Kuishinbo Elf

Bữa ăn thứ 49: Chinjū tenshi




Chương 49: Chinjū tenshi

Dịch giả : Love Fragments

(T/N: Tên chương có nghĩa là "Thiên thần sinh vật hiếm", trans quyết định giữ nguyên)

***

Chú ý: Peachy từ giờ sẽ đổi thành Momo (cũng có nghĩa là đào trong tiếng Nhật). Bản eng dám đổi vậy dẫu có biết nguyên tác Momo là tên riêng -_-)

***

"Mọi người! "

Tôi mở toang cánh cửa. Cánh cửa cũ kĩ kêu lên một tiếng như phản đối cái cách mở cửa thô bạo của tôi.

“Vaa~a ……”

“Voo~o … ….”

Tuy vậy, trong cái căn phòng lờ mờ sáng, chỉ có duy nhất vài bóng người với mùi hôi thối. Funkyun.

Những bóng người hôi thối này nhìn chằm chằm vào bọn tôi một cách hận thù. Xin đừng nhìn tôi mà.

"Funkyun...nhầm phòng rồi."

Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại. *batan* (SFX: tiếng giống như tiếng đập rầm rầm)

Ở đâu? Họ ở đâu! Chết tiệt, tôi không thể tìm thấy họ! ? Mọi người ở đâu ~! ? Có lẽ trong thùng rác chăng... ...?

*Gokigoki* (SFX: tiếng gián bò)

Xin lỗi...chắc chắn là họ không có ở đó rồi nhỉ!? Yada~do~ko? (các bạn ở đâu?)

"Bình tĩnh đi nào, kouhai."

Con người tôi luôn mất kiên nhẫn kể cả khi tôi biết điều đó. Dẫu cho có biết việc đó là vô nghĩa nhưng cũng không thể tránh khỏi được.

Khi tôi hành động như vậy, Momo-senpai nói:

"Bộ tai em là để trang trí hả, bình tĩnh lại nào, sử dụng đôi tai và cảm quan của em. Anh cá rằng em sẽ tìm ra bạn em thôi."

"Momo-senpai ..."

"Eltina, ổn rồi mà."

Folbert đặt tay lên bờ vai đang run rẩy của tôi. Tâm trí tôi dần bình tĩnh trở lại.

Tôi nhắm mắt lại và tập trung. Thu thập đủ thứ âm thanh có thể nghe thấy. Bất cứ điều gì, dù chỉ là một manh mối nhỏ nhất...

*Buuru~a~a* (SFX: tiếng gào rú nào đó vọng lại)

Đó là tiếng của một con thú? Không, nó hơi khác, giọng nói này!? Là Linda?

"*Bufuu~u*!"(SFX: thở hắt)

"Oái!? Gì vậy Eltina?"

Khi tôi nhận ra chủ nhân của giọng nói này, tôi kêu lên.

Li...Linda-san à, thật là một giọng nói tàn bạo (T/N: raw dùng từ Isamu (勇), là tính từ chỉ sự men lỳ :v)...nhưng mà, tôi cũng đã nắm được vị trí rồi.

"*Khụ khụ*, tầng trên! Fol, nhanh lên nào!"

"Rõ rồi! Đi thôi!"

Bỏ lại những bóng người đang cố tiếp cận Folbert và tôi phía sau và tiến về phía trước. Chúng tôi cần phải tập hợp với mọi người càng nhanh càng tốt.



***

◆ ◆ ◆ Danan ◆ ◆ ◆

"Đâu rồi, đây là đâu vậy chứ?"

Trong khi lang thang đi tìm kho báu, tôi đã đến một nơi toàn những thiết bị kì lạ. Một số thiết bị kì quái bị chất đống, tôi nghĩ mình đã từng thấy nó ở đâu rồi.

Tôi nghĩ mọi người chắc sẽ biết thôi nếu tôi nói với họ. Mà bỏ qua đã.

Có một vật được đặt ngay giữa căn phòng...trứng?

"Cái gì đây?"

Tôi lấy quả trứng cỡ LL (24.5cm) với những họa tiết hình ngọn lửa ra khỏi thiết bị, ngay sau đó các thiết bị xung quanh đột ngột dừng hoạt động. Tôi bỗng chỉ cảm thấy một cảm giác xấu.

"Ư...không hay rồi! Ở lại lâu không biết có được không ta? "

Lúc đó tôi bỗng cảm thấy một cảm giác nguy hiểm và rời khỏi chỗ đang đứng. Cái bồn chứa lớn ở phía sau bị vỡ, và hiện ra là một con quái vật khổng lồ toàn thân đen tuyền.

