Trans: Murasaki
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Lần này gặp nhiều khó khăn quá phải không?”
Vì chỗ này không phải đại sảnh cung điện… mà là phòng riêng của bệ hạ, đương nhiên tôi phải căng thẳng rồi. Lần này là ngoại lệ của ngoại lệ.
Hình như đây là lần đầu tiên sau 10 năm quen biết bệ hạ thì phải…?!
Thật tình, từ khi tôi bỏ nghề mạo hiểm giả và chuyển sang làm giáo viên…
Sự tình xung quanh lại càng rối rắm hơn…. Tha cho tôi đi.
“Không… là do thần bất tài.”
Đây là ý nghĩ thật sự của tôi. Chuyện đáng tiếc kia xảy ra là do tôi thiếu sức mạnh, cẩu thả và để niềm tự hào là cựu mạo hiểm giả hạng S che mắt. Song hơn cả… là do tôi đã quá lơ là. Và… để các học sinh phải chứng kiến một cảnh tượng đau lòng, còn tôi mất đi một người bạn.
“Huhm… Dù sao bọn trẻ cũng đã có một trải nghiệm để đời. Chúng sẽ trưởng thành hơn sau sự kiện này… Giống như ta trong quá khứ.”
Đôi mắt Ngài nhìn về một nơi xa xăm.
Những câu chuyện liên quan đến Đức vua… đa phần đều nhuốm màu bi kịch.
Có những chuyện như… phụ vương và mẫu hậu của Ngài bị giết, người yêu của Ngài ra đi…
Có cả chuyện đứa con đầu lòng của Ngài bị bắt cóc và chết trong đau buồn.
Có cả chuyện về Ngài dạo quanh cửa tử vô số lần.
Và… sau mỗi lần như thế, Đức vua lại trưởng thành hơn rõ rệt.
“Nhưng… kinh nghiệm này có phải hơi quá với bọn trẻ không?”
“Fumu, sau khi Edward trở về nó đã dồn hết tâm trí vào luyện tập. Hình như thằng bé đã rất thất vọng.”
Đúng như mình nghĩ… Ngài thấy được, tương lai.
Đôi mắt của Bệ hạ có thể nhìn thấy tương lai.
Nhờ đôi mắt đó… mà ta đã giành thắng lợi trong nhiều trận chiến.
Song… Ngài không thể nhìn thấy tương lai của chính mình và do đó không thể thoát khỏi những bi kịch hay tai họa kia. Ngài cũng không thấy rõ tương lai của những ai cùng huyết thống với mình, đúng hơn là không thể chắc chắn tương lai của họ sau này sẽ giống y những gì Ngài đã thấy… Tôi nghe ngóng được vậy đấy. Đây là minh chứng cho cuộc đời tràn ngập khổ đau và phiền muộn của Ngài.
Đại tư tế Delkett, bạn thân của Đức vua đã nói thì chắc chắn không sai vào đâu được.
“Lần đó… Thánh nữ của ta thế nào rồi?”
Đức vua rất quý mến Eltina.
Chà, đúng là Eltina trông rất xinh xắn đáng yêu.
Nhưng cô bé đó chẳng giống ai cả.
Đầu tiên, hành vi thái độ của cô bé rất kì lạ.
Đặc biệt… là cơn cuồng nhiệt với đồ ăn. Dù cô bé chẳng ăn được bao nhiêu…
Cách cô bé nói chuyện cũng trái khoáy nữa.
Kiểu nói chuyện như của đàn ông đó là sao vậy?!
Đến nỗi… có khi tôi sẽ lỡ miệng gọi cô bé là Aniki luôn.
Và điểm kì lạ nhất ở cô bé là… sức mạnh kia.
Chỉ riêng năng lực chữa thương cấp S của cô bé thôi cũng rất tuyệt vời rồi.
Nhờ đó… chúng tôi đã thắng trận chiến cơ hồ không có khả năng thắng kia.
Tất cả đều nhờ cô bé.
Tuy nhiên… Peachy User là cái gì?! Rồi Momo-senpai, [Hợp nhất linh hồn] nữa?!
… Tôi chẳng hiểu gì hết.
Song… tôi vẫn phải báo cáo đầy đủ những chuyện này cho Bệ hạ.
Dù sao Ngài vẫn là vua, Ngài có trách nhiệm phải xử lý những vấn đề này.
Khi nói chuyện về Eltina, đức vua vừa nghe vừa cười toe toét, nhưng…
Khi nhắc tới [Hợp nhất linh hồn], Ngài ấy nhăn mặt lại…
Trông Ngài đáng sợ quá… Tôi nói gì sai à?
