Chương 28: Quá Khứ Đau Thương
10 ngày sau, bên trong một căn phòng nhỏ, Trần Phúc tỉnh lại, chàng không biết mình đang sống hay c·hết. Trần Phúc nhìn xung quanh thì thấy mọi thứ khá là quen thuộc, mãi một lát sau chàng mới nhận ra đây là trụ sở.
Trần Phúc hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí luồn lách trong phổi, chàng đưa tay lên ngực trái, cảm giác được tim vẫn còn đập, Trần Phúc biết được mình vẫn còn sống.
Chàng cứ tưởng lúc đó mọi thứ tan biến thì mình cũng tan biến theo luôn, không ngờ giờ vẫn còn sống, Trần Phúc cảm thấy thật là kỳ diệu.
Cảm giác đi từ cõi c·hết trở về nó khiến Trần Phúc thêm yêu cuộc sống hơn, nó giúp chàng hít một hơi thở thôi cũng cảm thấy hạnh phúc nữa.
Hạnh phúc vì mình còn sống, hạnh phúc vì mình lại có thêm một cơ hội để cống hiến cho Tổ Quốc, cho người dân.
Trần Phúc lom khom bước ra bên ngoài, chàng đưa tay ra hứng lấy một chùm ánh sáng mặt trời chiếu lên trên bàn tay.
Cảm giác ấm rồi từ từ chuyển sang nóng lan truyền trên từng thớ thịt, nó giúp Trần Phúc nạp thêm một chút dư vị của cuộc sống.
Trần Phúc đang lân lân vì sự diệu kỳ của tạo hóa thì bỗng có một giọng nói trong trẻo phát ra.
- Tỉnh rồi à? Thủ lĩnh Hồng Minh tưởng thế nào, hóa ra cũng bị đ·ánh b·ất t·ỉnh mười ngày mười đêm mới chịu tỉnh luôn đấy - Thiên An trong bộ hồng y từ bên ngoài bước đến khoanh tay bĩu môi nói.
Trần Phúc nghe xong tắt hẳn nụ cười, chàng không ngờ mình lại hôn mê lâu đến thế, đây là lần đầu chàng bung hết sức mạnh của Găng Ánh Sáng, không ngờ tác hại lên cơ thể lại lớn đến như vậy.
Trần Phúc quay qua Thiên An cười hiền hòa rồi nói:
- Lần này đến lượt cô trêu tôi rồi.
- Chưa đấm cho là may rồi, giờ thì biết cảm giác bị chọc tức rồi chứ?
- Chưa! - Trần Phúc vừa cười vừa lắc đầu.
Thiên An "xí" một tiếng rồi bực bội nói:
- Đấm cho một cái nằm liệt nửa bây giờ.
- Tha cho tôi đi, hề hề - Trần Phúc đưa tay lên xin đầu hàng.
- Mà ta tự hỏi một người mạnh như huynh còn b·ị đ·ánh đến sắp c·hết như vậy, bọn chúng rốt cuộc là có lai lịch ra sao và đến từ đâu? Liệu rằng vẫn còn những thế lực lớn hơn đứng sau những con người đó hay không?
Trần Phúc nhăn mặt không biết là Thiên An đang khen hay đang chê mình nữa.
- Bọn chúng là người của Thế Giới Ngầm - bỗng nhiên Trương Lĩnh từ trên trời rơi xuống nói.
Nghe thấy Thế Giới Ngầm Trần Phúc nhíu mày, còn Thiên An thì thắc mắc:
- Thế Giới Ngầm sao? Đó là cái gì?
Trương Lĩnh đáp:
- Những gì đang diễn ra bình thường mà chúng ta thấy ở ngoài kia chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Sâu bên trong đất nước tồn tại một thế giới khác, thế giới của t·ội p·hạm, b·ạo l·ực, tệ nạn, p·hản đ·ộng và tất cả những thứ nằm ngoài vòng pháp luật. Nói cách khác, nơi đó là hang ổ của mọi vấn đề nhức nhối đang xảy ra làm ảnh hưởng đến an ninh quốc gia, nơi đó tồn tại với tên gọi là Thế Giới Ngầm.
