Chương 15: Truy Quét
Trương Lĩnh sau khi đánh hai cô nương tơi bời hoa lá thì từ từ bước tới nói:
- Hai ngươi còn lời nào trăn trối không?
Thúy Kiều ở phía cuối hành lang lom khom đứng lên, cô ta vẫn không bỏ cuộc:
- Bọn ta không dễ c·hết như vậy đâu. Thúy Vân muội! Hãy dùng Song Kiếm Hợp Bích.
Nói rồi hai người họ đưa kiếm lên, cho hai mũi kiếm chạm vào nhau, họ tụ khí tập hợp sức mạnh của mặt trời và mặt trăng, rồi cơ thể bọn họ phát sáng cùng hai thanh kiếm.
- Chiến Binh Mặt Trời!
- Chiến Binh Mặt Trăng!
- Xuất Kích!
Khi ánh sáng kết thúc, hai người họ đã biến hình thành hai chiến binh đại diện cho Mặt Trời và Mặt Trăng, sức mạnh của họ tăng gấp tám lần so với lúc nãy, Trương Lĩnh thấy vậy thì trầm trồ nói:
- Tuyệt vời! Trông đẹp lên đấy, ngực và mông cũng to lên nữa.
- Cái tên c·hết tiệt! Đúng là vô liêm sỉ mà! - Thúy Vân tức giận.
- Mau chịu c·hết đi! - Thúy Kiều hô to.
Rồi hai người họ cùng lao lên với tốc độ cực nhanh, họ chia ra t·ấn c·ông hai hướng, Thúy Kiều t·ấn c·ông bên phải còn Thúy Vân t·ấn c·ông bên trái.
Kiếm của Thúy Kiều lao tới nhắm thẳng vào đầu Trương Lĩnh, Trương Lĩnh dùng tay đấm bật kiếm của Thúy Kiều ra, rồi ngay tức khắc, chàng quay qua bên kia giơ tay lên đỡ thanh kiếm đang bổ xuống của Thúy Vân.
Thúy Kiều bên này nhanh chóng quay lại chém ngang ngắm vào bụng Trương Lĩnh, Trương Lĩnh ngã người lộn ra phía sau tránh né.
Nhân lúc đó Thúy Vân lao từ phía dưới, như một mũi tên hướng kiếm thẳng vào Trương Lĩnh đang nhào lộn.
Trương Lĩnh thấy Thúy Vân đang lao tới, chàng ngay lập tức chống tay xuống đẩy người bay lên trên. Nhưng không may ở trên này Thúy Kiều đang đợi sẵn.
- Nhát Chém Thái Dương!
Thúy Kiều vung kiếm chém một phát vào người của Trương Lĩnh, khí tức từ kiếm phát ra mãnh liệt khiến chàng văn ra xa mười tám thước.
- Nhát Chém Nhật Nguyệt!
Chưa dừng lại, Thúy Vân lao tới như một tia sáng, tung kiếm chém một phát từ dưới lên khiến Trương Lĩnh văn ra thêm tám thước nữa. Trương Lĩnh sau khi b·ị c·hém tới tấp thì hoa cả mắt, chàng lom khom đứng dậy nói:
- Hơi đau đấy hai cô nương xinh đẹp!
Thúy Vân nói với Thúy Kiều:
- Đáng ghét! Chém như thế mà hắn ta chẳng hề hấn gì, tên này là cái quái gì vậy chứ?
Thúy Kiều ở bên cạnh cau mày nói:
- Đừng lơ là, hắn đến đấy.
Ngay tức khắc, Trương Lĩnh lao tới như một con mãnh thú, chàng vồ lấy Thúy Kiều vật cô ta lộn mấy vòng xuống dưới sàn rồi ném cô ta ra xa mười thước.
Trương Lĩnh tiếp tục đứng dậy phi tới đá thẳng vào Thúy Vân, Thúy Vân đưa kiếm lên đỡ lấy cú đá, chân của Trương Lĩnh lao tới, chạm vào kiếm của Thúy Vân, lực đá như trâu húc, đẩy cô lùi về sau một khoảng dài.
Lúc này Thúy Kiều đã quay lại, cô tung chiêu Ảo Ảnh Kiếm liên tục t·ấn c·ông Trương Lĩnh, đường kiếm tung ra như ảo ảnh, khiến Trương Lĩnh không kịp tránh né, chàng liên tục b·ị c·hém trúng người.
Kiếm của Thúy Kiều liên tục v·a c·hạm với cơ thể của Trương Lĩnh tạo ra âm thanh "cheng, cheng" khiến cho Thúy Kiều và Thúy Vân cảm thấy rùng mình:
- Đáng ghét! Ngươi là cái quái gì vậy? - Thúy Kiều hỏi.