“Alphonse! Kể lại tình hình lúc đó thật chi tiết cho ta!”
Đức vua đột ngột đứng dậy và ra lệnh cho tôi… với khuôn mặt nghiêm nghị.
Đây là lần đầu tôi thấy Ngài ấy mất bình tĩnh đến thế.
Hỏng rồi… Phải trả lời nhanh!
Dựa vào những gì mình nhớ được, tôi cố gắng thuật lại càng chi tiết càng tốt.
Bệ hạ thậm chí bắt tôi miêu tả trong quá trình hợp nhất linh hồn có xuất hiện ánh sáng màu gì.
Mà, màu á?! Tô,Tôi nghĩ là xanh lá cây nhạt.
“Là ánh sáng nhạt… màu xanh lá cây.”
“Xanh lá cây?!”
Ngài đặt tay lên cằm và suy nghĩ.
Đây là thói quen của Ngài ấy.
“Fumu… lúc đó không phải là màu đỏ đúng không?”
“Vâng, thần đảm bảo.”
Bệ hạ từ từ ngồi xuống và lau mồ hôi lấm tấm trên trán mình.
“Fumu, vậy à… Alphonse, ngươi đã làm rất tốt.”
“Cảm ơn Ngài.”
Tôi cúi đầu chào Đức vua và rời khỏi phòng.
…Mệt tim quá.
Tôi mệt chết đi được…Lát nữa nhờ Miranda dỗ mình vậy.
Tôi không suy nghĩ nữa và nhanh chân trở về với người vợ yêu dấu của mình.
---------0--------
“Không ngờ… lại được nghe chuyện [Hợp nhất linh hồn]…”
Với tôi, Walgang La Langsten, cụm từ đó… thật dơ bẩn và gớm ghiếc hơn hết thảy mọi thứ xấu xa trên đời. Đây là một kĩ năng kinh tởm… được [Tên áo đen] sử dụng để tước đoạt hết những gì tôi yêu quý nhất. Đầu tiên là cha mẹ tôi, sau đó là người yêu tôi… cả đứa con đầu lòng của tôi cũng thành nạn nhân của tuyệt chiêu [Hợp nhất linh hồn] đó.
Ở vương quốc Langsten, chẳng mấy ai thích cụm từ đó.
Trong quá khứ, những kẻ giống như [Tên áo đen] đã cướp đi cha mẹ và người yêu tôi có tồn tại. Sâu trong cung điện này có một phòng tài liệu. Bên trong căn phòng… có một cuốn sách cũ. Tên cuốn sách là…
“… Kẻ bạo thực.”
Cách đây 500 năm… có một người đàn ông có khả năng dùng [Hợp nhất linh hồn]. Tương truyền rằng anh ta là một con người dịu dàng và biết kiên nhẫn. Người đàn ông đó vô cùng nổi tiếng vì luôn đối xử rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn với mọi người.
Song… vào một ngày nọ, anh ta đột nhiên thay đổi. Tính cách anh đột nhiên trở nên méo mó và sẽ tấn công bất cứ ai… thậm chí anh ta còn cưỡng hiếp một thiếu nữ. Đó là những gì được viết trong sách.
Hành động của anh ta ngày càng lệch khỏi lẽ thường.
Anh ta bắt đầu ăn thịt người. Đầu tiên là những thi thể đặt trong nhà thờ. Rồi từ từ chuyển sang người sống.
Anh ta nhắm vào những kẻ yếu… và ăn thịt họ. Càng ăn nhiều… anh ta càng mạnh hơn.
Sau này anh ta đã có được sức mạnh gần như bất khả chiến bại.
Người đàn ông đó ăn người, ăn làng mạc, thị trấn, vương quốc, và cuối cùng… anh ta muốn nuốt chửng cả thế giới.
Người đàn ông đã biến thành vật chứa tích trữ sự thù hận, tuyệt vọng và dục vọng. Anh ta có thể kháng mọi đòn tấn công và thậm chí còn sở hữu một món vũ khí không rõ nguồn gốc có khả năng hủy diệt thiên địa.
Chỉ vì một con người mà thế giới sắp bị phá hủy hoàn toàn. Vào thời điểm nguy ngập đó, một thiếu nữ đã chống lại anh ta. Thiếu nữ đó có một sức mạnh huyền bí và mọi người gọi cô ấy là hóa thân của nữ thần Maius.
Bằng sức mạnh của mình, cô đã đứng lên hòng ngăn chặn người đàn ông điên loạn kia. Song sự tìnhđã
nghiêm trọng ngoài sức tưởng tượng của cô.
