Chương 27: Thời Khắc Sinh Tử
Trong lúc đó ở trong Mộng giới bộ lông đỏ rực của con phượng hoàng khiến cả bầu trời như bị thiêu cháy, Minh Nguyệt đang đứng trên đầu nó, nàng điều khiển con phượng hoàng bay tới phun ra một luồng lửa dữ dội bắn thẳng về phía Trần Phúc.
Nhìn thấy con phượng hoàng phun lửa về phía mình Trần Phúc vội phi thân tránh né. Nhưng dòng lửa cuồn cuộn từ miệng con phượng hoàng vẫn thổi ra như vòi rồng đuổi theo Trần Phúc.
Ở phía dưới, Trần Phúc cũng tìm cách phản công khi vừa tránh né nhưng cũng vừa bắn Tia Hủy Diệt về phía con phượng hoàng khiến nó cũng chật vật tránh đòn.
Hai bên ăn miếng trả miếng nhau liên tục chẳng mấy chốc chỗ này đã trở nên nóng bức vì quá nhiều lửa trúc xuống mặt đất.
Trần Phúc mồ hôi, mồ kê nhễ nhại lè lưỡi thở hổn hển nói:
- Đừng lại được không? Nóng quá! Trời ơi!
Minh Nguyệt ở trên này hô to:
- Chịu hết nổi rồi sao? Vẫn chưa xong đâu! Đạn Lửa!
Con phượng hoàng tung cánh bay lên cao, từ hai bên cánh của con phượng hoàng, hàng loạt những đốm lửa nhỏ bay ra và rơi xuống khắp nơi.
Bầu trời đỏ rực, các đốm lửa rơi xuống như một cơn mưa lửa giữa không trung. Trần Phúc đứng dưới nhìn lên cảnh tượng khủng kh·iếp trước mặt chỉ biết thốt lên hai chữ: "Toang rồi".
Rồi Trần Phúc vội vận khí vào tay bắn ra một chùm tia sáng thổi bay đám lửa đang rơi xuống vị trí chàng đang đứng.
Thế nhưng bắn hết đợt này thì đợt đạn lửa khác lại lao xuống, cứ như là con phượng hoàng đang rải thảm lửa vậy, chẳng chừa cho Trần Phúc đường để thở.
Quá tức giận, Trần Phúc chuyển nguyên khí sang tay trái tung ta chiêu Thập Tự Thiên Uy bắn lên trời một luồng khí màu đen khổng lồ hình chữ thập, nó xoay vòng liên tục và đẩy văng hết tất cả những viên đạn lửa bay tới.
Ở trên không, Minh Nguyệt nhìn thấy một cột khí màu đen quay tròn giữa trời đẩy hết mọi thứ ra xa khi nó chạm vào, biết chẳng thể cố thêm, nàng ngưng rãi đạn từ trên không mà chuyển sang t·ấn c·ông tổng lực. Minh Nguyệt hô to:
- Viêm Cầu!
Minh Nguyệt điều khiển con phượng hoàng phi xuống bắn ra hàng loạt những q·uả c·ầu l·ửa siêu to khổng lồ lao thẳng đến vị trí Trần Phúc đang đứng phía dưới.
Thấy vậy, Trần Phúc vội chuyển khí sang Găng Ánh Sáng và phi thân tránh né, thế nhưng những quả cầu liên tục gián xuống bao phủ khắp mọi nơi không để cho Trần Phúc có một chỗ nào để chạy thoát.
Bất giác Trần Phúc đã bị một quả cầu đánh trúng, cầu lửa chạm vào giáp ánh sáng của Trần Phúc thì p·hát n·ổ khiến khói bay mịt mù xung quanh Trần Phúc.
Minh Nguyệt nhân lúc đó liên tục nhồi cầu lửa vào vị trí Trần Phúc đứng khiến v·ụ n·ổ càng khủng kh·iếp hơn gấp mười tám lần.
Đám khói bay cao lên cả một vùng trời, ở bên dưới không còn thấy động tĩnh gì. Minh Nguyệt bắt đầu cho con phượng hoàng bay xuống vỗ cánh thật mạnh để thổi bay đi làng khói nhằm truy lùng Trần Phúc. Và chỉ sau một cái vỗ cánh của phượng hoàng khói đã từ từ bay đi.