Trương Lĩnh sau khi ăn vô số cú chém, chàng bình thản đứng lên đáp:
- Ta à? Ta là người đồng, các ngươi có từng nghe câu mình đồng da sắt chưa? Ta chính là như thế đấy.
***
Lúc này ở dưới lầu cũng căng thẳng không kém, t·ú b·à thì liên tiếp tàng hình và lao tới đánh Trần Phúc, Trần Phúc thì từ nãy tới giờ cứ chạy vòng vòng, làm tú ba không đánh trúng chàng một lần nào.
Nhưng bỗng mọi thứ im lặng, Trần Phúc không thấy t·ú b·à lao lên nữa, gần một phút rồi vẫn không có động tĩnh gì, t·ú b·à đã hoàng toàn biến mất, Trần Phúc bắt đầu không còn đoán được bà ta đang ở đâu nữa.
Và rồi một cú đánh như trời gián từ phía sau giáng tới làm Trần Phúc bổ nhào. Sau đó Trần Phúc bị mất dấu hoàng toàn bà ta và liên tục bị gõ vào đầu, rồi chàng cố gắng phi thân ra xa để tránh đòn.
- Đáng ghét! Đánh với một thứ vô hình, chuyện này khó hơn mình tưởng - Trần Phúc nói thầm.
Chưa kịp định thần thì một đợt khí vô hình lao tới đánh Trần Phúc văn thẳng vào căn phòng phía sau đại sảnh, cơ thể chàng đụng mạnh vào vách tường rồi dừng lại rơi xuống gầm giường.
Nếu không có cái tường có lẻ Trần Phúc còn bay xa hơn nữa. Mụ t·ú b·à bước tới gần căn phòng, bà không biết Trần Phúc còn sống sau cú nã sóng vô hình của bà hay không, chỉ thấy Trần Phúc bay thật xa rơi xuống rồi im ru ở trong phòng. Rồi bỗng bên dưới cái giường phát ra ánh sáng.
- Tia hủy diệt!
Từ chỗ của Trần Phúc, một luồng sáng khổng lồ tỏa ra hướng thẳng về phía t·ú b·à, luống sáng có kích thước lớn, t·ú b·à không thể nào né được, bà ta chỉ kịp đưa gậy lên chống đỡ.
Tia sáng có sức mạnh vô cùng khủng kh·iếp lao tới, nó đẩy bà đi xa sang tận mấy ngôi nhà phía đối diện tửu lầu.
Chỉ trong chớp mắt một nửa đại sảnh của tửu lầu và mấy ngôi nhà đối diện đã bị Trần Phúc thổi bay. Trần Phúc đẩy văng cái giường lên rồi đi ra từ đ·ống đ·ổ n·át, vừa đi chàng vừa nói:
- Dù bà có tàng hình thì với thứ không thể né được thì bà cũng bị thổi bay thôi bà già.
Tù bà ở ngoài này hiện ra, cơ thể đã gánh chịu vô số v·ết t·hương sau khi bị dính đòn, ba ta phi vào tửu lầu chỉ tay về phía Thiên An rồi thở hổn hển nói:
- Thằng nhải đáng ghét! Cho ta biết sức mạnh hủy diệt này là thứ gì hả, tại sao con bé này cũng nằm trong tầm công phá của chiêu lúc nãy nhưng không bị gì hết?
Trần Phúc bước tới nói:
- Ta là hiện thân của ánh sáng công lý, nhiệm vụ của ta là bảo vệ sự thuần khiết của thế giới này, cô nương này là một sự thuần khiết nên sẽ không bị ảnh hưởng, còn bản thân của bà đã bị bóng tối xâm chiếm, kết quả là b·ị đ·ánh bay ra ngoài kia như vậy đó.
Thật ra Trần Phúc chỉ nói phét thế thôi, lúc nãy chàng đã bao quanh Thiên An bằng một lớp bảo vệ rồi nên dù trời có sập xuống, Thiên An vẫn nằm đó mà không bị ảnh hưởng gì.
Tú bà nghe xong thì tức sôi máu, bà ta quát to:
- Đúng là không có một lời nào lọt lỗ tai, nhưng mà bây giờ thử xem ngươi có tẩy được cái bóng tối này không.
Nói rồi bà ta lại tàng hình, lần này không yên lặng nữa, bà ta lao tới với một sát khí dữ dội.
- Xung Kích Liên Hồi Trận!
Tú bà bay lên tung hàng loạt đợt sóng tàng hình lao thẳng vào Trần Phúc, Trần Phúc tháo chạy, nhưng chạy đến đâu, sóng vô hình đánh đến đó, mặt sàn liên tục bị phá hủy, chỗ này giờ đã trở thành một đ·ống đ·ổ n·át.
