Kuishinbo Elf

Bữa ăn thứ 60: Bãi đất trống




Trans: Murasaki

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Đến nơi rồi.

Ừ thì chỗ này cách phòng tôi có 3 phút đi bộ…

Bãi đất trống phía sau tòa nhà Hiệp hội phục sư là nơi tôi đặt những dụng cụ mình hay dùng để luyện tập.

Một cây gậy gỗ dùng làm kiếm giả khi luyện tập…

Một cây phơi đồ cũ rích dùng làm thương giả khi luyện tập…

Chảo rán bị lõm dùng làm rìu giả, chai bia rỗng dùng làm vũ khí cùn…

Trong góc bãi đất trống là một sợi dây ngắn ngủn. Trước kia nó là một sợi dây rất dài. Tôi đã xin một nửa đoạn dây đó.

Ban đầu tôi định dùng sợi dây như roi, bắt chước theo vũ khí của một gia tộc nào đó. Nhưng gần đây tôi chỉ dùng nó để tập nhảy. Chắc chắn không phải do tôi muốn bị dây trói lại thành một cục nhá!! Uhm, chắn chắn không phải vậy đâu… xin lỗi, là tôi đã vừa khóc vừa kêu cứu đó.

Quan trọng hơn, nếu bạn là một tên gà mờ thì bạn không nên bắt chước người ta…

Một hòn đá bằng nắm tay thay thế cho quả tạ. Mà tập hoài vẫn chưa thấy kết quả gì, khỉ gió thật.

Mấy hòn đá cũng được dùng để tập ném xa. Để tập thuận tiện hơn, tôi buộc phần quai của một chiếc nắp nồi vào một thanh gỗ rồi cắm xuống đất. Tiếc thay tôi vẫn chưa ném được cú nào ra hồn, hay đúng hơn là chưa từng ném trúng cái bia tự chế kia. Thể chất của tôi quá kém. Không cần nói tôi cũng biết mình rất đáng thương mà… Hic.

Tất cả những thứ này là đồ bỏ đi chẳng ai dùng…

Song với tôi, chúng là vật đồng hành trên con đường rèn luyện của mình. Dù không có thể chất như mọi người, nhưng những bài tập luyện của tôi với những thứ này sẽ không vô ích. Phải… tôi tin chúng là cần thiết.

Song lần này tôi đến không phải để luyện thể lực. Mà là vì việc khác.

“Ra đi! Momo-senpai!”

Ánh sáng phát ra từ bàn tay tôi và một quả đào xanh xuất hiện. Đó là Momo-senpai.

Tôi nghĩ nên để senpai kiểm tra năng lực của mình sau khi hợp nhất linh hồn với Cua ẩn sĩ-kun. Senpai rất thông thái và khi gặp chuyện tôi có thể nhờ vả anh ấy! Quả đào… Momo-senpai hắng giọng.

“Umu… Eltina, lần này là chuyện gì đây?”

Sau khi tôi hợp nhất linh hồn với Cua ẩn sĩ-kun, senpai bắt đầu gọi tên của tôi. Hình như senpai đã dần thừa nhận tôi rồi.

… Vui quá đi!

“À, từ lúc hợp nhất linh hồn với Cua ẩn sĩ-kun… Em cảm thấy mình đã mạnh lên một chút nên muốn nhờ senpai kiểm tra.”



“Fumu, được. Em thử đập tảng đá đằng kia xem… nhưng trước tiên Eltina, [Hợp nhất linh hồn]!”

“Vâng!” Và senpai nhập vào người tôi.

Bình thường khi xong việc senpai sẽ rời khỏi người tôi ngay. Nên nói sao ta… Tò mò ghê.

Tảng đá mà senpai bảo tôi đập từng được cô Miranda trong Hiệp hội Phục sư sử dụng. Nó khá nặng, nhưng sau khi mua một tảng mới, cô ấy cho tôi cái này. Tôi cũng chẳng biết dùng nó thế nào nên biến nó thành ghế kê mông luôn. Rốt cuộc tảng đá cũng hữu dụng rồi.

“Ho… Vậy em sẽ thử sức mạnh mới lên tảng đá này à?”

“Uh… đại loại thế. Khi em hợp nhất linh hồn với người khác thì sẽ có được năng lực của họ. Bây giờ em không còn là Eltina của trước kia nữa.”

Biết ngay mà! Cuối cùng, cuối cùng thời của tôi đã tới rồi! Tạm biệt tôi luôn dựa dẫm người khác! Giờ tôi có thể bảo vệ mọi người rồi! Xin chào! Tôi người bảo vệ!


…Làm phát luôn cho nóng nào!

“Kiiiiyaaaaaaaaaa!”

Tôi dồn sức.

“Chooooooaaaaaaaaaaaa!”

Tiếp tục dồn sức.

“Hooooaaaaachaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Sẽ được! Tôi làm được!

“Nhanh lên!”

“Em rất xin lỗi!”

Senpai giận tôi rồi.

Vâng theo lệnh senpai, tôi đi tới trước tảng đá rồi đấm một phát. Đương nhiên là dùng hết sức.

