Kono Kamen no Akuma ni Sodan wo!

Chuyện thứ năm: Hôm nay như một Lich






Ngày hôm nay như một Lich

Vì Demon và Devil có cách dịch gần như giống nhau nên mình phân biệt một tí. Cả hai đều là sinh vật. Demon được coi là thực thể tâm linh có hại và Devil được coi là đầy tớ của Satan, sinh vật đã lừa Adam và Eve để ăn quả táo bị cấm, từ quan điểm Kitô giáo. Về cơ bản demon sẽ gây tổn hại về vật lý còn devil gây tổn hại về tinh thần. Nên trong chap này khi nói đến Vanir thì mình dùng 'ác quỷ', còn lại sẽ là 'quỷ'.

Part 1

Vào một ngày nắng nào đó.

Mặc dù hôm nay là một ngày nghỉ của cửa tiệm đạo cụ phép thuật, vẫn có một đứa khách hàng phiền toái, lúc nào cũng tự nhiên cứ như đây là nhà của cô ta vậy.

"Thôi nào thôi nào, ta thậm chí còn mua cả Snack nè! Wiz, mang trà lại đây nào! Nóng và đặc nhé!"

"Vâng, tôi sẽ mang ra ngay ạ!"

Chẳng chú ý đến ai, đứa khách hàng phiền toái ồn ào kéo cái bàn từ một góc ra đặt ở ngay chính giữa cửa tiệm.

"Nhanh lên, hôm nay ta có rất nhiều thời gian, nên cùng nghe nó nào!"

"Không giống như ngươi, còn rảnh luôn cả phần người khác, Ta có rất nhiều việc phải làm."

Cứ nhìn con Nữ thần tóc xanh này, Ta chỉ có thể thở dài.

—Mấy ngày gần đây, ngày nào con mụ này cũng mò đến phá hại chỉ vì muốn biết rõ về mối quan hệ giữa Ta và Wiz. Đứa nữ thần này khó chịu đến mức cuối cùng Ta đành phải kể cho cô ta nghe.

"Nhân tiện, Aqua-sama, tại sao người lại tò mò về quá khứ của chúng tôi thế vậy? Nên nói thế nào nhỉ, người biết đấy, nó không phải là một câu chuyện gì quá tuyệt vời đâu ạ."

Wiz, ngươi đang rót trà, nở nụ cười lúng túng.

Có vẻ cô ta đang nghĩ lại về những ngày ấy.

"Thì do, không phải một Wiz chân thật như thế còn cái tên mặt nạ lập dị méo xệch thì độc ác như vậy có tính cách quá đối lập nhau à? Ta cứ luôn nghĩ làm thế nào mà cả hai người này lại có thể gặp nhau được thành ra ta chẳng ngủ được tí nào. Không còn cách nào khác, ta phải đánh một giấc vào buổi chiều mấy ngày nay rồi đấy."

"Um, Aqua-sama, tôi nghĩ là vì người đã ngủ cả buổi chiều rồi nên buổi tối người mới không ngủ được đấy ạ..."

Ta kéo lấy một cái ghế và ngồi xuống. Như thông thường, cả hai đứa này vẫn có những cái đoạn hội thoại ngu ngốc.

"Có hơi quá khi so sánh cái đứa chủ cửa tiệm gian trá, kẻ chỉ biết biển thủ những khoản tiền chắt góp vất vả của Ta mỗi khi Ta không để ý, với một người như Ta, kẻ được biết đến như là một con ong chăm chỉ trong cái thị trấn này không thế, thật thiếu tôn trọng đấy."

Trong khi Ta nói, Wiz xoay mắt đi chỗ khác.

Còn con Nữ thần liếc nhìn Wiz và vui vẻ hớp ngụm trà.

"Lúc đầu, ta không biết làm thế nào mà cô lại trở thành một tồn tại bẩn thỉu như Lich. Bởi vì thường ngày cô luôn đối đãi ta bằng trà và Snack, ta sẽ nghe lí do của cô trước. Nếu lí do trở thành Lich là chính đáng, ta sẽ đi nói với Eris rằng sẽ tha thứ cho cô khi cô được thiên đàng triệu hồi cho."

Đúng là một khoảnh khắc vô cùng hiếm hoi khi mà có một câu nói đầy tử tế như vầy phát ra từ cái mồm của con Nữ thần kia.

"Mà bỏ chuyện đó qua một bên, kỹ năng cần thiết để trở thành một Lich đã bị thất truyền ở kỷ nguyên này rồi, và nó cũng không có đơn giản để học nữa. Nên ta có tí tò mò rằng ngay từ đầu thế nào mà cô có thể học được phép thuật đó vậy."

"Cho phép Ta dạy cho ngươi cái đó nhé."

"God Blow—!"

Con Nữ thần tự dưng phát dại lên nhắm thẳng nắm đấm của y vào Ta.