Cô gái đã thua. Nhưng… thiếu nữ đã tiếp tục hồi sinh và chiến đấu, chiến đấu rồi lại hồi sinh…
Mặc dù thua liên tiếp, cô gái vẫn kiên trì đối đầu với người đàn ông. Chứng kiến hình bóng anh dũng đó, một mạo hiểm giả đã tham gia cùng cô. Anh ta hét lên với thế giới: “… Tất cả các người chỉ biết giương mắt nhìn thôi sao?”
Nghe được tiếng gọi ấy, mọi người bắt đầu tập trung bên cô gái. Và kì diệu thay… những con người có sức mạnh thiên phú từ khắp thế giới dần tụ hội lại.
Các anh hùng chiến tranh, mạo hiểm giả, dũng sĩ khắp nơi đến để tham chiến cùng cô gái hóa thân của thần Maius. Sau khi vô số sinh mạng ngã xuống, người đàn ông đã bị đánh bại.
Đó là những gì được viết trong sách.
“Hai người đó… giống nhau. [Tên áo đen] và [Kẻ bạo thực] giống nhau.”
Mặc dù cụm từ [Hợp nhất linh hồn] không có trong sách… nhưng có thể nói cấu trúc cơ bản là giống nhau.
Nỗi đau mà tên đó bắt ta phải gánh trên vai…
Ta sẽ không bao giờ quên nó.
Tên đó thình lình xuất hiện. Trông hắn như thể tắm mình trong màn đêm vậy. Thật ra hắn là một gã đàn ông cao to và có thứ gì đó như một luồng khí đen bao phủ quanh thân hắn. Tôi không thấy được khuôn mặt do hắn đeo mặt nạ. Hắn có mái tóc đen dài và da ngăm. Từ đầu đến chân toát ra hơi hướng khác hẳn người thường.
Phụ vương và Mẫu hậu tôi hằng kính trọng bị ăn thịt ngay trước mặt tôi. Lúc đó tôi 7 tuổi. Máu văng đầy sàn và có một ánh sáng đỏ. Đội hiệp sĩ hoàng gia luôn tự hào vì sức mạnh cũng bị quét sạch. Còn tôi không hiểu sao lại không bị nhắm và được tha chết.
Người yêu tôi cũng bị ăn sống. Lúc đó tôi 15 tuổi. Thời điểm ấy tôi đã được phong là chiến binh mạnh nhất. Tôi còn có một cô bạn gái dễ thương… mọi thứ đều đang hết sức tốt đẹp. Nhưng… [Tên áo đen] đột ngột đến gặp tôi.
Vì muốn trả thù cho cha mẹ, tôi lập tức ném ra ma pháp tấn công… đồng thời vung kiếm lên. Song… ma pháp lẫn thanh kiếm của tôi không chạm được tới hắn, ngược lại bị hắn lập tức hạ gục. Những lính gác gần đó dũng cảm tiến lên ngăn hắn lại… đều bị giết.
Và rồi, trước mặt tôi – đang tê liệt nằm dưới đất…
Cô ấy bị cắn xé. Cảnh tượng quá sức tàn bạo đến mức tôi không muốn nhớ lại, người yêu tội nghiệp của tôi đã bị nhai sống.
Cuối cùng… con gái đầu lòng của tôi cũng bị hắn nuốt chửng. Lúc đó tôi 21 tuổi...
Tôi không nhớ mặt con gái mình. Chỉ nhớ được màu máu tươi phụt ra từ cơ thể nhỏ bé và ánh sáng đỏ kia. Một cảnh tượng ám ảnh lòng người. Tôi đã không bảo vệ được ai cả… Tuy nhiên…
Tại sao, tôi không bị giết…?
Tại sao, những người tôi yêu quý lại luôn là nạn nhân…?
Từ ấy [Tên áo đen] không xuất hiện nữa.
“…..”
Cô bé đó… luôn mỉm cười vui vẻ, là Thánh nữ dễ thương của vương quốc chúng tôi. Cô bé là một đứa trẻ tộc Tinh linh nhỏ nhắn, mềm mềm và đáng yêu.
Nhờ cô bé mà vương quốc này… và cả tôi đã mạnh mẽ hơn trước kia. Cô bé thẳng thắn, sôi nổi, hơi kì lạ, một đứa trẻ khiến người ta yêu thương.
“Không đời nào… đứa trẻ đó sẽ biến thành như vậy. Không đời nào cô bé đó là [Kẻ bạo thực]… không thể được!! [Tên áo đen] cũng không thể…!!”