- Lại có tồn tại một thế giới như thế sao? - Thiên An ngạc nhiên.
Trương Lĩnh lại nói tiếp:
- Đúng là như vây, Thế Giới Ngầm tồn tại một hệ thống được gọi là Từ Thiên Vương, bọn chúng là bốn vị vua không ngai của thế giới t·ội p·hạm đứng sau chốt giữ những tụ điểm t·ội p·hạm lớn trên cả nước. Và còn một điều đáng sợ nữa, đứng trên bốn vị vua không ngai chính là một vị vua thật sự của Thế Giới Ngầm được gọi là Vua Bóng Tối. Hắn ta chính là kẻ thật sự đứng sau chi phối toàn bộ thế giới t·ội p·hạm và đảm bảo cho mọi hoạt động phi pháp được diễn ra trót lọt.
Thiên An nghe xong thì rùng mình:
- Thật đáng sợ! Không lẽ bọn chúng còn nhiều tên mạnh như ba tên hôm trước nữa hả?
- Đúng vậy! Sẽ rất khó khăn khi đối đầu với bọn chúng, nhưng bọn chúng chả là cái đinh gỉ gì đối với tôi cả, rồi tôi sẽ nghiền nát hết tất cả bọn chúng.
Trương Lĩnh tức giận, chàng vung tay đấm một phát gãy luôn cây cột nhà. Trần Phúc thấy thế vội ngăn Trương Lĩnh lại.
- Ý trời! Bình tĩnh đi cái tên ngốc này. Nào! Đi ăn với tôi! Đi mau!
Thiên An thì giật bắn người, chẳng hiểu chuyển gì đang xảy ra, còn Trần Phúc thì vội lôi Trương Lĩnh đi kẻo một hồi lại sập luôn cái trụ sở thì nguy.
***
Mười năm trước, quan tri huyện Chân Lợi là Trương Hồng Minh, ông đang cùng con trai là Trương Lĩnh đi thắp hương ở Đền Đô.
Đây là nơi thờ tám vị vua đầu tiên của nhà Lý. Đứng trước bia mộ Vua Lý Thái Tông, Trương Hồng Minh thắp hương rồi vái lạy. Xong xuôi thì ông dắt Trương Lĩnh về, lúc ra về Trương Lĩnh hỏi cha:
- Cha ơi mộ lúc nãy cha thắp hương là ai vậy ạ?
Trương Hồng Minh đáp:
- Đó là mộ của Vua Lý Thái Tông đấy con.
Trương Lĩnh khó hiểu:
- Vua Lý Thái Tông thì có liên quan gì đến nhà mình ạ cha?
Trương Hồng Minh cười rồi ông chỉ tay về phía bức tượng Vua Lý Thái Tông ở phía xa đáp:
- Con có thấy bức tượng đó không, đó là tượng Vua Lý Thái Tông đấy, thứ ngài ấy đang cầm trên tay chính là Hình thư, bộ luật thành văn đầu tiên của Đại Việt. Với người làm quan như cha thì ngài ấy chính là hiện thân của công lý và chính nghĩa, thứ luôn tồn tại ở nơi ngực trái - vừa nói ông vừa chỉ tay vào ngực Trương Lĩnh.
Với Trương Lĩnh, đó là khoảnh khắc cậu cảm nhận được khoảng trời chân lý hiện ra trước mắt, nó khiến chàng cũng muốn giống như cha, muốn một lần được nhân danh chính nghĩa để trừ gian diệt bạo, tiêu diệt kẻ xấu.