Nhưng khi chưa thấy Trần Phúc đâu mà từ trong đám khói một chùm Tia Hủy Diệt bắn ra bay thẳng về phía đầu con phượng hoàng với tốc độ cực nhanh.
Bị bất ngờ Minh Nguyệt không kịp điều khiển phượng hoàng tránh né, nàng chỉ có thể giơ đao lên nhầm chặn luồng sáng.
Chùm tia sáng bắn tới thổi bay cái đầu con phượng hoàng, Minh Nguyệt đứng trên đầu con phượng hoàng, nàng hứng lấy ánh sáng, ánh sáng chạm vào Ám Nguyệt Đao thì nổ tung khiến Minh Nguyệt văn xa tám mươi thước rơi xuống đất lăn lộn thêm mấy vòng mới dừng lại. Con phượng hoàng thì mất cái đầu cũng từ từ tan biến như một đám mây.
Ở bên này Trần Phúc đã từ từ hiện ra trong đám khói, chàng đứng ôm vai thở dốc. Hứng trọn những q·uả c·ầu l·ửa đã khiến một nửa phía trước của lớp khiên ánh sáng bị phá hủy, chàng nghĩ thầm: "Đáng ghét! Mình không còn đủ nguyên khí để vá giáp ánh sáng nữa rồi, nếu không có lượng khí lúc đầu hút được có lẽ mình đã không trụ vững đến bây giờ, chiến đấu ở cấp độ cao như thế này đúng là vượt quá giới hạn của mình mà."
Minh Nguyệt ở đằng xa chóng đao đứng dậy, cô vận khí bay về phía Trần Phúc, khi nhìn thấy lớp giáp của Trần Phúc đã biến mất, Minh Nguyệt đáp đất rồi nói:
- Đã lộ ra rồi sao? Nàng công chúa với lớp vải mỏng manh!
Trần Phúc nghiến răng đáp:
- Ta không xem đó là một lời khen.
Minh Nguyệt cười nhẹ rồi nói:
- Ta đã nhìn thấy tử thần ở sau lưng huynh, sẽ không còn thứ gì có thể giúp huynh tránh khỏi c·ái c·hết đâu, mật thám à!
Nói rồi Minh Nguyệt bay lên mười tám trượng, cô vận khí vào Ám Nguyệt Đao, thanh đao phát khí dữ dội. Minh Nguyệt vung đao lên, lưỡi đao bỗng chốc biến dài lên tới tầng mây.
Minh Nguyệt vận sức chém xuống một phát, lưỡi đao từ trên trời bay xuống. Trần Phúc ở dưới nhìn thấy lưỡi đao khổng lồ bay tới chàng vội phi thân tránh né.
Nhưng điều Trần Phúc không thể ngờ tới đó là lưỡi dao đang xẻ đôi mặt đất, và nơi này chỉ là một hòn đảo lơ lửng giữa miệng núi lửa khổng lồ.
Khi mặt đất bị xẻ đôi làm lộ ra dòng dung nham đang nóng chảy ở phía bên dưới. Không còn đường thoát thân, Trần Phúc quyết tử chiến với Minh Nguyệt, chàng hô to:
- Nếu đã vậy thì cùng c·hết, Ánh Thiên!
Trần Phúc dồn hết nguyên khí vào tay phải, Găng Ánh Sáng phát ra hàng vạn Tia Hủy Diệt bắn ra khắp mọi nơi. Trần Phúc lúc này như một mặt trời thu nhỏ, tỏa sáng dữ dội.
Minh Nguyệt ở trên chỉ kịp thấy một vệt sáng phát ta từ phía Trần Phúc, khi ánh sáng đó bay đến đâu, mọi vật thể điều tan biến đến đó, tốc độ di chuyển của ánh sáng hủy diệt đó cực nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, Minh Nguyệt đã tan thành mây khói. Ở phía dưới này toàn bộ hòn đảo cũng đã bị ánh sáng của Trần Phúc phá hủy.
Trần Phúc khi nhìn thấy Minh Nguyệt tan biến, chàng mỉm cười rồi thả mình vào không trung. Ánh sáng dần tắt đi, Trần Phúc cũng rơi từ từ xuống, ở bên dưới là dòng dung nham nóng hổi.