Trong cơn hoảng loạn, tôi nín thở và cầu mong nó đừng có chú ý tới tôi.


Đừng có đùa, tôi thậm chí còn chả đáng là đối thủ của nó. Tôi đoán là không quá ba giây đâu.

Để không bị phát hiện, tôi ẩn mình dưới bóng của mấy món thiết bị. Thật tốt vì tôi đã có luyện tập. Không ngờ kĩ năng để thoát khỏi cha tôi lại hữu ích như thế này.

Cuối cùng, cánh cửa mở ra và sự hiện diện của con quái vật đã biến mất. Tôi quyết định chờ một lúc nữa mới bước ra rồi lặng lẽ hành động.

“Cái quái gì vậy? Cái nơi này…… ”

Trong khi đặt câu hỏi về sự tồn tại của cơ sở này và đi vòng quanh một cách lén lút, tôi tìm thấy mấy tờ tài liệu nằm rải rác quanh sàn nhà. Tôi vô thức nhặt chúng lên và nhìn qua chúng …… không phải chúng viết về một thứ rất quan trọng sao?

"Điều này thật khó chịu! Cái này là một vấn đề lớn rồi đó!"

Cái gì vậy chứ, chúng tôi đã tới cái nơi đầy rắc rối vô lí này một cách vô lo. Đây không phải là truyện tiểu thuyết, chúng tôi không thể giải quyết việc này được.

Tôi phải sớm tập hợp lại với mọi người và nói với Alphonse-sensei những gì đang diễn ra!

Tôi trong cơn hoảng loạn đã quên đi sự hiện diện của con quái vật màu đen trong phòng. Không phải nó đã ra khỏi phòng rồi sao!?

Tôi ước mình đã không nán lại tại đây! Tôi không thể cảm thấy tệ hơn được nữa.

Con quái vật đã phát hiện ra con mồi và giơ nắm tay khổng lồ của nó lên để vung nó. Tất nhiên, con mồi đó là tôi.

Thôi rồi, tôi đoán tôi chết chắc rồi.

◆ ◆ ◆ Hulitia ◆ ◆ ◆

… Ấm quá. Tôi tự hỏi cuối cùng thì tôi cũng đã chết? Điều đó có nghĩa là ... ... đây là thiên đường ư?

Tôi từ từ mở mắt ra. Và vì lý do nào đó, có Eltina trước mặt tôi.

Eltina có phải là thiên thần không? Un, tôi không cảm thấy gì khó chịu cả, đúng thế*. (T/N: 決定 là quyết định, khẳng định. l

"Oiiii, Cố lên nào! Hi-chan!"

Một ánh sáng ấm áp phát ra từ bàn tay nhỏ nhắn của Eltina. Tôi cảm thấy đó là sức mạnh của sự sống.

Ánh sáng bao bọc lấy cơ thể lạnh lẽo và thương tổn của tôi, và như thể nó đang vận động, ánh sáng đi vào trong tôi và giải phóng sức mạnh của nó mà không có lòng thương xót.

Thứ sức mạnh này không còn nghi ngờ gì nữa, đó là phép 〈Heal〉 của cô ấy. Tôi vẫn, còn sống...

"E...El..."

"! Thật tốt quá! Tớ đã đến kịp lúc! Thực sự, tớ vui lắm!"


Eltina biểu hiện một khuôn mặt nhẹ nhõm, hàng nước mắt trào ra từ đôi mắt cô ấy rơi xuống má tôi.

Cơ thể tôi đã hoàn toàn được chữa lành. Thậm chí tôi còn không biết lũ zombie đã cắn ở chỗ nào. Như thường lệ, phép thuật chữa lành của cô ấy vẫn luôn vượt quá lẽ thường một cách thật nhẹ nhàng.

"...cảm ơn, El."

"Chỉ thế này thì khô, không là gì cả đâu!"

Eltina đột nhiên ôm lấy tôi, sự ấm áp này như làm tôi sống lại. Tôi muốn sống, tôi muốn sống với Eltina và mọi người trong lớp.

"Thật vui quáaaa! Hi-chan, đã được cứu rồi, vui quáaa!" (T/N: đoạn bị kéo dài cho Eltina vẫn đang nghẹn ngào )

Linda, người hài lòng với sự phục hồi của tôi đã bắt đầu khóc. Nếu cô ấy không tập trung hết can đảm và đến giúp chúng tôi, tôi sẽ chết trước khi Eltina có thể đến kịp. Cô ấy là vị cứu tinh của tôi.