Để tránh bị đập, Ta nhanh chóng chuyển cơ thể mình thành cát.

"Ahhhh! Biến đổi cơ thể như thế không công bằng tí nào, ngươi biết rõ mà!? Ra là ngươi đã dạy Wiz cái đó à! Ăn một đấm của Ta vì đã làm thế đi!"

"Xin người bình tĩnh lại đã Aqua-sama! Dù đúng Vanir-san là người đã dạy tôi phép biến thành Lich nhưng..."

Chứng kiến Ta không có ý gì là chuyển về dạng bình thường của mình, con Nữ thần bạo lực hất ngay trà trong cái tách của y vào Ta.

"Aqua-sama, nếu người làm thế người sẽ không chỉ khiến Vanir-san ướt đâu, người cũng có thể thiêu đốt anh ấy luôn nữa đấy!"

"Lúc mà ta đổ trà vào hắn ta thì ta có thể thanh tẩy cưỡng ép hắn rồi. Ta nghĩ ta sẽ quẳng cái mặt nạ của tên này đi vậy, mang túi rác lại đây giúp ta nào."

Có vẻ cái con Nữ Thần thái quá này vừa nghĩ ra được một ý tưởng đáng báo động, nên Ta chuyển về cơ thể của Ta như lúc cũ.

"Bình tĩnh đã nào con Nữ thần nóng tính kia, nếu ngươi tiêu diệt Ta thì ngươi sẽ không thể nghe được câu chuyện thú vị của Wiz nữa đâu? Ngươi có ổn với việc Wiz sẽ không kể cái câu chuyện phiền phức và xấu hổ kia ra không vậy?"

"Anh nói gì thế Vanir-san, tôi không... tôi không thật sự có một câu chuyện phiền phức hay xấu hổ nào để kể đâu nhé!"

"...Dù thế nào, sau khi cô ấy kể xong chuyện của mình, ngươi sẽ ăn một đấm thần thánh của ta."

Sau đó, con Nữ thần nhấc cái bàn vừa bị lật lên và làm phiền Wiz một tách trà khác.

Wiz rót trà thuần thục và vui vẻ nhìn vào Ta.

"Vậy thì Vanir-san, có ổn không nếu tôi kể câu chuyện này?"

Và cứ như thế, với một âm giọng hoài cổ có chút luyến tiếc, cô ấy bắt đầu kể câu chuyện của mình.

Part 2

Những tiếng la hét vang vọng xuyên suốt Dungeon.

"Khốn nạn, bọn chúng lại kéo đến rồi! Rosary, dùng phép thanh tẩy đi!"

Sword master – Brad – vung vẩy thanh kiếm của anh ta vào đám Zombie Ogre.

" 'Turn Undead'! 'Turn Undead'! Cả bọn sẽ không có khả năng thoát ra được nếu cứ thế này đâu! Mọi người, từ bỏ thôi!"

La lên với khuôn mặt đẫm lệ, Arch-priest Rosary cứ lặp đi lặp lại việc thi triển phép của cô ấy.

"Đừng có ngu ngốc như thế, kho báu đang ở ngay trước mặt chúng ta rồi kìa!"

Trong khi Brad và Rosary đang cãi nhau, tôi đã hoàn thành quá trình niệm phép, và giải phóng phép thuật lửa của mình.

" 'Inferno'!"





Ngay tức khắc, dungeon sáng rực lên và nhiệt độ tăng cao lên hàng ngàn độ.

Cùng lúc đó, đám Orge Zombie đang bao quanh chúng tôi bị ngọn lửa thiêu đốt quấn lấy và đổ rầm xuống.

Buông mình nhẹ nhõm khi đám quái vật bị quét sạch, cả hai người bọn họ nằm ngửa xuống.

Brad uống nước ừng ực từ cái túi của mình và thở một hơi dài. Với một nụ cười toe toét, ông ấy nói.

"Hah~...Bà cứu chúng tôi rồi đấy...đúng như tôi nghĩ, bà thật sự rất đáng tin cậy trong nhưng khoảnh khắc như thế này nhỉ, không phải sao, Wiz?"

"T-, Tôi nghĩ tôi đã chết chắc rồi chứ...Eris-sama, cảm ơn người vì đã cho phép chúng con vượt qua được chuyện này mà không mất mát gì!"

—Đây là một Dungeon mới được khám phá ra gần thủ đô.

Khi chúng tôi nghe được rằng một trong những tướng quỷ đang ẩn náu tại đây, tổ đội ba người chúng tôi ngay lập tức xuất phát, nhưng...

"Hai người cứ nghỉ ngơi ở đây đi. Trong lúc đó, tôi sẽ dùng đến pháp thuật để kiểm tra xem có bẫy gì ở cái rương khó báu đó hay không."

Tôi nhìn về cái rương đang đặt ở sâu trong căn phòng mà bon Ogre Zombie vừa bị quét sạch.

