Ký Chủ! Thỉnh Làm Theo Nhiệm Vụ

Chương 25: Con của thiên đạo




"Đúng rồi đúng rồi đó, ngươi đang làm rất tốt đấy khặc khặc khặc ".

Dẫu thấy mồi ngon ở ngay trước mắt làm hồn kiếm hai mắt phát sáng. Đã ba ngàn năm rồi nó bị phong ấn tại nơi cùng cốc này đến ánh sáng mặt trời cũng chẳng thấy, không được thưởng thức máu tươi thì thôi đến hồn linh cũng chẳng có mà ăn khiến nó sắp phát điên rồi đây.

Cũng may ngày này đã tới, chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có người tìm đến nơi đây lần nữa cho hắn nhìn thấy tương lai đầy huyết tinh phía trước.

“Chờ bản toạ đem thần hồn của ngươi kế ước làm nô liền sẽ đem hồn linh của ngươi cắn nuốt sạch sẽ”.

Liếm liếm môi hồn kiếm vô cùng thèm khát mà há sẵn miệng như thể chờ đợi thần hồn Thiên Tinh Nhã tự động chui vào hoà làm một thể với hắn.

Thời khắc này hết sức tĩnh lặng, lặng ngắt đến có chút đáng sợ. Thế mà một tiếng cười lạnh lại bỗng chốc vang lên làm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Quát nhẹ một tiếng Thiên Tinh Nhã trong mắt lóe lên hào quang màu bạc quỷ dị, hai tay cũng bắt đầu kết ấn không ngừng.

“Hồn linh quy vị, Thần hồn biến”.

Thanh âm lạnh lẽo của nàng vang lên dọa cho hồn linh một phen chấn kinh thất sắc bởi lẽ hắn cho rằng nàng đang nằm trong khống chế không có cách nào tự mình thoát ra được mới phải.

Nay nhìn Thiên Tinh Nhã một bên mắt trái lóe lóe ánh sáng bạc thập phần thanh minh nào có nửa điểm giống lúc nãy bị khống chế kia chứ. Lại nói đến hiện tượng viễn vông trước mắt này là thế nào đây.

Vốn là thần hồn không có chút xíu uy hiếp nào thế mà chỉ trong nháy mắt liền biến hóa khôn lường…



Một cái bảo tọa lấp lánh ánh hào quang rực rỡ đang bay lơ lửng trên không trung bỗng chốc ngưng lại trước người Thiên Tinh Nhã thuận lợi để nàng đặt mông ngồi lên, xung quanh nàng ta được bảo hộ bởi sự trấn thủ của bốn chỉ thần thú sở hữu huyết mạch thượng cổ duy ngã độc chỉ có một con đó là Kim Linh hổ, Phượng Hoàng lửa, Lam Kỳ lân, U Minh hắc long. Bốn chỉ thần thú từ khi chết đi đến giờ đều chưa từng sản sinh ra con thứ hai trên đời vậy mà không nghĩ tới cả bốn con thần thú đều nhất nhất thuần phục một người vẫn là một cái nhân loại, bảo thế nào thì hồn kiếm hắn cũng sống vạn năm làm sao không kinh cho được.

Ngón tay nhẹ điểm một cái vào hư không, nàng cong cong khóe môi nhẹ nhàng nói.

“Đừng nghĩ phản kháng, ngươi hiện tại rơi vào lĩnh vực hồn linh của ta, một cái cử động nhỏ thôi đều có thể khiến ngươi ngay lập tức thần hồn câu diệt”.

" Cái gì, từ lúc nào mà…". Hồn kiếm như không thể tin mà nhìn xuống dưới chân nơi địa phương mình đang đứng lúc này ẩn ẩn xuất hiện một đạo văn màu bạc.

“Từ lúc nào ư, để ta nghĩ xem. Có lẽ là ngay từ lúc ngươi cười khặc khặc đi”.

Hồn kiếm nghe xong liền vô ngữ.

Cười khẩy một cái nàng thong dong từ bảo tọa đứng lên, nàng hễ bước một bước thì bốn chỉ thần thú đều nhất nhất theo hầu sau lưng nàng chưa từng lơ là trách nhiệm bảo hộ của mình khiến hồn kiếm dù có tâm tư phản kháng cũng chẳng thể làm gì hơn.