Trước khi đắm mình xuống biển dung nham Trần Phúc nghĩ thầm: "Vậy là chấm dứt rồi, giai thoại về một thiếu niên mang danh thủ lĩnh Hồng Minh từ giờ chỉ còn là dĩ vãng, ai sẽ là người thay thế mình nhỉ? Chắc là Trương Lĩnh, mà Thiên An cũng không tồi. Mình thèm bánh giầy và thịt xiên nướng quá, mình cũng muốn uống rượu đào nữa, nghĩ tới là đã thèm rồi."
Trần Phúc cứ như thế thả mình vào dòng suy nghĩ trước khi c·hết. Rồi bỗng mọi thứ bắt đầu tan biến, mây rơi xuống rồi bốc hơi, bầu trời bị tách ra từng mảnh nhỏ rồi biến mất, nhìn thấy thế Trần Phúc nghĩ thầm: "Hóa ra trước khi c·hết con người ta sẽ thấy cảnh tượng này, thật huyền diệu..."
***
Ở phía bên ngoài Trương Thiên Đãng đang định bay đi tìm Thiên An để ăn thua đủ với nàng, nhưng bỗng nhiên mặt trăng mất dần ánh sáng, hắn nhìn lên trời rồi nói thầm:
- Cái gì? Minh Nguyệt có chuyện rồi sao?
Nói rồi Trương Thiên Đãng hóa thành những hồn ma bay đi mất để lại Thiên An đang nấp ở phía xa ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, nàng vội vã quay lại phủ tri châu xem mọi thứ ở đó ra sao.
Ở phía phủ tri châu thì sao khi Trương Lĩnh hạ gục A Đại, chàng phi thân lên mái nhà nhìn thì chẳng thấy Trần Phúc với Thiên An đâu, mọi thứ xung quanh giờ chỉ còn là một đ·ống đ·ổ n·át. Rồi bỗng ở dưới sân, Trần Phúc và Minh Nguyệt hiện ra.
Minh Nguyệt thổ huyết ôm ngực thở dốc, còn Trần Phúc thì b·ất t·ỉnh nằm đơ người phía bên này.
Trương Lĩnh nhìn thấy Trần Phúc đang nằm xả lai thì tưởng huynh ấy đ·ã c·hết, chàng hoảng hốt vội phi từ mái nhà xuống. Trương Lĩnh đưa tay lên mũi xem thì thấy Trần Phúc còn sống, chàng thở phào.
Lúc này tên Trương Thiên Đãng cũng đến, hắn vội đỡ Minh Nguyệt rồi hỏi:
- Cô không sao chứ?
Minh Nguyệt đáp:
- Ta b·ị t·hương nặng rồi! Rút thôi!
Nhìn thấy ánh trăng đang tối dần và xác A Đại nằm đằng xa, Trương Thiên Đãng dù không muốn nhưng cũng phải chấp nhận rút lui.
Rồi Minh Nguyệt dơ đao lên, một tia sáng từ mặt trăng chiếu xuống vị trí của Minh Nguyệt, cô từ từ biến mất. Sau đó Trương Thiên Đãng cũng biến thành các hồn ma rồi bay đi mất.
Cùng lúc đó Thiên An cũng phi tới, thấy Trần Phúc b·ất t·ỉnh Thiên An vội hỏi Trương Lĩnh:
- Trần Phúc bị sao vậy?
Trương Lĩnh đáp:
- Bất tỉnh rồi! Cũng không biết qua khỏi con trăng này không nữa.
- Thiệt tình! Kêu người ta không được liều mạng còn mình thì giờ nằm một đống - rồi Thiên An quay sang nói với Trương Lĩnh - huynh thu xếp chỗ này đi, để tôi đưa Trần Phúc về trụ sở.
- Ùm, nhờ cô vậy.
Nói rồi Thiên An cõng Trần Phúc đi mất để lại Trương Lĩnh với một đ·ống đ·ổ n·át, chàng nhìn một vòng rồi thở dài:
- Rồi giờ mình làm gì với đống này đây? Thiệt tình, sao lần nào cũng là mình dọn dẹp hết vậy?