“Vỡ đi!!!”

Nắm tay tôi oanh oanh liệt liệt tiếp xúc với tảng đá.

“Gyaaaaahhhh!”

Nắm tay tôi đã thảm bại trước tảng đá. Tảng đá quá mạnh.


“…Huhm?! Lạ vậy, làm lại xem.”

“Xin lỗi, tha cho em đi.”

Không ngờ anh ấy bắt tôi làm lại khi tôi vừa mới nước mắt ròng ròng chữa cho cái tay đáng thương của mình. Senpai đúng là huấn luyện viên ác quỷ~

“Sao kì vậy?! Với người tầm cỡ như Cua ẩn sĩ-kun thì đập tảng đá này… chỉ như chuyện vặt mới đúng chứ?!”

“Vậy sao lại… Không lẽ em không mạnh lên tí nào?”

“Huhm…” Senpai suy nghĩ rất lung. Sao chúa lại giao cho con thử thách khó quá vậy? Cho con đột ngột mạnh lên không được sao?!

“Xem lại các kĩ năng em đang có nào… [State].”

Sau khi nói muốn kiểm tra kĩ năng tôi đang có, anh ấy kích hoạt một ma pháp. Một màn hình trong suốt liền hiện ra. Trên đó có ghi vài dòng thông tin về tôi.

[Eltina Ranford Etil].

Anh, anh đang xem sao?!

………….

……..

….

“CÁI GÌ VẬY TRỜI?!”


Tiếng hét kinh ngạc của tôi và senpai đồng thời vọt ra từ miệng tôi. Cái gì đây?! Ma pháp này bị lỗi sao?! Tôi muốn khiếu nại!

“Senpai! Ma pháp này bị lỗi rồi! Mau giải trừ nó đi!”

“Em đùa à?! Ma pháp này đang hoạt động bình thường… Chỉ có em là khác người đó… Cần đạt đủ level mới được hủy bỏ ma pháp này.”

Eh? Mắc mớ gì lại ra điều kiện vậy hả… tôi đúng là một White Elf đáng thương mà. Muốn xem kĩ năng của bản thân mà cũng không cho nữa… Hic.

“… Anh bó tay rồi, lớp bảo vệ quá kiên cố. Xem ra không phải do ngẫu nhiên.”

“Xin lỗi.”

Senpai đã không làm được thì e rằng tôi cũng chẳng làm được. Dù rất tò mò nhưng nếu không xem được thì đành chịu thôi. Nếu xem được đi nữa thì tôi lại phải nhìn mấy dãy chỉ số bèo nhèo của mình…

“Nhưng, Eltina. Thực ra [Hợp nhất linh hồn] của em là như thế nào? Chuyện như vậy anh mới thấy lần đầu. Huhm… Để anh vào thư viện trong Học viện Đào tra xem.”


Học viện Đào?! Senpai… Anh là học sinh á?!

Mà… trường học của mấy quả đào sao…

Tôi hình dung một quả đào xanh mặc đồng phục học sinh. Và hình ảnh Momo-sensei mặc vest…

Ảo tung chảo… Yep.

Trong khi đầu óc tôi ngao du chín tầng mây….

“Giờ anh sẽ đi một lúc. Nếu có chuyện gì… nhớ gọi anh.”

Nói xong, anh lập tức giải trừ [Hợp nhất linh hồn].

Fumu, bí ẩn lại nối tiếp bí ẩn rồi. Sự tồn tại của tôi cứ như một chùm hỗn loạn… khỉ gió. Dù tôi là một sinh vật quý hiếm.

[Hợp nhất linh hồn] của tôi rốt cuộc là cái gì vậy? Tại sao tôi… ở trong khu rừng đó? Quan trọng hơn cả, tôi chẳng hề biết mặt cha mẹ ruột của mình.

.Không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô đơn. Phải nhờ Papan và Maman dỗ mình tí vậy… Quyết định vậy đi.

Tôi ngước lên nhìn bầu trời.

Một bầu trời xanh đầy ắp gợn mây.

Một bầu trời quen thuộc ở Philimichia. Và bụng tôi đột nhiên sôi ọc ọc. Gần trưa rồi. Nói không ngoa chứ dạ dày tôi là cái đồng hồ chuẩn xác nhất đó.

“Đi ăn trưa thôi.”

Tôi dạo một vòng quanh các hàng quán. Nên ăn gì ta? Các cửa hàng đang ngày một phát triển và mở rộng. Những đầu bếp nổi tiếng đang tập trung về đây.

Trong số bọn họ… ông chú kia có tay nghề lắm đó.[note13782]

“OK… Tới đó đi!”

Chọn được một nơi ưng ý rồi làm bước chân tôi nhẹ hơn hẳn. Tôi thò tay vào [Free Space] lấy ví của mình. Một ví đựng tiền xu thêu hình con thỏ dành cho trẻ em. Tôi khá thích nó.

“Fufufu… đã chuẩn bị xong! Giờ! Xuất phát thôi!”

Tôi vui vẻ nhảy chân sáo tới phố ăn uống.