Trần Phúc càng chạy, t·ú b·à đánh tới càng nhiều, rồi những đợt sóng giờ đã bao phủ khắp mặt đất, Trần Phúc hết chỗ nào để chạy, t·ú b·à nhìn thấy Trần Phúc chỉ còn biết đứng yên một chỗ, bà dùng hết sức tung hàng loạt đợt sóng vào chỗ Trần Phúc đứng.
Những đợt sóng đánh vào chỗ Trân Phúc làm chỗ đó nổ tung, bụi bay mịt mù, không còn nhìn thấy được gì từ phía dưới, cảnh tượng hết sức kinh khủng.
Một lát sau, ở phía dưới chỗ Trần Phúc đứng vẫn chưa có động tĩnh gì, sau khi dính liên tiếp những đợt sóng khủng kh·iếp, t·ú b·à chắc chắn rằng Trần Phúc chỉ có c·hết sau khi trúng đòn đó, bà từ từ tiếp đất, giải tàng hình và hiện ra nói:
- Nếu như ngươi vẫn còn sống thì ta thật sự hết cách, nhưng tiếc rằng chuyện đó sẽ không thể xảy ra.
Những tưởng Trần Phúc đã lịm luôn rồi thì bỗng một tia sáng từ trong đóng bụi bắn ra xuyên qua ngực mụ t·ú b·à.
- Vậy thì bà lên đường được rồi đó, bà già! - bụi từ từ tan ra, Trần Phúc bước ra từ trong đóng đổ nát và nói.
Tú bà ngã quỵ, ôm ngực, trợn tròng hai mắt hoảng hốt:
- Tại sao? Tại sao người không hề hấn gì hết? Rõ ràng ngươi đã ở trong v·ụ n·ổ kia mà?
Trần Phúc chỉ tay về phía Thiên An nói:
- Bà có thấy lớp ánh sáng mờ bao bọc cô nương kia không? Đó là giáp bảo hộ của ta, và bằng cách đó không có thứ gì có thể khiến ta b·ị t·hương được cả.
Tú bà ngạc nhiên, cau mày cố hỏi thêm:
- Vậy tại sao lúc nãy ngươi lại để ta đánh trúng, còn b·ị đ·ánh bay vào trong kia nữa, chẳng lẽ ngươi... ngươi giả vờ để ta đánh trúng sao?
Trần Phúc cười nhẹ rồi đáp:
- Bà nhận ra vấn đề rồi đó, ngay từ đầu ta không sử dụng lá chắn là để chờ khoảnh khắc bà hiện hình ra, ta không thể nào tung một đòn xuyên qua tim thứ ta không nhìn thấy được.
- Nhóc con! Ta đã thua ngươi rồi.
Nói dứt câu bà ta học máu rồi gục xuống. Trần Phúc bước lại cõng Thiên An lên rồi ra giữa đại sảnh hô to:
- Trương Lĩnh! Ở trên đó xong chưa?
***
Trong khi đó, ở trên lầu thì sau khi nghe Trương Lĩnh giới thiệu xong, Thúy Kiều ở đằng này quay qua nói với Thúy Vân:
- Không còn cách nào khác, chúng ta buộc phải tung hết sức cho trận này rồi, Thúy Vân muội, lên thôi.
Nói rồi cả hai người họ lại giơ kiếm lên rồi chạm hai mũi kiếm lại, họ tụ khí một hồi lâu rồi cùng hô lên:
- Nhật Nguyệt Thiên Uy!
Một luồng ánh sáng khổng lồ phát ra từ mũi của hai cây kiếm, nó bắn thẳng vào Trương Lĩnh, bất ngờ trước chùm năng lượng phát ra quá nhanh, Trương Lĩnh không kịp tránh né, mà cũng không có chỗ tránh né vì phạm vi công phá của chùm năng lượng là toàn bộ hành lang.
Trương Lĩnh hứng trọn luồng ánh sáng bay tới, cơ thể chàng bị lực đẩy của luồng năng lượng kéo về phía sau, chàng cố gắng dùng tay bấu vào sàn để giữ không bị thổi bay đi mất.
Những gì ở phía sau lưng Trương Lĩnh đều bị thổi bay, cả một dãy hành lang và cả bức tường phía sau bị chùm tia sáng cuốn trôi. Tay Trương Lĩnh bám vào nền sàn tạo ra hai đường rãnh lõm xuống, ngay cả quần áo của chàng cũng bị cuốn đi, cảnh tượng như vừa có một trận cuồng phong thổi qua vậy.
Sau khi mọi thứ đi qua, ánh sáng tắt đi, Trương Lĩnh đứng dậy, từ từ đi về phía Thúy Kiều và Thúy Vân, lúc này trên người chàng chỉ còn đúng mỗi cái quần rách để che thân.