Những lời tôi vô thức lẩm bẩm chợt kéo tâm trí tôi quay lại hiện thực. Tôi nhắm mắt hít sâu một hơi.
“… Đôi mắt này bắt đầu vô dụng rồi. Không thấy được… tương lai của đứa trẻ đó.”
Đôi mắt nhìn thấy tương lai.
Một đôi mắt đặc biệt do nữ thần Maius ban tặng.
Đúng vậy, tôi… là một người chuyển sinh.
Tôi, một người đã chết một cách vinh quang trong Thế chiến thứ II đã được đưa tới thế giới tên Khantahil này.
Sinh ra làm hoàng tử vương quốc Langsten và được ban tặng những tài năng hiếm có độc nhất vô nhị, tôi trở thành một nhân vật xuất chúng.
Mọi việc vẫn diễn ra trôi chảy… trước khi gã đó xuất hiện.
Tôi có… đôi mắt có thể nhìn thấy tương lai. Trên trận địa, không ai thắng được tôi. Chuyện đó rất bình thường vì vốn dĩ tôi thấy trước mọi đòn tấn công.
Song… Với [Tên áo đen] thì khác.
Đầu tiên, tôi không thể đánh trúng hắn. Các đòn tấn công luôn khựng lại giữa chừng, kiếm lẫn ma pháp của tôi. Vũ khí của hắn lại mạnh đến phi lí. Tôi thậm chí không chắc thứ đó có thể gọi là vũ khí hay không.
Tôi chẳng làm được gì. Khả năng nhìn thấy tương lai cũng vô dụng với hắn.
“Rồi… mình mất tất cả.”
[Hợp nhất linh hồn].
Kĩ năng đáng sợ của [Tên áo đen].
Hắn ăn thịt một cá thể sống… nhai nuốt họ, bắt họ cảm nhận nỗi đau đớn tột cùng khi da thịt bị xétoạc khỏi người.
Phụ nữ sẽ bị cưỡng hiếp tới phát điên trước khi bị hắn ăn sống.
Mỗi lần như vậy… sẽ có ánh sáng màu đỏ.
“Hắn… màu đỏ, nhưng Eltina… là màu xanh.”
Vậy… là sao?
Có nhiều kiểu [Hợp nhất linh hồn] à?
Dù sao cũng không phải tin tốt.
Nếu trong một triệu tình huống mà tình huống xấu nhất lại xảy ra… tôi phải hành động dứt khoát.
Nhưng… mình làm được không?
Tôi già rồi. Tôi biết rõ tình trạng cơ thể mình.
Hơn nữa [Tên áo đen] vẫn còn sống…
Mình nên làm sao đây…
“El-chan, ông già này nên làm gì đâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy?!”
Ahh… El-chan, dễ thương quá đi~, ta muốn liếm con~
Quả nhiên là mình muốn có con gái hơn.
Nhưng sau đó… chỉ có một đứa con trai được sinh ra.
Chà, có con là được hết.
*Khụ khụ*… Bản tính cũ lại trỗi dậy rồi.
Uhm, tôi… thực ra tôi là một người như vậy đó. Hô hô hô…
-----------0----------
“Wooo…”
Không hiểu sao tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình.
Lúc nhìn xuống, tôi nhận ra tay mình nổi đầy da gà da vịt.
“… Linh cảm xấu à?”
Tôi đang ở trong phòng mình, ngắm nhìn quả trứng Danan vừa tìm được.
Quả trứng đang lăn lông lốc trên bàn… có vân lửa ngoằn ngoèo ngoài vỏ.
Kích thước… tương đương một quả bóng bầu dục.
Khá to đó.
“… Mình nên chiên hay luộc nó nhỉ?”
Tôi băn khoăn. Nó to cỡ này luôn mà. Món ăn được làm từ nó sẽ khiến người ta thèm nhỏ dãi đây. Đúng là cái gì to cũng đều tốt hết.
“Huhm huhm, sao chả được. Để đó tính sau. Bây giờ… ưu tiên kiểm tra năng lực của mình sau khi hợp nhất linh hồn với Cua ẩn sĩ-kun đã!”
Linh hồn Cua ẩn sĩ-kun… đang trú ngụ trong cơ thể tôi. Tôi chắc chắn đã dạt được một năng lực mới siêu việt nào đó!
“Fufufu… tới lúc rồi! Thời của ta đã tới rùi…”
Lồng ngực tôi phập phồng vì quá mức hưng phấn… và tôi tung tăng chạy tới bãi đất trống đằng sau phòng riêng của mình.