Vì lí do nào đó, tự dưng có một cái rương kho báu được đặt ở sâu bên trong cái Dungeon này.

Có phải đó là một mồi câu để lùa những Mạo hiểm giả đến đây hay không, hay chỉ đơn giản đó là một cái rương mà lũ quái vật sử dụng để cất giữ khó báu của chúng.

Mặc dù có rất nhiều cách khác nhau để suy diễn về cái rương này, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đối với những mạo hiểm giả, đây là một nguồn thu lợi rất tuyệt vời.

" 'Trap Search'. 'Enemy Search'."

Tay của tôi nâng lên hướng về cái rương kho báu đó, nhưng không hề có phản ứng gì cả.

"Nó an toàn, không phải là một cái bẫy hay là một con Mimic đâu."

"Ooooooou, vậy nhanh mở nó ra nào! Vì thứ này được đặt ở tận sâu bên trong cái Dungeon này, nó chắc hẳn phải là một thứ gì đấy ngon lắm đây!"

"Đợi đã Brad, cứ để tôi xác nhận xem thứ ở bên trong cái rương đã, anh cứ ngồi đó và nghỉ ngơi đi!"

Tôi nở một nụ cười nhăn nhó hướng về hai người đang cãi nhau có nên mở nó ra hay không kia, và dơ tay ra về phía cái rương—

Trước khi tôi có thể thì tự nó bỗng mở ra.

"Boom-!!"

"Kyaaaa-!?"

Cái rương báu đột nhiên mở ra với một âm thanh lớn, và có thứ gì đó xuất hiện từ bên trong.

Do không hề phòng bị, tôi ngã ngửa ra đất, choáng ngợp bởi nỗi sợ.

Cái thứ vừa bắn ra khỏi cái hộp từ từ đứng lên.

"Fuhahahahaha, Congratulations! Xin chúc mừng những mạo hiểm giả, phần thưởng to lớn mà các ngươi mong chờ, bất ngờ thay chính là Ta. Cũng là thứ duy nhất ở trong cái rương này! Bây giờ những kẻ vừa được nhận phần thưởng của Ta, cho phép Ta nhìn thấu tương lai tươi sáng của các ngươi nhé!"

Phía trước chúng tôi, đang ngớ người ra bởi một tình huống quá bất ngờ là một gã đàn ông đeo mặt nạ.

Chứng kiến biểu cảm của tôi, gã đeo mặt nạ nghiêng đầu vẻ giễu cợt.

"Hừm, có hơi quá cho sự ngạc nhiên à? Ta cảm thấy hơi ít nhưng cảm xúc tiêu cực ngon lành đấy nhé. Ta đã phải đợi cả tháng trời trong cái rương kho báu này. Ta cũng đã dùng hết nỗ lực để dọa cô nữa, nên Ta cứ hi vọng sẽ có một tí phản ứng tích cực hơn thế này nhiều..."

Nghe gã đàn ông đeo mặt nạ nói xong, tôi ngay lập tức phản bác.

"N~, ngươi là cái gì thế!? Tại sao ngươi lại ở bên trong một cái rương c...Mà quan trọng hơn, ngươi là một con quái vật phải không!? Tại sao phép 'Enemy Search' của ta cũng không hề có phản ứng nữa chứ!?"

"Thật thiếu tôn trọng khi gọi Ta là một con quái vật đấy nhé. À mà Ta vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ, hỡi quý cô, người vừa nói 'Nó an toàn rồi, không phải là bẫy hay Mimic gì hết' và mở rương kho báu với một cái nhìn chiến thắng rồi sau đó là bị giật mình đến tê liệt vì sợ hãi kia."

Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi gặp hắn ta, nhưng mấy cái hành động ngẫu nhiên của gã này không hiểu sao tôi lại muốn bắn thẳng phép thuật vào hắn.

"Oh, cảm ơn cô vì những cảm xúc tiêu cực đó! Ta là một Tướng của Quỷ Vương, còn được biết đến như là 'Công tước của Địa ngục', một ác quỷ vĩ đại, Vanir là tên Ta!"

" " "Công tước của địa ngục!??" " "

Mình cứ nghĩ hắn ta chỉ là một con quái hiếm có bí ẩn, nhưng mình chưa từng nghĩ hắn ta có thể lại là một kẻ tầm cỡ như vậy.

Mặc cho ba người chúng tôi đến đây để đánh bại Tướng Quỷ, chúng tôi chưa từng nghĩ phải đụng độ với một đối thủ ở cấp độ như này cả...

Kẻ đang đứng trước chúng tôi là một công tước quỷ, những đại ác quỷ đã từng chiến đấu chống lại thần và đe dọa đến tương lai của thế giới.

Cái thể loại tồn tại này không thể là một hầu cận dưới trướng Quỷ Vương, kẻ được biết đến là kẻ thù của loại người được, nhưng ...!