Chiếc áo đã bị cuốn bay để lộ ra những hoa văn kỳ lạ trên người Trương Lĩnh, đó là hoa văn của Giáp Đồng Đông Sơn, món thần binh đã hòa với da thịt của chàng và biến chàng trở thành mình đồng da sắt như lời của câu thành ngữ.
Và những hoa văn trên người của Trương Lĩnh cũng là những hoa văn được khắc trên mặt của Trống Đồng Đông Sơn thời xưa.
- Chuyện này đi hơi xa rồi đó các cô gái - Trương Lĩnh vừa đi vừa nghiêm giọng nói.
Nhìn thấy Trương Lĩnh vẫn còn đi được sao khi lãnh trọn tuyệt kỹ của hai người, Thúy Kiều nghiến răng nói:
- Vẫn chưa tiêu diệt được hắn, Vân muội! Chúng ta cần tung thêm một đòn nữa.
Ngay lúc này Trương Lĩnh lao tới với tốc độ cực nhanh, chàng vừa lao đi vừa nói:
- Giờ chơi đã hết, sẽ chẳng còn đòn nào nữa đâu!
Hoa văn trên người Trương Lĩnh phát sáng, chàng lao tới áp sát hai người họ vung tay đấm Thúy Kiều một phát khiến cô ta bay ra phía hành lang đối diện.
Thúy Vân đứng kế bên chưa kịp nhận ra chuyện gì thì Trương Lĩnh đã quay sang đấm cô một phát bay thẳng về phía hành lang bên kia, do bức tường bên đó lúc nãy đã b·ị đ·ánh bay nên Thúy Vân bay thẳng ra bên ngoài tửu lầu.
Trương Lĩnh không để Thúy Vân có cơ hội trốn thoát, chàng ngay lập tức phi ra ngoài, rất nhanh chóng đã đuổi kịp cô ta.
- Bạch Lạc Cước!
Trương Lĩnh vận khí vào chân tung cước đá một phát Thúy Vân bay luôn xuống đất từ độ cao mấy chục thước gục ngay tại chỗ.
Chưa dừng lại ở đó, Trương Lĩnh tiếp tục đạp không khí phi lên lại tầng hai, lúc này Thúy Kiều chỉ mới lom khom ngồi dậy sau khi ăn trọn cú đấm của Trương Lĩnh lúc nãy.
- Đấm Giao Long!
Trương Lĩnh vận khí vào tay, một vòng khí tức màu vàng bao lấy nắm đấm, chàng nhanh chóng phi tới Thúy Kiều rồi tung một cú đấm như trời gián khiến cô ta bay thẳng từ tầng hai xuống dưới đại sảnh và cũng gục ngay lập tức.
Trương Lĩnh từ từ bước tới rồi nhìn xuống cái lỗ mình vừa tạo ra, chàng lắc đầu nhăn nhó:
- Ôi không! Mình mạnh tay quá rồi, chuyện này e rằng không ổn chút nào.
- Trương Lĩnh! Ở trên đó xong chưa?
Ngay lúc đó Trương Lĩnh nghe thấy tiếng của Trần Phúc thất thanh ở phía dưới, chàng nhanh chóng chạy ra hành lang hô to:
- Tôi xong rồi!
Nói xong chàng vội vàng đi xuống đại sảnh. Xuống tới nơi thì Trần Phúc nhìn thấy Trương Lĩnh chỉ còn có mỗi cái quần què để che thân, chàng thích thú hỏi:
- Nè chơi sao mà vứt hết y phục vậy, ở trên đó hàng phê lắm à?
Lúc này Trương Lĩnh mới để ý thấy y phục trên người mình đã bay theo mây gió hết, chàng gãi đầu cười trừ đáp:
- Tôi vừa gặp hai cô nương xinh đẹp lắm luôn.
Trần Phúc bĩu môi:
- Sướng nhất huynh rồi, chả bù cho tôi, gặp ngay một bà già, hôm nay đúng là xui xẻo mà!
Trương Lĩnh cười khổ, chàng chợt nhìn thấy Thiên An trên vai Trần Phúc thì liền đáp:
- Tôi e rằng chúng ta không ai sướng đâu, Thiên An hôm nay cũng vất vả lắm đấy.
Trần Phúc nhướng mày rồi nói:
- Chịu thôi! Ai bảo chúng ta là những người bảo vệ đất nước chứ, chuyện ở đây huynh thu dọn đi, tôi đưa Thiên An về trị thương, à mà còn đám quan phủ ở đây nữa, cho đội do thám điều tra xem bọn chúng có cấu kết với mấy đường dây buôn người này không, nếu có thì dọn dẹp luôn.
- Ùm! Cứ để đó tôi lo! - Trương Lĩnh đáp.