"..."

Nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, *pon* là một cây càng lớn .

Tên cậu ta là Cua ẩn sĩ-kun, con Sea House được Eltina đặt tên. Vì lý do nào đó, cậu ta cũng đã giúp chúng tôi. Tôi còn ở đây được cũng là do cậu ta tới giúp.

“……. Mọi người, cảm ơn. ”

Nước mắt của lòng biết ơn, thứ mà tôi đã không có trong một thời gian dài bắt đầu trào ra từ đôi mắt của tôi. Tôi chân thành cảm ơn lòng tốt của mọi người.

◆◆◆ Eltina ◆◆◆

"...... Và vì thế, là lý do tại sao mình là một Phục sư hạng S."

"Đừng có mà bỏ qua cái phần giải thích chứ, El!"

Với câu Tsukkomi* của Ganzurock, tôi vui vẻ cất tiếng "Funkyun". Quả là không dễ dàng mà.

(T/N: đây là từ được lấy từ thể loại nhân vật trong hài kịch Manzai. Với bokke là kẻ ngốc, nhân vật làm những điều ngốc nghếch và tsukomi là nhân vật nghiêm túc luon chỉnh lại bokke. Tsukomi ở đây có thể hiểu là lời phản bác lại một điều ngu ngốc gì đó.)

"Nếu em nói ra, có lẽ "ai đó" sẽ điên lên mất vậy nên không thể nhé."

"Hừm, vậy à...mà, thôi vậy."

Mặc dù, tôi không giải thích gì cả, Ganzurock đã có thể hiểu được. Anh chắc chắn đã đoán ra điều đó. Đúng như dự đoán của một trụ cột chính của nhóm, anh ấy có năng lực.

“Nhưng mà Eltina có tài năng như vậy...không, có phải vì điều đó không?"

"Ừ, cô ấy sẽ bị nhắm tới. Với mức thể chất như hiện tại của El, nếu phép thuật bị phong ấn, cô ấy sẽ không thể làm gì cả. Đó là lý do mà điều này phải được giữ bí mật.


Riot thì đã biết từ vụ rồng Garune rồi nên khá là bình tĩnh. Còn Linda thì sau khi thấy điều đó lại vô cùng phấn khích.

"Tu, tuyệt vờiiii! El-chan! Haa haa!" (SFX: thở hổn hển =)) )

Nhìn vào cái khuôn mặt của cô ấy khiến tôi phải thốt lên "Uwaa". Tôi không thể phủ nhận khả năng để đổi lấy sức mạnh này, Linda đã từ bỏ một thứ gì đó quan trọng.

Sau khi hoàn thành việc chữa trị cho Hultia, tôi cũng trị thương cho mọi người luôn. Họ dường như chỉ bị thương nhẹ, nhưng ngay cả khi chỉ còn vết trầy xước nhỏ mà bị bỏ qua, nó có thể sẽ trở thành một thứ mà không ai cũng không thể cứu vãn được. Đặc biệt chúng tôi còn đang ở một nơi toàn là vi trùng, do đó tôi nên dọn sạch chỗ này bằng [Thanh tẩy].

Kể từ khi tôi bị phát hiện là một Phục sư hạng S, tôi có thể thoải mái chữa trị mà không cần lo lắng. Tôi dùng phép [Chữa lành diện rộng] (Wide Heal) lên mọi người.

Thu mình trong sợ hãi, nơm nớp và dùng phép phục hồi trong khi khóc "Funkyun, funkyun"!

Không nói ra điều đó, tôi tập trung vào việc hồi phục và giữ cho mình một nét thanh lịch.

"Đây là ... một khả năng phục hồi to lớn, đúng chứ?"

"Ngược lại mà nói, tớ chỉ có khả năng đó thôi, phải không nào?"

Folbert bị ấn tượng bởi kỹ năng của tôi, nhưng nếu được, tôi muốn có khả năng của cậu ta hơn.

Bởi vì tôi ngưỡng mộ một vị Anh hùng, không phải một Phục sư.


Việc luôn là người được bảo vệ khiến tôi đau lòng. Nhưng, tôi cũng phải cảm ơn phép thuật trị liệu vì nó đã giúp tôi cứu những người bạn quan trọng của mình.

"Đây có phải là tất cả mọi người rồi không?"

Khi tình hình đã ổn thỏa, một giọng trầm thấp vang lên từ cái miệng nhỏ nhắn của tôi.