Rồi bỗng một ngày mây đen kéo đến, Trương Lĩnh còn nhớ hôm đó cậu đi tắm mưa cùng lũ bạn ở ngoài ruộng từ trưa đến lúc chiều mới trở về.
Khi cậu về tới phủ thì cậu như c·hết đứng khi mọi thứ trong phủ chỉ còn là một đống hoang tàn.
Cậu càng đau đớn hơn nữa khi xung quanh cậu giờ đây là những t·hi t·hể của quân lính và giai nhân trong phủ, và trước mặt cậu là t·hi t·hể của cha và mẹ cậu đang nằm dưới đất.
- A... chuyện gì đang xảy ra ra vậy?
Trương Lĩnh thét lên trong đau đớn, cậu ôm lấy t·hi t·hể của cha và mẹ rồi òa khóc cho đến khi ngất đi vì kiệt sức.
Nỗi đau là vô cùng tận, ngày hôm đó là ngày mà Trương Lĩnh không thể quên được. Sau này cậu được cho biết rằng bọn t·ội p·hạm vì bị cha cậu p·há h·oại chuyện làm ăn nên đã sai người tàn sát cả nhà ông ấy, may mắn là Trương Lĩnh lúc đó không có ở nhà nên tránh được c·ái c·hết.
Từ ngày hôm đó, Trương Lĩnh đã thề sẽ có một ngày, chính tay cậu sẽ tiêu diệt hết bọn t·ội p·hạm, một ngày cậu còn sống là một ngày cậu con truy lùng t·ội p·hạm.
***
Sao khi đi mua một bình rượu đào to tướng, Trần Phúc và Trương Lĩnh ra quầy thịt xiên nướng ngồi nhâm nhi. Ngồi uống mà thấy Trương Lĩnh cứ trầm tư, Trần Phúc vừa rót rượu vào chén cho Trương Lĩnh vừa hỏi:
- Sao vậy? Nhớ chuyện cũ à?
- Ùm! - Trương Lĩnh uống một ngụm rượu rồi trầm tư - lâu rồi tôi chưa về thắp hương cho người nhà.
Trần Phúc nói:
- Ùm, lâu rồi tôi cũng chưa về Kiến Xương, hay vài hôm nữa về đi Trương Lĩnh.
Trương Lĩnh phì cười:
- E rằng chưa được nghỉ ngơi đâu, biên giới phía Bắc đang kêu la kìa, sắp tới chúng ta phải đến đó đấy.
Trần Phúc ủ rũ:
- Trời ạ! Tôi mới vừa trên giường bệnh xuống mà? Chán thật!
Trương Lĩnh suy tư đáp:
- Tính ra từ đợt Tết đến giờ chúng ta chưa được rảnh rang ngày nào luôn ý, t·ội p·hạm ngày càng nhiều, sáng cứ mở mắt ra là lại đi chuyển, đi hết lộ này sang trấn khác, nhiều lúc tôi còn chẳng nhớ nổi bao lâu rồi mình chưa về nhà.
Trần Phúc cũng uống một ngụm rồi nói:
- Ùm, cực nhọc vậy mà Thiên An còn đòi đi theo, vài hôm nữa đi lên biên giới chắc là sẽ khóc thét.
Trương Lĩnh phì cười:
- Hài nhất là hôm trước, khi nhìn thấy tên Trương Thiên Đãng biến thành quỷ, Thiên An bỏ chạy thụt mạng luôn mới ghê, đau bụng thật sự!
Trần Phúc cười to đáp:
- Biết ngay mà! Máu me thì không sợ, vậy chứ sợ ma chúa luôn. Hôm đó tôi cố tình lao xuống dưới đánh với cô nương kia để hắn bay lên, không ngờ hắn lao vào Thiên An thật, vừa ý hết sức.
Nói xong cả hai cười như được mùa. Còn Thiên An ở trụ sở thì hắc xì liên tục, nàng không biết bị gì mà thấy khó chịu trong người kinh khủng.