"Đường đường là đại một đại ác quỷ như ngươi lại là một tướng của Quỷ Vương ư!? Mà cũng chẳng có ác quỷ nào lại đi ngồi trong một cái hộp như thế chỉ để gây bất ngờ cho người khác cả! Wiz, Rosary, đừng để bị giỡn nữa! Gã này nhìn kiểu gì cũng chỉ là một tên biến thái thôi!"

"Đợi đã Brad, đúng việc nói gã này là tên biến thái không sai, nhưng tôi phải thừa nhận rằng hắn ta nhìn y hệt tấm hình trong danh sách truy nã đấy!"

Ngay khi nghe thấy những lời của Rosary, tôi vội vã đứng dậy và chuẩn bị trượng phép của mình.

"Tướng quỷ Vanir! Ngươi sẽ bị đánh bại ngay bây giờ!"

"W...Wiz!? Không phải đối thủ này là quá sức đối với chúng ta rồi sao!?"

"Chúng ta sẽ chiến đấu! Nếu Wiz đã muốn chiến đấu thì một Archpriest của Eris giáo như tôi cũng sẽ theo đến cùng...!"

Chứng kiến cảnh chúng tôi đều đã sẵn sàng cho trận chiến, con quỷ tên Vanir lắc đầu cam chịu.

"Mặc cho Ta nói rằng Ta có thể nhìn thấy những tương lai tươi sáng của các ngươi, cớ làm sao các ngươi cứ thích lồng lộn hết cả lên thế? Đây là lí do tại sao mà lũ giáo dân cuồng tín Eris và lũ pháp sư chiến đấu ngạo mạn thật là..."

Cái gì mà lũ pháp sư chiến đấu ngạo mạn, hắn ta đang nói về mình ư?

Đây là lần đầu tiên trong đời có một kẻ mà mình chỉ vừa mới gặp lại ăn nói thô lỗ như thế, giờ mình nên phản ứng thế nào cho phải đây!

"Ngươi có ý gì mà đi nói lũ giáo dân cuồng tín Eris hả, sao ngươi dám chứ!? Này Công tước Địa ngục, Vanir! Dù cho ta không thể đánh bại được ngươi thì thay mặt cho Eris-sama, chính tay ta sẽ phong ấn ngươi!"

Bỏ qua tôi, Rosary lấy một thứ gì đó ra khỏi cái túi của cô ấy và bắt đầu niệm chú.

"Nhận lấy này! Thứ này là chất xúc tác mà ta đã cầu nguyện mỗi ngày kể từ khi ta trở thành một Priest đấy!"

Đó là cái vòng cổ được chạm trổ những ký hiệu tượng trưng cho giáo phái Eris mà Rosary luôn mang theo bên mình.

Cô ấy ném hết sức cái thứ được gọi là chất xúc tác, được rèn giũa nhiều năm đó xuống dưới chân của Vanir và...

" 'Sacred Shell'!"

Phản ứng lại với câu chú, cái vòng cổ bắt đầu giải phóng ra những luồng sáng chói lòa...

"Cái gì thế này?"

Không chờ đợi đến khi phép phong ấn kích hoạt, Vanir đá luôn cái vòng cổ ra chỗ khác.

"Ahhhhh! Rồi ngươi sẽ bị nguyền rủa bởi điều đó cho xem!"

Lờ một Rosary người đang khóc lóc đi nhặt cái vòng cổ đó về, Vanir nâng hai tay của hắn ta lên như nói rằng hắn ta sẽ không làm cái gì cả.

"Bình tĩnh đã nào hỡi những mạo hiểm giả nhỏ bé kia. Sao chúng ta không cùng nói chuyện một lát nhỉ?"

Nói xong, hắn ta liền ngồi bắt chéo chân xuống sàn nhà.

Part 3

Sau khi Vanir trình bày xong những điều mà hắn ta muốn nói, Brad trưng ra một biểu cảm khó hiểu.

"—Vậy ý của ông, ông, một Tướng quỷ, có nhiệm vụ duy trì rào chắn, và ông không có bất kỳ ý muốn nào đi hãm hại người khác à?"

Cả bọn quây thành vòng tròn xung quanh Vanir, từ mọi phía, để lắng nghe hắn kể chuyện của mình. Giờ cả bọn chắc cũng đang lúng túng lắm bởi những điều mà con quỷ này nói, thành ra giờ không ai biết nên làm gì.

"Kiểu như ta sẽ tin mấy cái điều mà ngươi nói ấy! Ý tôi là mấy người biết đấy, gã này là một ác quỷ!? Mấy người cũng biết những ác quỷ là loài sinh vật hèn nhát và ác độc chỉ biết tới đi làm hại con người là giỏi rồi còn gì! Nên ác quỷ phải bị tiêu diệt!!"

Từ đầu đến giờ, Rosary vẫn giữ nguyên lập trường rằng 'Hắn ta phải bị tiêu diệt'.

