Epilogue
Epilogue
"—Như vậy, con chủ cửa tiệm đã được tái sinh thành một Lich. Sau chuyện đó, Quỷ Vương đã yêu cầu cô ta – như một sự đền bù cho cơn hung hăng của y trong lâu đài – trở thành một trong những Tướng của ông ta để duy trì rào chắn. Mặc dù đồng đội của cô ta đã được giải phóng khỏi 'Điềm báo tử thần', nhưng cô ta đã không còn là người nữa, và cứ thế cô ta nghỉ hưu đời mạo hiểm giả và quyết định mở một cửa tiệm trong thị trấn nơi lần đầu cô ta gặp đồng đội của mình. Và nói với bọn họ rằng nếu bọn chúng có nghỉ hưu, thì chúng có thể đến đây chơi bất kỳ lúc nào, cô ta sẽ luôn chờ đợi sự ghé thăm của của chúng trong cái cửa tiệm đó. Có lời đồn nói rằng một trong những đồng đội trước đây của cô ta đã chết trong một trận chiến khốc liệt trước một mục tiêu có mức truy nã cao, nhưng dù có thế, con chủ cửa tiệm vẫn hứng khởi tiếp tục đợi chờ bọn chúng."
"V...Vanir-san..."
"Kể từ đó, con chủ cửa tiệm này cứ làm việc quá sức. Như hiện tại, cô ta đem đến một ấn tượng là vô cùng hiền hòa. Thình thoảng, Ta tự hỏi cái đứa đã từng nói 'Tôi đến đây để hoàn thành lời hứa của chúng ta' bay đâu mất rồi. Ah, đúng hơn cái người pháp sư mạnh mẽ luôn theo nguyên tắc của mình, luôn tiến về phía trước đã biến đâu mất rồi chứ...!"
"Vanir-san, Vanir-san..."
Với một biểu cảm bồn chồn, Wiz giật giật tay áo Ta.
"Gì thế? Ta đang tự hỏi có nên kể chuyến phiêu lưu làm thế nào mà Ta đã xoay sở để được thưởng thức những cảm xúc tiêu cực thú vị mà kỳ lạ từ những hầu cận của Quỷ Vương, hay là chuyến phiêu lưu về việc Quỷ Vương đã khóc lóc nhiều đến mức nào khi mà con chủ tiệm ăn cắp đã chôm bao nhiêu mà cô ta muốn từ kho bạc chỉ để mở một cái cửa tiệm trong lâu đài không mà..."
"K~không phải thế, ưm, Aqua-sama đã..."
Ta nhìn về phía Wiz đang chỉ, và thấy con Nữ thần đã ngủ một cách thoải mái trên bàn. Hoàn toàn lờ đi mọi chuyện xung quanh cô ta, coi con Nữ thần chảy nước dãi trong lúc ngủ đẹp mặt chưa kìa.
"...nếu com mụ này đã ở trong trạng thái không đề phòng như thế, thì Ta có nên sử dụng đến tia sáng chết chắc để gửi cô ta xuống mồ luôn không nhỉ."
"Thế là sai trái đấy!? Trông ngài ấy ngủ say sưa thật đấy, nên cứ để ngài ấy như thế đi, được không?"
Wiz, vẫn như thường, mềm mỏng với con Nữ thần đó, và mỉm cười nhăn nhó với Ta.
Sau đó, Wiz cười hứng thú trước mấy cái âm thanh của con Nữ thần đó tạo ra trong lúc ngủ và vui vẻ nhấp trà của mình.
Ta đoán, chắc chỉ hôm nay thôi, Ta sẽ tha cho con Nữ thần này vậy.
Xét cho cùng, ngày hôm nay cũng nên trôi qua trong bình yên mà.
"Vanir-san, anh trông có vẻ đang trong tâm trạng tốt nhỉ. Nói thế nào ta...anh chỉ ở trong tâm trạng tốt khi mà anh đang âm mưu một thứ gì đó thôi...Nên là gì thế? Anh đang lên kế hoạch gì cho hôm nay vậy?"
"Xếp Ta vào loại chuyên đi gây rối như vừa rồi là có hơi thiếu tôn trọng đấy. Ta chỉ đơn giản là sử dụng đến năng lực thấu thời không này để nhìn vào tương lai, và dự đoán xem những sự kiện nhỏ nào sẽ xảy ra trong hôm nay thôi."
Đúng thế, Ta tận hưởng việc quan sát những biểu cảm ngạc nhiên của loài người.
"Sự kiện nhỏ ư? Như là, những khách hàng cuối cùng cũng hiểu ra giá trị hàng hóa của chúng ta, hay là cửa tiệm sẽ trở nên phát đạt phải không...?"
"Thế phải gọi là một siêu lớn chứ không phải là nhỏ nữa rồi."
Ta liếc nhìn về phía con Nữ thần đang ngủ say sưa trên bàn kia, và chuyển chú ý về phía lối vào của cửa tiệm.
Thông qua hành động của Ta, Wiz có vẻ cũng đã để ý đến việc có khách hàng đang đến.
Ngay khi cánh cửa mở ra, những biểu cảm của Wiz chuyển từ ngạc nhiên, sang hoài niệm, rồi nở một nụ cười ấm áp và nhẹ nhàng.
Những khách hàng bước vào cửa tiệm có mang theo một đứa bé. Thật quen thuộc làm sao, hai mạo hiểm giả xưa kia—
<The end>