Ngừng lại bước chân cách hồn kiếm một khoảng Thiên Tinh Nhã lên tiếng nói tiếp.

“Nếu ban đầu ngươi lựa chọn liền là cứng đối cứng thì có lẽ sẽ khiến ta đau đầu suy nghĩ đối pháp một phen nhưng thật không may ngươi lựa chọn lại là mê hoặc tâm trí của ta. Để ta nói cho ngươi biết một bí mật kinh thiên động địa nhé, kỳ thật hồn linh của ta được cấu tạo dựa trên thần hồn của ta mà thành, ngươi xem hồn linh của ta cường đại thế nào thì ở trước mặt thần hồn của ta cũng chỉ là tiểu đệ mà thôi, ngoài ra thần hồn của ta là bất tử bất diệt, ngươi diệt một cái ta liền có thể tạo nên một cái”.

"Điều này làm sao có thể, thần hồn chính là linh hồn của tu sĩ, linh hồn bị hủy diệt thì làm thế nào tái tạo lại một cái mới được ".

Như đột nhiên nghĩ tới một khả năng, hồn kiếm nhẹ run thân thẳng chỉ mũi kiếm về phía nàng như bất khả tư nghị chẳng thể thốt ra lời.

Tựa như hiểu được hồn kiếm ý nghĩ, Thiên Tinh Nhã lắc đầu phủ nhận cho ý kiến, nàng đáp.



"Không không, ta không phải là lão quái vật sống hàng vạn năm mượn xác hoàn hồn như ngươi nghĩ, bất quá ngươi đã từng nghe qua cái gọi là"con cưng của thiên đạo chưa ".

“Cái gì”. Thân kiếm rung lắc càng thêm kịch liệt, nó không thể nào ngờ được Thiên Tinh Nhã sẽ đưa ra đáp án thế này.

Con của thiên đạo là gì, chính là định nghĩa của ba câu: Bất Tử _ Cường Thế _ Ngoan Độc.

Kẻ được gọi là đứa con thiên đạo sinh ra liền nhận được sự ưu ái của trời, hắn chẳng những bất tử, thực lực cường đại mà còn thủ đoạn vô biên, chẳng trách đến hắn cũng bị tính kế.

“Giờ ngươi hiểu vì sao ta nói ngươi giết không nổi thần hồn của ta rồi chứ”.

Hồn kiếm tất nhiên hiểu rõ, với một kẻ sống lâu như hắn thì đương nhiên hiểu rõ dụng ý của nàng. Còn may vừa rồi hắn chưa động thủ giết nàng bằng không chắc chắn hắn sẽ bị thiên đạo truy sát, chỉ cần hắn lộ diện ra ngoài ánh sáng liền sẽ bị thiên đạo hạ xuống lôi kiếp đánh đến hắn hồn bay phách tán.

Nhận thấy mục đích lừa gạt của mình đã hoàn thành, khoé miệng Thiên Tinh Nhã nở ra một nụ cười nhẹ đến không thể phát giác, nàng vung lên tay tạo một cột sáng hồn lực cường đại như hủy thiên diệt địa giáng xuống đầu hồn kiếm khiến nó kinh hãi mà vội lùi về sau tránh né.

Bất quá nó tránh được sao, đừng quên toàn bộ phạm vi xung quanh đều là lĩnh vực của Thiên Tinh Nhã vậy nên chỉ thấy hồn kiếm hết sức mất hình tượng mà thoáng cái từ hình dạng thanh kiếm biến thành hình người, vèo một cái liền quỳ rạp xuống dưới chân nàng cầu xin.

“Tha cho ta, cầu ngươi tha cho ta một mạng đi mà”.

Nhìn thanh niên tóc đỏ đang quỳ dưới chân mình, Thiên Tinh Nhã thu liễm lại sát ý ngược lại tò mò hỏi.

"Ban nãy ngươi trong lúc mê hoặc ta có đề cập đến việc giúp ta trả thù nữ nhân kia, nữ nhân kia mà ngươi nói đến là ai ".