Kuishinbo Elf

Bữa ăn thứ 48: Sức mạnh của Linda




Dịch giả: Love Fragments

***

◆ ◆ ◆ Alphonse ◆ ◆ ◆

"Thật tình...lũ nhóc biến đâu rồi."

Tôi đang tìm kiếm Eltina hiện đang biến mất tăm và chạy quanh bờ biển. Đã đến giờ chuẩn bị bữa tối rồi, vậy mà mấy đứa đi cùng em ấy vẫn không thấy đâu. Tôi mong là không có chuyện gì tồi tệ xảy ra.

Mấy đứa nhóc bắt đầu lo lắng vì Eltina, đứa hay ồn ào trong vụ ăn uống vẫn chưa xuất hiện mặc dù đã tới giờ ăn tối. Một vài đứa trong số chúng đã bắt đầu đi tìm kiếm rồi. Mấy đứa này năng động quá mức khiến tôi đau hết cả đầu.

"Sensei, có chuyện lớn rồi, có một con Sea House!"

Đó là một cô bé thú nhân Tanuki, Preena Maxx, người đang chạy đến đây với một giọng nói ngọt ngào.

Đôi tai tanuki với mái tóc nâu, khuôn mặt con người với lông mày tròn (T/N: là một kiểu lông mày từng được ưa chuộng từ thời xưa của Nhật Bản) cùng đôi mắt nâu của to và tròn ấy. Cô bé có cơ thể nhỏ nhắn nhất lớp chỉ sau Eltina nhưng cái đuôi lớn mới là thứ làm cô bé trông thật nổi bật.

Trong cái lớp mà tuổi tinh thần lại cao bất thường này, chỉ có duy nhất cô bé ấy là phù hợp với tuổi cơ thể của mình thôi. Điều đó thật hiếm. Tôi thực sự hạnh phúc.

"Vậy,có chuyện gì với con Sea House nào?"

"Nó đang ngồi chỗ trại và chờ ai đó ạ."

Preena vừa kéo tay tôi vữa nói "Sensei, đi mà~" và dẫn tôi tới chỗ khu trai. Sea House đang lặng lẽ ngồi ở nơi tôi được đưa đến.

"Haa, nó thực sự đang ngồi chờ đó à?"

[note11428]

"Un"

Tôi cảm nhận được tình bạn giữa chúng tôi. Tôi hiểu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu ta, là người bạn mà trước đây mà tôi đã từng kết bạn cùng.

Cậu ta là một con Sea House thân thiện mà Eltina đã gọi là "Cua ẩn sĩ-kun".

[note11429]

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Tôi thử hỏi Cua ẩn sĩ-kun. Tôi không mong đợi là sẽ có câu trả lời. Nhưng cậu ta lại hiểu điều tôi muốn nói, cũng hợp lý khi mong đợi mà.

Như đáp lại cho câu hỏi của tôi, Cua ẩn sĩ-kun đứng dậy. Nâng cái càng lớn lên và di chuyển, "theo tôi", có lẽ cậu ta ngụ ý như vậy đấy.

Tôi có một niềm tin rằng, chắc chắn, cậu ta biết nhóm mấy đứa Eltina đang ở đâu.

Tôi nói lại với Edward về tình hình hiện tại. Nói thực, bỏ đối tượng hộ tống như cậu nhóc lại đây là điều không nên. Nhưng cậu ta lại là người duy nhất có đủ khả năng chịu trách nhiệm cho nơi này. Cậu bé thông minh chấp nhận yêu cầu này. Bởi cậu biết rằng vị Thánh nữ của đất nước mình đang trong tình trạng mất tích.

Yareyare...đây là lần thứ hai rồi. Đó sẽ là một tràng thuyết giáo từ Bệ hạ lần nữa cho coi.

Tôi đi theo Cua ẩn sĩ-kun, tôi được dẫn tới một tòa lâu đài kiểu Tây bị hư hỏng, nhìn từ bề ngoài là đoán được luôn. Tuy nhiên, thực tế này lại khiến tôi kinh ngạc và rùng mình.

Nếu tôi nhớ không nhầm, thì không có tòa nhà nào như vậy khi điều tra khu vực này. Không đời nào ta có thể bỏ qua tòa lâu đài lớn như vậy được, bởi chúng tôi đã điều tra từ trên cao.

"Không thể nào...không hề có tòa nhà nào như vậy vào thời điểm khảo sát cả."

Tôi cảm nhận được có gì đó bất thường khi tiếp cận tòa lâu đài. Từ bước sóng phép thuật có thể thấy đây một loại phép ảo giác quang học. Khi nhận ra việc đó, tôi cảm thấy hối hận vì đã bị lừa như vậy.

"<Camouflage> à? Nó còn là loại cấp cao nữa. Chết tiệt!" (T/N: ngụy trang)

「Camouflage」là một loại phép ánh sáng đặc biệt.

Đó là phép sử dụng sự khúc xạ ánh sáng để che dấu vật thể. Tuy vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển nhưng nó có thể che giấu con người và vật kích thước nhỏ. Thế mà nó lại có thể thành công được trong việc che giấu cả tòa lâu đài khổng lồ thế này. Nếu người đã làm điều này mà trở thành kẻ thù, sẽ cực kỳ rắc rối đây.



"Vậy nhưng tại sao kẻ đó lại phải che giấu nơi này?"

Dẫu biết là không được gì, nhưng tôi vẫn nghĩ vậy. Đó là thói quen xấu của tôi.

Dường như Cua ẩn sĩ-kun đã lao vào trước rồi, vì tôi chả thấy cậu ta đâu cả.

Suy nghĩ sau vậy. Tôi bắt đầu di chuyển.

"Yareyare...nữ thần rắc rối chắc phải yêu thương bé nhiều lắm đấy, Thánh nữ-sama à!"

Tôi lao qua cổng trong khi phàn nàn.

Tôi là một Ma thuật sư (mahoutsukai), tuy vậy tay nghề lại không được tốt lắm. Do đó, đánh trực diện luôn là chiến thuật cơ bản của tôi. Futta cũng nhiều lần nói với tôi nên sửa chữa cái thói quen ấy, nhưng mà cũng đâu còn cách nào khác.

Tùy thuộc vào tình hình , tôi sẽ tùy cơ ứng biến mà, ước gì cậu ta từ bỏ nhỉ.

Một bầy zombie lúc nhúc chỗ lối vào. Mặt chúng xấu xí cùng với mùi hôi thối khủng khiếp do bị phân hủy. Tôi chợt nhận ra mình đã có một hiểu lầm nghiêm trọng.

"A~, nữ thần rắc rối không phải là yêu thương Eltina, mà chính bé mới là nữ thần rắc rối! "


Thật tình, tôi lại phải phụ trách cho một học sinh rắc rối. Mà phàn nàn cũng chả giúp được gì, thôi thì cứ đi đón những học sinh đáng yêu thôi vậy.

"Chờ đó, lũ nhóc chết bầm kia! Ta tới ngay đây <Hỏa cầu>"

◆◆◆ Hultia ◆◆◆

".....Gu! Chưa được, mình chưa thể gục ngã được! "

Bởi một sai lầm...tay tôi đã bị cắn. Máu vẫn cứ chảy không ngừng, nhưng tôi vẫn tiếp tục, bởi chừng đó vẫn không vấn đề gì.

"Hī no ji*, đừng gắng quá mức, hãy mau rút lui!"

[note11430]

Tuy Ganzurock nói vậy, nhưng anh ta còn nhiều vết thương hơn tôi. Tuy rằng tôi có là nữ giới, không có nghĩa là tôi bị đánh bại dễ dàng vậy đâu nhé. Hơn nữa, bên cạnh lũ zombie kia, một con quái vật mới cũng đã tham gia vào trận chiến. Riot hiện đang đánh nhau với kẻ thù mới kia.

"Đồ khốn!"

Thứ đó không phải là zombie. Thứ đó có mặt người dính trên đó. Nó là một con quái vật sở hữu cả tốc độ lẫn sức mạnh.

"Chi...! Thật khó chịu! Uoo!? Suýt nữa thì!"

"Cẩn thận vào! Rai!" (T/N: mình nhận ra đây có vẻ là biệt danh của Riot)

Nó vươn những xúc tu từ cơ thể và tấn công xung quanh. Những xúc tu đó di chuyển một cách bất thường và khó dự đoán khi nào sẽ tấn công. Tôi buộc phải vào thế phòng thủ. Tình hình hiện tại chỉ có Riot mới có thể phản ứng với chuyển động của nó.

Đó là một đối thủ khó nhằn cho Riot, người đã quen trong việc chiến đấu, đến cả Ganzurock và tôi thậm chí còn không thể làm bất cứ điều gì với thứ đó.

"...nếu cứ thế này thì..."

Thay vì giảm bớt, số lượng zombie đang lại ngày càng gia tăng. Khi tôi nhận ra rằng sự thiếu kiên nhẫn của tôi đang cản trở bản thân, thì đã quá trễ. Mắt cá chân phải của tôi bị nắm bởi con thây ma đang bò trên sàn và tôi mất thăng bằng.

"Thôi chết...! Arggg!?"

Cơn đau dữ dội đến từ đùi tôi. Chỗ đó bị một con thây ma cắn. Hơn nữa, tôi bị đẩy xuống và vô số thây ma đang đè lên tôi.

Tầm nhìn của tôi mờ đi và cơn đau dữ dội lan ra toàn cơ thể . Tôi bị cắn, nếu chuyện này tiếp tục, tôi sẽ chết! Tôi cần phải chống cự.

Tuy nhiên, tôi không có sức mạnh để chống lại trọng lượng của lũ xác sống. Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng thịt bị xé rách. Thính lực tốt trong lúc này chẳng khác gì là một điều khủng khiếp.

Suy nghĩ về việc cuối cùng tôi sẽ chết không toàn thây ảnh hưởng tới tâm trí, tôi chẳng còn có thể đặt sức vào cơ thể được nữa. Đó là điều tồi tệ nhất.


"Hultia! Chết tiệt! Đừng cản đường!"

"Khốn kiếp! Cút ra, chúng bây đừng có mà cản trở ta."

Vô dụng thôi. Hai người hãy bỏ tôi lại mà chạy đi. Tôi cố nói vậy, nhưng dường như như không còn sức để làm vậy nữa.

Xin lỗi...mọi người. Ít nhất, tôi vẫn muốn gặp Eltina lần cuối.

“Uooaaaaaaaaaaaaa !!”

Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi nghe thấy một giọng nói cao vút, trọng lượng trên người tôi đột nhiên biến mất. Có vẻ như vô số zombie trên người tôi bị thổi bay đi. Khi tầm nhìn của tôi rõ ràng trở lại, những gì tôi thấy là Linda với một chiếc ghế lớn đang siết chặt trong tay cô. Hai cánh tay của cô ấy mảnh khảnh, không ai có thể nghĩ rằng cô ấy có thể vung cái ghế lớn như vậy được.

“Fuaaaaaaaaa !!”

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh mà người ta sẽ không tưởng tượng nổi đã xảy ra.

Cô tiếp tục xoay ghế với một tay vào lũ zombie cho đến khi chiếc ghế bắt đầu vỡ nát. Tất nhiên lũ zombie không thể chịu được lực tác động và biến thành một đống thịt.

Ngay khi đối thủ trở nên im lặng, cô chuyển sang con kế tiếp. Cuối cùng, chiếc ghế đã đạt đến giới hạn của nó và vỡ tan thành nhiều mảnh, nhưng cô ngay lập tức đi lấy một thứ khác.

Mục tiêu tiếp theo của cô là ... hả! Một cái bàn? Kích thước của nó còn to hơn nhiều cả bản thân Linda nữa.

Nhưng cô ấy dễ dàng nâng chiếc bàn lên và vung nó vào lũ zombie. Những con zombie chỉ còn có mỗi phần thân dưới còn phần thân trên của chúng đã biến thành một bãi máu, chúng co giật trước khi ngã xuống.

Cô ấy giờ đây là một tồn tại nói không ngoa thì giống như một con quỷ vậy. Với người đã thay đổi đến như vậy, tôi muốn nói rằng.

Cậu...không phải là pháp sư đấy chứ hả?

"Tránh xa! Khỏi Hi-chan ra!"

Bởi nỗ lực của Linda, tất cả những zombie định ăn tôi đều đã bị loại bỏ. Thật sự, tôi vẫn còn sống.

“Li …… Linda! Tôi đã bảo với cô là đừng sử dụng khả năng đó rồi kia mà! ? ”

"Gan-chan! Đưa tôi cái búa!"

Trước những lời của Linda, Ganzurock rùng mình. Anh sẽ không bao giờ thể hiện một vẻ mặt như vậy, nhưng ngay lúc này, khuôn mặt anh lại thể hiện điều đó.

"Nhưng mà. Cô. Được rồi ..."


"Được rồi! Nhanh lên! Cái bàn này gãy rồi!"

Với vẻ mặt miễn cưỡng, Ganzurok lấy ra một thứ gì đó lớn từ 「Storage」. Thứ đó không thể được gọi là búa. Đó chỉ là một tảng đá lớn mà thôi.

Linda cầm lấy thứ đó và bắt đầu tấn công những zombie còn lại mà không có bất kỳ sự thương xót nào. Ở đây còn không có một sự thương hại nào hết(*). Những con zombie kia không còn là đối thủ của Linda nữa. Đó là một vụ thảm sát. [note11431]

"Không ngờ 『 Ogrehammer 』 lại trở lại theo cách thế này..."

"....o,ogre?....ui da!"

