không thấy Hoàng thượng đâu, hỏi thái dám thì biết Người đang cùng Công chúa Thiên An cho cá ăn ở Thái Hồ, chàng vội vã đến đó. Đi một hồi thì cũng tới nơi, thấy Hoàng thượng và Công chúa, Trần Phúc hành lễ:

- Trần Phúc khấu kiến Hoàng thượng và Công chúa.

Vừa thấy Trần Phúc, Hoàng thượng ngạc nhiên:

- Ủa Trần Phúc! Ngươi về lúc nào vậy? Vừa hôm trước nghe Đinh Toàn nói ngươi ở Hải Đông chưa về được mà?

Trần Phúc đứng lên nói:

- Thần định về vài hôm thăm nhà, nhưng vừa nhận được tin báo, tình hình khẩn cấp Hồng Minh viện đang quá tải, nên thần phải về giúp Đinh Toàn huynh giải quyết công việc. Nhân đây cũng khẩn xin Hoàng thượng phái một số người bộ hành khác sang hỗ trợ Hồng Minh vài hôm, khi nào ổn định tình hình rồi sẽ hoàn trả người ạ.

Hoàng thượng nghe xong nói:

- Ùm, tình huống cấp bách, ngươi cần gì cứ báo với Lý công công, bảo ông ấy soạn chiếu chỉ, rồi theo ý ngươi mà hành sự.

Trần Phúc nghe xong mừng rỡ đáp:

- Đa tạ Hoàng thượng.



Hoàng thượng lại nói:

- Mà ngươi đi đâu biệt tâm mấy năm nay, làm hoàng muội của ta đêm ngày mong nhớ ngươi đến mất ăn mất ngủ, ta thiệt không biết phải làm sao.

Thiên An công chúa đứng kế bên nghe xong đỏ mặt, vội trách Hoàng thượng:

- Hoàng huynh đáng ghét, làm gì có chuyện đó chứ!

Trần Phúc lúc trước có ở trong cung một thời gian, chàng luôn là người cận vệ ở bên bảo vệ Hoàng thượng những ngày đầu lên ngôi, đặc biệt là mỗi lúc người đi vi hành ra ngoài kinh thành.

Vừa lúc đó Trần Phúc cũng là người ở bên bầu bạn với Công chúa mỗi lúc mà chàng không ở bên Hoàng thượng. Nói chung đó là khoảng thời gian Trần Phúc cùng Công chúa và Hoàng thượng ở bên nhau ngày đêm, không một giây phút nào tách khỏi nhau.

Cho đến ba năm trước triều đình thành lập Hồng Minh viện, Trần Phúc được giao nhiệm vụ cai quản viện cùng Đinh Toàn, từ đó đến nay chàng bôn ba khắp nơi truy bắt t·ội p·hạm, ít khi về lại hoàng cung.

Bẵng đi một thời gian, giờ nhìn Công chúa khác quá, không còn trẻ con như ngày nào, mái tóc đen xõa dài thướt tha như thác nước, hai mắt to tròn long lanh đi cùng đôi môi đỏ mộng của thiếu nữ, màu da trắng ngà như hoa ban hiện lên trên vóc dáng hoàn mỹ đi kèm với những đường cong chập chùng, một giây phút bất chợt nhìn Công chúa, Trần Phúc ngẩn người ra, miệng lắp bắp:

- Có, có thật không Công chúa?

Thiên An liếc mắt nhìn Trần Phúc bằng một ánh mắt hình "nắm đấm."

- Thật cái đầu của ngươi, lâu ngày không ăn đấm nên bị ngáo à?

- Ý trời!

Trần Phúc muốn bổ nhào, dù rằng ngoại hình có phần thay đổi, nhưng cái tính hổ báo và ngang tàn của Công chúa vẫn còn y nguyên dù qua bao năm tháng. Thấy vậy Trần Phúc nhăn mặt nhìn qua Hoàng thượng.

