Ký Chủ! Thỉnh Làm Theo Nhiệm Vụ

Chương 26: Cảm giác khó tả




Hồn kiếm ngờ vực mà xem Thiên Tinh Nhã hai mắt, thấy trong mắt nàng quả thật tồn tại sự hoài nghi mới khiến hắn tin tưởng nàng là hỏi thật chứ không phải giả vờ.

Bất quá như vậy chẳng phải càng đáng nghi sao, nếu trong lòng ngươi không có quỷ thì hà tất gì khi bị nhắc đến liền giãy nảy lên chất vấn.

Càng nghĩ càng thấy đúng vậy nên hồn kiếm rất vô tội mà cung kính đáp.

“Nữ nhân ta nhắc đến chẳng phải người trong lòng ngươi sao”.

Hai mắt trừng lớn, Thiên Tinh Nhã không nói không rằng liền vung cước đạp thẳng mặt hồn kiếm khiến hắn ngã chổng vó lăn lóc một bên không ngừng ôm mặt chửi mắng.

“Nữ nhân ác độc nhà ngươi có hiểu đạo lý đánh người không đánh mặt là thế nào không hả, ta chỉ nói sự thật mà ngươi liền muốn giết ta diệt khẩu sao, ngươi xem lại ngươi đi. Có tật giật mình thì cũng thôi còn giả vờ giả vịt mà trưng ra cái vẻ mặt như ngươi mới là người bị hại, a phi phi ta nhổ vào”.

Hồn kiếm càng mắng càng hăng mà không chú ý đến cách một bên Thiên Tinh Nhã sắc mặt sớm đã đen lại, sát ý so hồn kiếm hắn lúc đầu càng là đáng sợ hơn nhiều.

“Này là cái quỷ gì ý tứ, ngươi sẽ không thật định giết kiếm diệt khẩu đấy chứ”.

"Ta vốn còn muốn tha ngươi một mạng bất quá giờ đây ta đổi ý rồi, ngươi này đê tiện kiếm dám làm loạn tâm trí của ta, chỉ có lấy mạng ngươi mới khiến lòng ta nhẹ nhõm xuống ".

"Ngươi không nói lý lẽ, ngươi bảo ta làm loạn tâm trí ngươi, chỗ nào… Ta vốn dĩ ngay từ đầu liền bị ngươi tính kế, nào có mê hoặc được ngươi nửa phân nửa tấc, toàn bộ ý nghĩ trong đầu ngươi lúc đó đều là điều khắc sâu trong nội tâm ngươi không phải là ta thêm vào ".

Lời nói của hồn kiếm làm động tác trên tay Thiên Tinh Nhã khựng lại, nàng làm sao không biết những điều mà hồn kiếm hắn nói là thật, chẳng qua nàng không muốn thừa nhận, hay nói cách khác là không thể chấp nhận được mà thôi.

Nàng là chấp hành giả, là một người mang theo nhiệm vụ từ hành tinh xa xôi đến nơi đây, nàng tự biết rõ một khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ không thể lưu lại, thứ có thể lưu lại cho nàng chỉ có cảm xúc khi ở thế giới song song này, vì vậy nàng trong bất cứ nhiệm vụ nào đều chưa từng xảy ra vấn đề nảy sinh cảm xúc khác lạ với nhân vật tại thế giới đó bởi vì một khi nảy sinh cảm tình thì chấp hành giả sẽ phải chịu sự trừng phạt đến từ chính hệ thống đi theo mình,đây là quy tắc từ trước đến nay vẫn được áp dụng để tránh những rắc rối không cần thiết xảy ra làm ảnh hưởng đến cả hai thế giới.

Vậy mà nay lại có người trong vô thức xuất hiện trong tiềm thức của nàng, điều đáng nói là người kia cùng nàng mới chỉ gặp gỡ có hai lần, cả hai lần này đều không mấy vui vẻ gì.

Vậy vì sao, rốt cuộc vì cái gì nàng lại nảy sinh cảm giác khác lạ với nữ nhân Tần Nguyệt Anh kia.



Thiên Tinh Nhã cắn chặt môi tựa như rất khó chấp nhận sự thật này khiến trên người nàng như có như không tản mát ra sự lạnh lẽo khiến hồn kiếm đứng gần nhất cũng cảm thấy lạnh sống lưng vội vàng lùi về sau một đoạn.

“Hazzz, nghĩ nhiều lại để làm gì, cũng chẳng thể làm giảm phiền muộn trong lòng được. Thôi thì cố gắng hết mức có thể mà giữ khoảng cách với nàng ta vậy, hy vọng thứ cảm giác hỗn loạn này không phải yêu thích mà chỉ là ghét bỏ”.

Thiên Tinh Nhã thở dài không ngừng, nhìn nàng lúc này y chang bộ dáng chó nhà có tang làm hồn kiếm nhịn không được mà phá lên cười.

Chỉ là cười còn chưa đã hắn liền cười không nổi nữa bởi vì Thiên Tinh Nhã giờ đây hoàn toàn thu lại dáng vẻ chán đời lúc nãy thay vào đó là bộ dáng bình tĩnh hướng hắn đi tới.

Trải qua quá nhiều sự trấn kinh mà Thiên Tinh Nhã mang lại khiến hồn kiếm trong vô thức sinh ra một loại kiêng dè, nàng tiến lên một bước thì hắn liền lùi một bước, đến khi lưng chạm vào vách đá không thể lại lùi nữa thì hắn mới chịu ngoan ngoãn đứng lại hướng Thiên Tinh Nhã nở ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

Không biết lấy từ đâu ra một thanh trường kiếm đem gác lên cổ hồn kiếm, Thiên Tinh Nhã chất giọng không buồn không vui chậm rãi vang lên.

“Thần phục ta vẫn là chết”.

“Ta … Ta thần phục”.

Hồn kiếm biết rõ Thiên Tinh Nhã không hề nói đùa, nếu hắn nói không thì chắc chắn giây sau nàng liền diệt hắn không chút lưu tình, hắn thà làm một thanh bảo kiếm được người người biết đến sự lợi hại còn hơn làm ma tại nơi thâm sâu cùng cốc này

“Coi như ngươi biết điều, thả ra một tia thần thức của ngươi cùng ta lập kế ước chủ nô”.

"Ách, ta là cam tâm tình nguyện thần phục, có thể lưu chút mặt mũi không ".

“Mặt mũi, nó ăn được sao, có thể cứu mạng ngươi được sao. Đừng làm ta phát bực, tâm trạng của ta không được tốt như vẻ bề ngoài đâu”.

Uy hiếp, trắng trợn uy hiếp.