Cơn đau truyền khắp cơ thể tôi. Máu cũng chảy nhiều. Lạnh quá, tôi bị thiếu máu rồi. Ý thức của tôi cũng đang mờ đi.

"Đó là cái tên ô nhục của Linda. Khi cô ấy chỉ mới năm tuổi, cô bị một nhóm cướp tấn công. Lúc ấy, sử dụng một khúc gỗ được mang theo một cách tình cờ, cô đã tiêu diệt hết tất cả những tên cướp." [note11432]

Trong khi sơ cứu cho tôi, anh thêm vào "Một cách áp đảo" với một khuôn mặt buồn bã.

"Cha mẹ ruột của Linda đã bị giết lúc ấy và kể từ đó, bất cứ khi nào cô ấy cầm một món vũ khí cùn, cô sẽ nhớ oại chấn thương tâm lí ấy nên không còn sử dụng loại vũ khí cùn nào nữa."

"...vậy đó là lí do cậu ấy bị ám ảnh với phép thuật ư? Nhưng tại sao? Chỉ vì chúng ta...Haa!"

"Đừng nói thêm nữa, Hi no ji. Chết tiệt ! Lui lại!"


Ganzurock vác tôi lên một cách hơi thô lỗ. May mắn là cơn đau đã giúp tôi tỉnh táo trở lại.

"TA! BẠN CỦA TA! ĐỪNG CÓ MÀ! ĐỘNG TAY LÊN CẬU ẤY!!"

Từ cơ thể Linda...một làn khói đen như đang bốc khỏi người cô ấy.

Do tôi bị thiếu máu ư...?

"Chết tiệt, cô ấy đang dùng toàn lực! Rai! Rút lui mau!"

"Ể, rút...Uwaa!!"

Riot vẫn còn trong trận chiến với quái vật bỗng trôi nổi lên không trung. Không, cậu ta đang bị ai đó nâng lên. Sau đó, người đó đã rút cùng Riot khỏi phạm vi tấn công của xúc tu. Đó là một con quái vật cua khổng lồ.

Tôi, không, chúng tôi biết đó là ai. Không thể nào chúng tôi không biết được.

"...Cu,Cua ẩn sĩ-kun?"

Cua ẩn sĩ-kun, người đã bắt lấy Riot, giơ cànng của mình lên và vẫy về phía Linda. Thấy vậy, Linda gật đầu một cách mạnh mẽ và tấn công quái vật xúc xúc tu.

“Yoshaaaaaaa! ! ”

Cùng lúc đó Linda vung cây búa khổng lồ xuống, tôi nghe thấy tiếng xé gió tựa như tiếng gào thét.

Cây búa đập trúng mục tiêu với tốc độ không tưởng.

Những xúc tu cố gắng để chặn đòn bằng cách chồng những xúc tu của nó lên, nhưng việc đó là vô nghĩa. Với một sức mạnh áp đạo, những xúc tu yếu ớt đó không thể làm được gì. Một âm thanh đáng ngại vang vang lên và dịch lỏng màu đỏ bắn ra báo hiệu sự kết thúc của trận chiến. Đó là một đòn tấn công tàn nhẫn, nó đã biến quái vật xúc tu thành thịt vụn.

"Nằm đó mãi mãi luôn đi!"

Đây là sức mạnh thật sự của Linda. Người như tôi sẽ không có cơ hội chống lại.

"....U...aa...."

"N,này! Cố gắng lên!"

Giọng của Ganzurok nghe có vẻ như rất xa. Không ổn rồi. Ý thức của tôi cứ thế biến mất…

◆◆◆ Eltina ◆◆◆

“Mu …… Đây là! ? ”

“Cậu có cảm thấy gì sao? Eltina? ”

Lúc đó, một dòng điện như chạy qua đầu tôi.

Một thứ gì đó kinh khủng. Tôi không biết lý do, nhưng nó chỉ có thể nói đó là một cảm giác xấu. Tôi hay có mấy cảm giác như vậy [note11433]. Đáng buồn là lần này không thể sai được.

“Fukyun!”

“Ah, đợi đã! Đi một mình nguy hiểm lắm! ”

Tôi cứ thế chạy trong vô thức. Cứ dựa vào trực giác mà chạy. Lúc này cảm giác nóng ran và ớn lạnh cứ chạy qua sống lưng tôi không ngừng. Đây có phải là cảm giác thiếu kiên nhẫn không? Nó vẫn sẽ không dừng lại.

Nhanh hơn! Dù là thế nào, cũng phải nhanh hơn nữa!

Tôi và Fokbert chạy qua lối đi tối tăm như một cơn gió.