Thấy Thiên An quá thẳng thừng, Hoàng thượng liền kéo Trần Phúc ra một góc nói nhỏ:

- Tiểu muội ta nhất thời xấu hổ thôi, ở nhà nó cứ nhắc ngươi hoài làm ta nhức hết cả đầu, ngươi tự mà lo liệu đi.

Thấy hai người kia xì xầm to nhỏ, Thiên An nói to:

- Nè hai cái người kia, nói cái gì vậy hả?

Hoàng thượng ở đây nháy mắt ra hiệu với Trần Phúc rồi quay qua nói:

- Ý! Huynh quên mất, huynh còn tấu chương chưa phê chuẩn, thôi hai người nói chuyện đi, tạm biệt!

Nói rồi Hoàng thượng nhanh chóng bỏ đi mất để lại bầu không khí im lặng cho đôi "chim sẻ" tâm sự.

Trần Phúc lúc này thì lúng túng chả biết làm sao, tự nhiên nhà còn bao nhiêu việc mà giờ bị Hoàng thượng gài vào thế khó đỡ vô cùng, đang bối rối thì chàng nghe thấy Thiên An lại gần hỏi:



- Nè! Huynh đi đâu biệt tâm mấy năm nay vậy?

Trần Phúc nhất thời không biết nói sao, miệng thì cứ lắp bắp:

- À tôi, tôi đi...

Thấy thế Thiên An nghiêm mặt lớn tiếng hỏi:

- Đi đâu? Nói mau!

Bị giật mình, Trần Phúc bất giác nói:

- Tôi, tôi đi du sơn ngoạn thủy.

- Ta không tin! Đi du sơn ngoạn thủy gì mà ba năm trời tới giờ mới chịu mò về, có phải huynh muốn trốn ta không?

Bị nói trúng tim đen, Trần Phúc toát mồ hôi vội phân trần:

- Làm, làm gì có! Thật ra lúc trước ở trong cung tôi đã giấu cô hồng che đậy thân phận, sự thật tôi chính là đại anh hùng của Đại Việt chuyên đi trừ gian diệt bạo, mấy năm qua đất nước có nhiều kẻ xấu, tôi phải bận bịu lo liệu mấy cái tên đó nên không tiện về được, hề hề - vừa nói Trần Phúc vừa gãi đầu cười như đúng rồi.

Nghe xong Thiên An phì cười, đôi môi đỏ mộng mấp mé, hai hàng mi dài khẽ khép lại che đi một chút long lanh trong ánh mắt, rồi nàng tinh nghịch nói:

- Đúng là tào lao mà, nhưng cũng đúng, công việc của huynh cũng được coi là tiêu diệt kẻ xấu, trừ gian diệt bạo.

- Cô biết tôi làm việc gì sao? - Trần Phúc ngạc nhiên hỏi.

- Sao mà không biết, tất cả chuyện của huynh, Hoàng huynh đều kể cho ta nghe hết, không sót một chữ - Thiên An đắc ý nói.

Trần Phúc nghe xong tâm trí bấn loạn, dường như Hoàng thượng phen này đã làm chàng khá khốn đốn, rồi chàng nhanh trí đáp:

- Nhưng có một thứ mà Hoàng thượng không biết về tôi.

Thiên An tò mò, ánh mắt long lanh như sao trời mở to nhìn Trần Phúc hỏi:

- Hả? Là thứ gì?

Trần Phúc không dám nhìn Thiên An, chỉ cúi mặt, hai tay đan chặt vào nhau, rồi nhẹ giọng:

- Đó là... tình cảm của tôi dành cho cô.

Thiên An nghe xong thì hai má như có một ngọn lửa chạy lên, nhanh chóng ửng hồng rồi chuyển sang đỏ thẫm, nàng vội quay lưng đi tỏ vẻ ngượng ngùng đáp:

- Cái đồ đáng ghét!

Thiên An đợi một hồi lâu, không nghe Trần Phúc nói thêm gì, nàng quay lại nhìn thì chẳng thấy tên Trần Phúc đâu, biết mình đã bị lừa, Thiên An thét lên thất thanh:

- Cái tên Trần Phúc đáng ghét! Đừng có để ta gặp lại ngươi!