Đương nhiên, mọi người nhìn vào tôi với vẻ ngạc nhiên. Ngoại lệ duy nhất là Riot và Folbert vì hai người đã biết từ trước rồi. Hay đúng hơn là, thật xấu hổ khi mọi người nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.

Tôi giấu mặt bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình để tránh khỏi ánh nhìn của mọi người.

“Này, đừng lãng phí thời gian của em chỉ để xấu hổ một chuyện nhỏ như thế… quan trọng hơn……”

“Momo-senpai, chỉ có Danan là vẫn chưa được tìm thấy.”

“Fumu.”

Theo lời của Riot, Momo-senpai chìm vào suy nghĩ. Còn Linda thì tò mò về giọng của Momo-senpai và đang hỏi Folbert vì cậu ta trông có vẻ biết gì đó.

"Mà nè, người nói lúc này là El-chan hả? Hay là cậu ấy đang nói bụng vậy? Nè nè, cho tớ biết đi?"

"Etto, đúng vậy nhỉ."

Folbert giải thích một cách dễ hiểu về sự tồn tại của Momo-senpai. Mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng rồi lại bị thuyết phục mà nói "Vì đó là Eltina mà, đành vậy thôi". Tôi không thể hiểu nổi.

Lúc đó, đột nhiên tòa nhà rung lắc dữ dội. Mọi người đứng dậy chuẩn bị cho chấn động.

"Gì vậy, sao tự dưng lại có chấn động lớn như vậy!?"

Chấn động dừng lại sau đó, nhưng đôi tai tôi đã bắt được tiếng nổ phát ra từ tầng dưới.

"Funkyun, có cháy, vụ nổ diễn ra ở tầng dưới, lẽ nào là phép thuật? "

"Lẽ nào là Danan? Cậu ta không nên dùng hỏa thuật như vậy."

Folbert cho rằng Danan đã dùng hỏa thuật, tuy nhiên cậu nhớ rằng Danan không giỏi hỏa thuật lắm và phủ nhận điều vừa nãy.

Dù sao thì, mọi người đều kết luận là nếu muốn biết chuyện gì đang diễn ra thì hãy đến đó mà xem. Mọi người đều nhanh chóng hành động.

“Dù bằng cách nào, những gì chúng ta phải làm vẫn không thay đổi, đó là tập hợp với người cuối cùng và nhanh chóng trốn thoát. Vì Hulitia-kun không thể di chuyển được, liệu có ổn không nếu chúng ta chia ra thành một nhóm vị giải cứu và một nhóm trốn thoát? ”

"Sẽ khó khăn về lực lượng chiến đấu, nhưng mà không thể khác được. Tên ngốc Danan ... ... khi bọn tớ mà tìm thấy cậu, chuẩn bị nhận lấy hình phạt đi!"

Tất nhiên, việc thực hiện hình phạt sẽ do Riot thực hiện. Tôi sẽ cho cậu ấy một cây gậy làm qua ha.

N? Vậy thì nó sẽ là gậy bóng chày ha...maa, cũng tại cậu ta cả thôi.

“Tôi muốn Ganzurock và Folbert là một phần của nhóm trốn thoát, hãy chăm sóc cho Hulitia. Nếu trốn thoát là không thể, đừng cố quá. Mà tạm thời di tản đến một nơi an toàn, có hiểu không? ”

Theo hướng dẫn của Momo-senpai, Ganzurok và Folbert gật đầu.

Những gì họ phải làm là vượt qua lũ zombie xung quanh lối đi chính và trốn thoát. Với khả năng chiến đấu và phối hợp của họ, điều đó không phải là không thể. Có lẽ vậy, chắc chắn, có lẽ.

…… Nó sẽ ổn thôi, đúng không?

"Nhóm vị cứu hộ sẽ là Riot, Linda và Kouhai."

Chúng tôi gật đầu. Cua ẩn sĩ-kun kẹp càng lại như muốn nói là cậu ta cũng muốn đi. Vì cậu ấy quá men lỳ đi, trái tim tôi cũng bắt đầu rực cháy. Tôi hiểu rồi!

“Mình hiểu rồi, cậu cũng sẽ hợp tác. Vậy, hãy chăm sóc chúng tớ, Cua ẩn sĩ-kun. ”

Cua ẩn sĩ-kun giơ càng của mình lên để thể hiện ý nói là "Hãy để nó cho tôi!"

Bây giờ, đi thôi nào! Cứ chờ đấy, Danan! Tôi chắc chắn sẽ viết chữ "thịt" trên trán của cậu vì tất cả những điều này!