"Nếu cô đã nói thế, thì chẳng phải cũng giống như bọn Nữ thần không làm bất cứ cái gì, chỉ biết đi mà bô bô với mấy đứa tín đồ của mình rằng 'Các ngươi sẽ được cứu rỗi nếu các ngươi tin vào ta', rồi còn lấy cớ kiểu 'Nếu các ngươi quyên góp cho nhà thờ, các ngươi có thể đi đến thiên đàng' chỉ để moi tiền thôi à. Không phải bọn chúng cũng là tồn tại chỉ biết đi làm hại cho con người thôi sao?"

"Ngươi chính là kẻ thù của thần, ta sẽ tiêu diệt ngươi!"

"Đợi, đợi đã, đợi tí đã nào! Đối thủ của bà là một con quỷ bậc công tước đấy! Nghĩ một tí đi? Hắn ta phá cái phong ấn của bà ngon ơ vậy, nên gã này chắc hẳn là hàng thật rồi!"

Brad ngay lập tức ngăn Rosary lại, người định nhặt cái trượng của cô ấy lên, và thở ra một hơi dài sườn sượt.

"Tôi hiểu cảm giác của hai người, nhưng chúng ta đến đây theo như yêu cầu của thủ đô với nhiệm vụ là đánh bại tướng quỷ đang trú tại nơi này. Dù tôi không có ý giống như Rosary, nhưng loài quỷ vẫn là kẻ thù của nhân loại. Tôi không nghĩ chúng ta có thể nhắm mắt làm ngơ thứ này đâu."

Và tôi nhìn về phía Vanir.

"Chỉ vì cô gái đần độn này vừa nói mấy điều đau đầu nhức óc như thế, thấy rằng cô ta thậm chí còn không thèm bận tâm đến những suy nghĩ và cảm xúc của mọi người xung quanh mình mà."

"C~cô gái đần độn!? Ý ngươi là gì khi nói 'Những suy nghĩ và cảm xúc' vậy hả...?"


"Wiz, giờ không phải là lúc cho điều đó! Quan trọng hơn là cả hai, gã này không hề muốn đánh nhau, nên cứ bình tĩnh lại đã nào!"

Brad xen vào giữa Vanir và tôi, và bối rối vẫy vẫy tay của mình.

"Mhm, coi cái gã vừa nghĩ 'giờ là lúc để về hưu, rút lui khỏi cuộc đời mạo hiểm giả và cưới đồng đôi mà mình đã luôn yêu, và trải qua những ngày tháng yên bình' nói kìa."

"Này, ông vừa nói cái gì thế hả! Đừng có nói thêm cái gì kỳ quặc nữa đi!"

"Brad? C~Cậu không thể...v~về tôi ..."

"Không phải. Cả bà nữa ư... mà bà đang nói gì vậy!?"

Mình không biết rằng bọn họ đang có một tin động trời đến như vậy, nhưng mình cũng không thể để cho con quỷ này đi được.

Mặc dù mình khinh thường những đòn đánh lén, nhưng mình cũng hiểu rằng đây không phải là một đối thủ mà mình có thể đối phố một cách hờ hững được.

"Vậy đó là ai hả? ...Haa~~h, có phải Karen, người đã tách khỏi chúng ta để đuổi theo một tướng quỷ khác phải không? Ông không thể làm như thế được biết không hả? Xét cho cùng, cậu ấy với Yukinori đang cùng yêu một người khác đấy."

"Ahhhhh, cư im lặng một tí cho tôi nhờ được không!"

Lờ đi hai người bọn họ vẫn tiếp tục làm ầm lên, tôi bí mật niệm phép—!

" 'Light of Saber'—!"

Tôi vẩy tay của mình một cách dứt khoát hướng về Vanir, kẻ vẫn đang thích thú quan sát hai người bọn họ.

Phép thuật tôi thi triển là một phép yêu thích của những Hồng Ma. Đó là phép có thể cắt xuyên bất cứ thứ gì nếu sức mạnh phép thuật của người thi triển đủ mạnh.

Vanir, kẻ bất cẩn từ nãy giờ, bị cắt ngọt bởi một tia sét trắng. Cùng lúc đó, hai người kia đang cãi vã thì nhanh chóng nhặt vũ khí lên và bước vào tư thế chiến đấu.

Có vẻ rằng hai người đó cũng đã để ý đến việc niệm phép của tôi một lúc rồi.

Vanir nhìn xuống cơ thể của mình, một biểu cảm kinh ngạc sửng sốt hiện lên trên mặt của hắn ta...!

"Không ngờ Ta lại bị đánh bại bởi một đòn đánh lén như vậy...Tốt lắm, những mạo hiểm giả..."

Vừa nói, môi của hắn ta cong lên thành một nụ cười thanh thản, cơ thể của hắn đổ gục xuống và hóa thành tro bụi...

"...Xin lỗi. Tướng Quỷ Vanir. Mặc dù chúng ta mới chỉ trao đổi qua lại vài câu, tôi thề tôi sẽ không bao giờ quên ngươi..."

Mặc cho tôi an tâm rằng chúng tôi đã có thể tiêu diệt hắn ta, nhưng sử dụng một đòn đánh lén lên một người nào đó không hề có ý định đánh nhau để lại một dư vị thật khó chịu mà.

"...Wiz, gã đó là một trong những Tướng Quỷ. Miễn là gã đó còn tồn tại, rào chắn bảo vệ pháo đài Quỷ Vương sẽ vẫn tiếp tục được duy trì. Bà đã làm một điều đúng đắn, nên đừng tỏ ra như thế nữa."

"Đ~đúng thế, tiêu diệt ác quỷ là một hành động đúng đắn! Tôi chắc Eris-sama sẽ vui lắm đấy!"

Đáp lại hai người họ đang cố để an ủi tôi, tôi nở một nụ cười mỉm.

"Ổn mà, tôi không yếu đuối như thế đâu. Giờ thì đến lúc quay về rồi nhỉ? Chúng ta cũng nên đi hỗ trợ Karen và Yukinori trong nhiệm vụ của bọn họ nữa chứ."

Ngay lúc này, một nhóm ba người khác chắc hẳn cũng đang tuyệt vọng chiến đấu với một Tướng Quỷ khác đây.

Từ lúc chúng tôi đánh bại xong kẻ ẩn nấp trong cái Dungeon này, không có lí do nào để lưu lại đây nữa.

Để thoát ra, tôi niệm phép dịch chuyển—

" 'Teleport'!"

Ngay khi phép dịch chuyển được thi triển, cái mặt nạ ở dưới sàn bắt đầu tập trung bụi tro ở dưới nó. Một cơ thể dần dần đứng lên.

"Mấy người các ngươi nghĩ Ta đã chết ư? Quá tệ đấy! Mà, hãy đến đây lần nữa từ lối vào nhé! Ta sẽ ở đây đợi các ngươi, hỡi những mạo hiểm giả!"

" " "..." " "

Phép dịch chuyển không thể hủy sau khi đã kích hoạt.

Khi dịch chuyển đến thị trấn mà chúng tôi lưu lại như một checkpoint, cả bọn đứng như đóng băng tại đó, ngớ hết cả người ra.

Brad lẩm bẩm.

"Chúng ta đã mất hơn một tuần đến đến được chỗ đó đấy..."

...Tôi chắc chắn sẽ không tha cho con quỷ ấy đâu.

Part 4

Một tuần sau.

"Fuhahahahahaha! Fuhahahahahaha!! Mỹ vị, đúng là mỹ vị! Những cảm xúc tiêu cực của các ngươi thật sự tráng lệ lắm đấy!"

Quay trở lại tầng sâu nhất của dungeon này, bọn tôi khiêu chiến Vanir một trận đấu.

"Wiz, Rosary! Làm đi! Giết chết gã này nào!"

"'Sacred Exorcism'!"


Phép thuật trừ tà mà Rosary bắn ra bị Vanir né dễ dàng.

" 'Light of Saber'!"

Tuy nhiên, hắn ta lại không thể tránh phép thuật ánh sáng theo đuôi tức khắc mà tôi bắn ra ngay sau đó, và cắt một đường chéo trên cơ thể...

Vanir, cơ thể của hắn ta bắt đầu đổ sập xuống giống như lần trước, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, rồi hắn ta nói.

"Nghĩ đến việc Ta bị đánh bại lần nữa...Tốt lắm, những mạo hiểm giả..."

"Ngậm mồm đi! Nó chẳng có tí tác dụng gì với ngươi cả! Rosary, ngay bây giờ! Thanh tẩy hắn trước khi cơ thể hắn hồi phục lại mau!"

"Thêm lần nữa! 'Sacred Exorcism'!"

Rosary lặp lại câu phép của cô ấy, và Vanir bị nhấn chìm bởi ánh sáng trừ tà.

...Nhưng trước khi ánh sáng tiêu hủy hết cơ thể hắn ta, Vanir gỡ chiếc mặt nạ của mình mà chẳng thèm quan tâm tới cái cơ thể đang tan biến đó và ném chiếc mặt nạ đó vào khoảng không bằng một tay.

Rồi cái mặt nạ bay thẳng về phía Rosary, người đã không cảnh giác gì sau khi thi triển phép thuật của mình.

Mặt nạ của Vanir, như thể bị hút vào vậy, tự nó dính thẳng lên mặt của Rosary—

"Hmpf, đối với một người theo đạo Eris, cơ thể này được rèn luyện khá tốt đấy nhỉ. Di chuyển dễ dàng thật."

Rosary bước từng bước xung quanh một vùng như thể cô ấy đang tự check hàng mình, vậy ra thế nghĩa là...!

"Brad, cơ thể của Rosary đã bị chiếm hữu rồi! Đừng dùng đến kiếm của ông tấn công cô ấy!"

"T~Thật ư!? Rosary là một archpriest cấp cao đấy!? Thế quái nào mà cô ấy có thể bị chiếm hữu dễ dàng như thế chứ..."

Như thể xác nhận cho điều mà tôi vừa nói, Rosary—, không bây giờ Vanir đang chiếm hữu cô ấy, quay về hướng của Brad.

"Tôi cứ nghĩ từ nãy đến giờ rồi, nhưng Brad có mùi giống của lũ Goblin lắm đấy."

"Uwaaaaaaahh!"

"Brad! Đấy không phải là Rosary nói đâu! Chỉ là cơ thể của cô ấy nói thôi! Đừng tin dễ dàng như thế!"

Trong khi nhìn vào một Brad mắt ngấn lệ, hai tay che mặt, tôi dần cảm thấy được mức độ khủng bố thật sự của ác quỷ này.

Con quỷ này quá nguy hiểm. Hắn ta là một trường hợp nguy hiểm đặc biệt!

Nếu chúng tôi không đánh bại hắn ngay bây giờ, thì sau này kiểu gì cũng sẽ có vấn đề lớn cho xem...

"Bà biết đấy, cớ làm sao mà bà luôn tự xoa bóp vai của bà trước mặt tôi vậy, Wiz? Điều đó khiến tôi buồn lắm đấy~. Tôi không biết có phải là do ngực của bà thật sự nặng lắm hay không mà sao bà cứ phải cố tình làm như vầy cơ chứ..."

"R..R..Rosary sẽ không nói như thế! Giờ thì ra khỏi cơ thể cô ấy ngay!!"

Mặc dù cơ thể của Rosary có vẻ đang run rẩy không ngừng, chắc là do cuộc đấu tranh trong thâm tâm để giành quyền kiểm soát, nhưng đối thủ hiện tại vẫn đang nắm giữ cơ thể ấy.

Nên mình không thể sử dụng phép thuật để tấn công hắn ta được...!

Rồi sau đó—

"Hừm..ừm, những cảm xúc tiêu cực của các ngươi dường như ngon hơn rồi đấy! vậy thì, thứ cảm xúc tiêu cực tiếp theo mà Ta sẽ nếm thử...(Là một Archpriest ngươi đã hiến dâng tất cả cho Eris-sama, làm thế nào ta có thể cho phép một ác quỷ thích làm gì thì làm chứ! Brad! Wiz! Trói cơ thể của tôi lại đi!)...hửm? Cô ta có một sức mạnh tinh thần khá ấn tượng đấy. Chắc giờ cô ta đang cảm thấy đau đớn lắm đây."

Dẫu cho Vanir vẫn tiếp tục nắm quyền cơ thể của Rosary, giọng của hắn ta tự dưng thay đổi.

Rõ ràng là Rosary đang cố chống lại sự kiểm soát của hắn ta rồi.

Nghe thấy điều mà Rosary nói, Brad quẳng vũ khí của mình sang một bên và chạy về phía trước.

"Wiz, dùng đến phép ngủ hay phép tê liệt gì đó đi! Tôi sẽ giữ cơ thể của Rosary lại...!"

Ngay khi cậu ấy vừa nói thế, thì điều Vanir làm tiếp theo đã khiến cậu ấy phải dừng chân lại.

"Oh đợi đã, nếu ngươi tiến thêm một bướcnữa là ta lột thứ này của quý cô này đấy nhé (Khôngggggggggggg! Ngươi đang làm gì thế hả!)"

Trước mắt của chúng tôi, Vanir bắt đầu lột thứ đó.

Đầu tiên hắn ta cởi cái váy xếp xuống, và sau đó tiến dần lên phần trên của cô ấy.

"Rosary, T~T..t.tôi nên làm gì đ....!?"

"(Trước tiên nhắm mắt ông lại ngay!?) Vậy thì Ta sẽ tốt bụng nói điều này. Đứng im đấy và ngoan ngoãn nhìn thẳng vào Ta. Nếu ngươi mà nhắm mắt Ta không biết chuyện gì xảy ra với quý cô này đâu. (Khônggggggggggg! Khônggggggggggg!)"

Trong khi Vanir di chuyển bàn tay của cô ấy và đe dọa sẽ gỡ nốt phần trên, môi của 'cô ấy' cong lên một nụ cười bẩn thỉu.

"Kuh—, vì Rosary là con tin nên mình chẳng thể làm gì khác được! Mình không thể nhìn ra chỗ khác...nhỉ..."

"(Cứ nhìn ra chỗ khác đi! Loài quỷ không có giới tính, miễn là Brad không nhìn thấy gì thì chẳng có vấn đề gì ở đây cả!) Vậy thì, đây là service tặng thêm. Nhìn đây, nhìn vào cái tư thế nóng bóng mắt này nè!" (Dừng lại ngayyyyyyyyyyyyyyy! Ta sẽ bắt ngươi phải trả đủ! Ta thề đấy!)"

Brad tiếp tục nhìn chăm chú vào Vanir, kẻ bắt đầu ngồi xuống dưới đất và dang rộng chân của 'cô ấy' ra.

Trong khi Vanir đang tiếp tục đùa giỡn, tôi kích hoạt phép thuật của mình.

" 'Sleep'!"

Cùng lúc đó Vanir quỳ xuống với một tiếng bịch.

"Hm...vậy ra giờ bản gốc đang buồn ngủ à."

Nói xong, hắn ta quẳng cái mặt xuống mặt đấy cách đó một khoảng.

Trong khí đó Brad nhanh chóng chạy lại chỗ Rosary, người đang nằm ườn ra trên sàn, Vanir lại tập trung đám đất xung quanh đó lại và tạo hình một cơ thể khác.

Ngay lúc đó Brad đã đoạt lại được Rosary, tôi bắt đầu niệm câu phép của mình—!

"Ba người chúng ta sẽ rút lui hôm nay, nhưng bọn ta sẽ đến một lần nữa! Tướng Quỷ Vanir chắc chắn chúng ta sẽ đánh bại ngươi!"

"Hửm hừm, tinh thần như thế mới đúng chứ. Cảm xúc tiêu cực của ngày hôm nay khá là ngon đấy nhé."

" 'Teleport'—!"

Cùng với Brad đang bế Rosary, chúng tôi sử dụng đến phép dịch chuyển để qua trở về...Và cũng chính lúc đó.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, con quỷ này bắt đầu nói mấy điều không cần thiết.

"Vậy thì hẹn gặp lại cô, một pháp sư lúc nào cũng hết sức nghiêm túc khiến những mạo hiểm giả khác sợ hãi, nhưng lại bí mật lo lắng về việc sẽ cô độc lúc về già, thành ra có một tí vội vã trong việc tiến vào một mối quan hệ. Ta sẽ mong chờ vào lần ghé thăm tiếp của cô!"

Sau khi nghe thấy điều mà hắn ta nói, cảnh sắc trước mắt tôi thay đổi thành địa điểm checkpoint quen thuộc.

Brad nói với tôi với vẻ sợ hãi, người đang câm nín nhìn xuống dưới đất.

"...Vậy ra cô đang vội vã lắm à?"

Mình nhất định hoàn toàn chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho con quỷ đó đâu!

Part 5

—Cũng đi được một quãng dài của câu chuyện này, Wiz uống trà và thở ra một hơi dài.

"...Như vậy, nên đó là chuyện đã xảy ra. Vậy sau đó, chúng tôi cứ đi đến nơi mà Vanir-san ẩn náu mỗi tuần. Có một lần cơ thể của Rosary lại bị chiếm hữu một lần nữa và bị bắt ép làm một điệu nhảy lắc lư kỳ lạ nào đó trước mắt Brad. Giờ nghĩ về nó, có một khoảng thời gian mà Vanir-san sao chép vẻ bề ngoài của tôi và bắt đầu đi thú nhận với Brad nữa chứ..."

Trong khi cô ta nói, Wiz nở ra một nụ cười tràn đầy vẻ hoài niệm.

"Nói đi~, ngươi có muốn ta tiêu diệt con quỷ này ngay lúc này không?"

Con Nữ thần vừa nói cái gì đấy sặc mùi nguy hiểm.

"Đó là quá khứ thôi nên giờ tôi không tôi không chấp nhặt gì nó nữa đâu, Aqua-sama. Như vậy, rất nhiều chuyện xảy ra sau chuyện đó nhé. Ngay cả tôi cũng đã bắt đầu nghĩ rằng rốt cuộc chuyện đó có quá đáng hay là không..."

"Ta sẽ không xin lỗi đâu nhé. Ta chỉ đơn thuần làm việc đó với mục đích tự vệ thôi. Chứ Ta không hề làm đau bất kỳ ai cả, nên cô nên nói rằng Ta có một trái tim nhân hậu chứ."

"Mỗi khi chúng tôi quay trở về bằng phép dịch chuyển, Rosary và Brad lại bắt đầu dỗi nhau, anh biết không hả? Tôi chắc hai người đấy giờ vẫn căm hận anh lắm đấy Vanir-san."

Wiz nở một nụ cười nhẹ nhàng trong khi nói.

"Chỉ vì cô mềm lòng quá thôi. Nhưng Wiz nè, cô trước đây thật sự tuyệt vời thật nhỉ, không phải sao. Khi mà ta nghe rằng tính cách và lời nói của cô đã từng như thế, ta có chút ngạc nhiên đấy. Thì cô rất khác so với bây giờ."

"So với bây giờ à..."

Một vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt chủ tiệm khi cô ta tránh ánh nhìn của những người khác.

"Trong khi cô ta là hiện giờ là một con chủ tiệm vô tích sự với kