Chương 14: Giải Cứu Thiên An
Ở trên tầng hai khi Trương Lĩnh bước vào căn phòng đó, ánh đèn đỏ thẫm, mùi hương hoa sen thoang thoảng, một cảm giác đê mê dân lên trong người Trương Lĩnh nhưng chàng phải nhanh chân đi tìm Thiên An nếu không cái đầu của chàng khó mà giữ được.
Chờ t·ú b·à đi khỏi, Trương Lĩnh mở cửa phòng đi ra, chàng đi tới từng phòng để tìm xem có điều gì khả nghi không.
Đa phần các phòng ở tầng này đều giống nhau, Trương Lĩnh đục một cái lỗ trên màn giấy của cửa sổ nhìn vào thì cũng như căn phòng lúc nãy, màu sắc đê mê và hương hoa ngào ngạt, đôi khi còn có cảnh thân mật của các cặp đôi.
Đi một hồi, Trương Lĩnh thấy ở trên vẫn còn một tầng nữa nên chàng quyết định lên trên đó xem thử.
Vừa bước lên, Trương Lĩnh đã thấy nơi này rất là huyền bí, ở trên đây đèn không sáng như ở các tầng phía dưới, Trương Lĩnh đoán có vẻ đây không dùng để tiếp khách, rất có khả năng bọn chúng giấu người ở đây.
Trương Lĩnh đi đến một phòng ở giữa hành lang, nhìn vào thì thấy có rất nhiều nữ nhân bị trói và nhốt ở đây.
Trương Lĩnh nhìn qua nhìn lại thì không thấy Thiên An ở trong đó. Đang mải nhìn vô trong thì Trương Lĩnh bị cô con gái thứ hai của Thúy nương nương là Thúy Vân phát hiện, cô ta tiến lại gần Trương Lĩnh nói:
- Vị công tử này không biết đang tìm gì mà chăm chú như vậy?
Trương Lĩnh nghe thấy có tiếng nữ nhân hỏi thì quay qua, chàng nhìn thấy một thân hình nóng bỏng kèm theo một khuôn mặt khả ái đến từ người con gái mặc đồ xám, bỗng một tia hứng thú phát ra, chàng vui vẻ đáp.
- Ta chỉ đang tìm người quen thôi.
Rồi chưa kịp để Trương Lĩnh ngắm kỹ người mới đến, thì ở phía hành lang đối diện, một cô nương nữa lại xuất hiện cũng với một thân quyến rũ, nhưng hình như người này có thêm chút dư vị của thời gian trên khuôn mặt thanh tú, đó là Thúy Kiều, con gái thứ nhất của Thúy nương nương, cô ta bước tới và nói:
- Có phải ngươi là đồng bọn của con ả lúc sáng đánh nhau với người của bọn ta không?
Trương Lĩnh nghe tới đoán chắc là bọn chúng đang nói về Thiên An, chàng đáp:
- Phải thì sao? Các ngươi giấu cô ấy ở đâu rồi?
Thúy Kiều bình thản đáp:
- Con ả đó à? Bọn ta đã cho nó đi làm kỹ nữ dưới trướng của Thúy nương nương rồi.
- Cái gì chứ? Các ngươi dám? - Trương Lĩnh hơi mất bình tĩnh.
Thúy Vân tức giận nói:
- Có gì mà bọn ta không dám, ai bảo con ả đó dám g·iết hai người muội muội của ta, bọn ta chưa g·iết ả ta là may rồi.
Nghe Thiên An còn sống Trương Lĩnh bớt căng thẳng, chàng cười hiền hòa rồi nhẹ nhàng nói:
- Vậy hai cô nương xinh đẹp có thể cho ta biết cô ấy đang ở đâu không? Ta có chút việc cần gặp cô ấy, ta chỉ gặp một chút rồi ta đi ngay.
Thúy Kiều bước tới cười khinh bỉ nói:
- Ngươi xem bọn ta là trẻ con sao? Muốn gì thì để lại cái mạng rồi tính.
Trương Lĩnh chép miệng tỏ vẻ tiếc nuối rồi lắc đầu nói:
- Ta e rằng chuyện này không hay cho lắm.
***
Ở dưới thì Trần Phúc vát Thiên An trên vai bước ra cửa phòng tầng một, chàng nhìn một vòng nơi đây, từ trên xuống dưới đều là tệ nạn, đàn đúm trụy lạc, chưa kể nơi đây còn là hang ổ của t·ội p·hạm nữa, Trần Phúc thở dài nói:
- Có vẻ nơi đây đã vướng quá nhiều màu u tối, vậy thì hôm nay ta sẽ mang ánh sáng công lý đến để thanh tẩy lại nơi này.
Nói xong Trần Phúc từ từ bước xuống đại sảnh, tất cả mọi người khi thấy xuất hiện một thanh niên vác trên vai một cô nương, tất cả đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ bàn tán xôn xao:
- Tên này là ai vậy?
- Hắn định làm gì thế?
- Hắn ta định c·ướp người của thanh lâu sao?
Tú bà thấy có chuyện thì tiến lại hỏi:
- Nè vị công tử kia! Tại sao lại ôm con hàng của ta xuống đây? Là có ý gì?
Trần Phúc sắc mặt bình thản, giọng nói có chút tâm đắc:
- Con hàng của bà rất tuyệt, ta chỉ muốn đem nó về nhà để thưởng thức riêng thôi - vừa nói mà Trần Phúc vừa cảm thấy ớn lạnh, nếu Thiên An mà tỉnh dậy nghe thấy đoạn này chắc là chàng sẽ bị đấm cho không còn cái răng ăn cháo.
Tú bà dù nghe thấy người trước mặt nói chuyện xàm ngôn, thế nhưng để giữ khách, bà ta vẫn nhẹ nhàng nói:
- Nè! Đó là con hàng ta ưng ý nhất, không thể giao cho công tử được đâu, mau trả nó lại cho ta, khi khác đến ta lại nhường cho công tử một phòng với nó.
Trần Phúc lúc này cảm thấy dây dưa với mấy kẻ dẻo miệng này nhiều cũng không ích lợi gì, chàng nghiêm giọng:
- Bà nói chuyện nghe cũng êm tai đó, nhưng rất tiết, hôm nay ta phải mang con hàng này đi.
Tú bà nhíu mày, bà ta hơi có chút tức giận, thế nhưng giọng điệu vẫn kiềm chế:
- Vậy thì thứ lỗi ta không thể cho cậu ra khỏi đây mà không để lại con hàng đó.
- Ta cũng xin lỗi, ta đi đây! - Trần Phúc mặc kệ lời mụ ta nói, chàng cứ bình thản đi ra.
- Đóng cửa lại! - bà ta ra lệnh cho thuộc hạ.
Ngay lập tức cánh cửa của tửu lầu đóng sầm lại.
- Ta nói ngươi bỏ người xuống thì mới được đi - mụ t·ú b·à lên giọng.
Lúc này Trần Phúc nhẹ nhàng đưa tay phải lên vận khí, một chùm ánh sáng phát ra bắn thẳng vào cánh cửa.
"Bùm" một phát, chỉ trong một cái chớp mắt, cánh cửa đã bị phá hủy hoàn toàn. Bọn khách trong tửu lầu hoảng sợ, liền tháo chạy.
- Thật đáng sợ!
- Chạy mau! Chạy mau!
- Nơi này sắp thành chiến trường rồi, chạy mau!
Chỉ trong phút chốc, tửu lầu không còn một người khách nào mà chỉ còn lại các cô kỹ nữ, bọn họ cũng nhanh chóng trốn ra tít phía sau để ẩn náu. Ở ngoài này Trần Phúc vừa đi ra vừa nói.
- Các người không cản được ta đâu, khôn hồn thì tránh ra nếu không thứ biến mất kế tiếp sẽ là cả cái tửu lầu này chứ không phải chỉ riêng có cái cửa không thôi đâu.
Mụ t·ú b·à lúc này nhận ra kẻ đứng trước mắt không đơn giản, thế nhưng bà ta cũng không vừa, nghe xong lời Trần Phúc nói thì t·ú b·à cười to, quát lớn:
- Khẩu khí được lắm, ta ra thương trường bao nhiêu năm nay chưa ai nói với ta như vậy, hôm nay ta phải lấy cái mạng thằng nhãi ranh này mới được.
Vừa nói mụ ta vừa cầm cây gậy lao tới định cho Trần Phúc một gậy nhớ đời, nhưng Trần Phúc đã kịp thời phi thân bay lên cao tránh né làm mụ t·ú b·à đánh trúng sàn nhà.
Sàn nhà bị cây gậy của mụ ta đánh thủng một lỗ to cả thước khiến Trần Phúc cũng hãi hùng, vừa tiếp đất Trần Phúc liền quát to:
- Định g·iết người à mụ già?
Nghe hai chữ "mụ già" khiến t·ú b·à tức điên người, bà hô to:
- Ranh con! Hôm nay ta không g·iết ngươi ta không phải là người - nói rồi bà ta lao lên vung gậy định đập Trần Phúc.
- Vậy thì hôm nay xác định bà thành ma rồi.
Trần Phúc nhanh chóng dùng chiêu Đấm Ánh Sáng, tay phải chàng phát sáng rồi đấm thẳng vào cây gậy đang vung xuống của mụ ta.
Tay Trần Phúc khi chạm vào cây gậy, nó tỏa ra ánh sáng dữ dội khiến t·ú b·à bị lóa mắt, bà ta lùi lại. Thấy vậy Trần Phúc nói với giọng mỉa mai.
- Già cả rồi thì nên an phận trồng rau nuôi cá, ai lại đi đánh nhau với mấy đứa trẻ như thế này, coi chừng lát nữa vẹo xương sống đấy bà thím.
- Miệng ngươi quanh năm chỉ ăn mắm thôi à, sao không nói ra lời gì đẹp đẽ thế hả?
Vừa nói bà ta lại vừa lao lên như lúc nãy, nhưng lần này bay được nữa đường thì bỗng nhiên bà ta biến mất.
- Cái gì? Bà ta đâu rồi? - Trần Phúc hoảng hốt nói thầm.
Cảm thấy không ổn Trần Phúc liền phi thân lui ra phía sau, ngay lúc đó chỗ Trần Phúc đứng ban đầu kêu lên một tiếng rầm, mặt sàn thủng một lỗ to.
May mà linh cảm cho Trần Phúc biết có điều gì đó đang tới để tránh né, nếu không thì có mà nát sọ sau cú đó. Lúc này Trần Phúc buộc phải đặt Thiên An xuống để chiến đấu với mụ t·ú b·à kia.
- Giáp Ánh Sáng!
Trần Phúc đưa tay phải lên trán Thiên An rồi tạo ra một lớp giáp ánh sáng mờ ảo bao quanh nàng. Dù Thiên An được t·ú b·à ưng bụng nhưng không có thứ gì có thể chắc chắn rằng con mụ kia không làm hại nàng, Trần Phúc muốn cẩn thận vẫn hơn, dù sao thì nàng cũng đang b·ất t·ỉnh mà.
Rồi Trần Phúc bước ra nói:
- Còn bây giờ... đến lúc chơi đùa với bà già này rồi.
- Tên nhãi ranh! Chịu c·hết đi! - mụ t·ú b·à lên tiếng nhưng không thấy hình.
Trần Phúc đoán là cây gậy bà ta dùng cung cấp khả năng tàng hình, Trần Phúc vừa nghe tiếng của bà ta ở bên trái, có nghĩa là bà ta sẽ từ bên đó lao tới. Trần Phúc lập tức phi người về phía bên phải để né đòn.
Quả nhiên bà ta lại đánh trúng sàn nhà. Tú bà tức tối biết lúc nãy mình nói chuyện nên bị phát hiện, lần này bà ta im lặng t·ấn c·ông thử xem Trần Phúc tránh bằng cách nào.
Từ cái lỗ mới được tạo ra đến vị trí của Trần Phúc cũng vẫn là hướng từ bên trái đánh qua, Trần Phúc đã sớm nhìn ra dù cho mụ t·ú b·à không lên tiếng, chàng lại phi thân ra chỗ khác tránh né. Mụ t·ú b·à lại đánh hụt, bà ta tức tối lắm nhưng không sao bắt được Trần Phúc...
***
Trong lúc đó, ơ phía trên lầu hai Thúy Vân đang tức giận nói:
- Ngươi phải đền mạng cho muội muội ta.
Thúy Kiều cũng quyết đoán:
- Chịu c·hết đi!
Nói rồi hai người dùng kiếm lao đến t·ấn c·ông Trương Lĩnh, chàng nhăn mặt vội vã nói:
- Nè! Nè! Chuyện này không ổn đâu.
Dù ra sức can ngăn nhưng hai cô nương ấy vẫn quyết lao vào Trương Lĩnh, không còn cách nào khác, chàng buộc phải kích hoạt hình dạng chiến đấu, lúc này các hoa văn trên cơ thể chàng bắt đầu phát sáng, da thịt Trương Lĩnh chuyển hóa thành đồng.
"Cheng, cheng"
- Ta đã nói chuyện này không ổn rồi mà.
Khi hay cây kiếm của hai cô nương kia chém tới từ hai bên trái, phải, Trương Lĩnh dùng tay không đưa lên đỡ lấy hai thanh kiếm. Hai cô nương kia sửng sốt:
- Cái gì? - Thúy Kiều nói.
- Ngươi... ngươi là cái gì vậy? - Thúy Vân lắp bắp.
Trương Lĩnh nắm lấy hai thanh kiếm, xoay vài vòng rồi ném một phát khiến hai người họ bay tới cuối dãy hành lang.
Trương Lĩnh từ từ bước tới, tiếng bước chân cành cạch phát ra khi giáp đồng v·a c·hạm với mặt sàn, chàng nghiêm mặt lạnh giọng:
- Ta chính là Chiến Binh Công Lý, nhiệm vụ của ta là bảo vệ luật pháp từ trong bóng tối. Các ngươi đã bị kết án tử vì tội mua bán người, khoanh tay chịu c·hết đi!
Thúy Kiều nhìn thấy cơ thể đối thủ hóa thành đồng thì không khỏi bất ngờ, cô ta đứng lên nói với Thúy Vân:
- C·hết tiệt, tên này quá nguy hiểm, chúng ta phải tung hết sức ngay từ đầu.
Thúy Vân gật đầu rồi lom khom đứng lên, ở bên này Trương Lĩnh từ bước tới và nói tiếp:
- Các ngươi có quyền chống cự, nhưng chỉ khiến mọi thứ tệ hơn thôi.
Mặc những lời khuyên ngăn của Trương Lĩnh, hai cô nương kia vẫn lao lên, Thúy Vân phi tới dùng Nguyệt Kiếm chém một phát, một làng khí sắc bén bay ra ngắm thẳng vào Trương Lĩnh.
Ở phía dưới Thúy Kiều cũng dùng Thái Dương Kiếm bắn ra một chùm tia sáng hướng thẳng tới Trương Lĩnh.
Trương Lĩnh phi tới trước né chùm tia sáng, rồi dùng tay đánh tan làn khí bay tới từ phía trên. Chàng lao thẳng tới với tốc độ cực nhanh áp sát Thúy Vân tung phi cước đá cô bay xa tám thước về phía cuối hành lang.
Sau đó Trương Lĩnh tiếp đất lấy đà lao tới đấm cho Thúy Kiều một phát vào mặt khiến cô cũng bay thẳng về phía Thúy Vân.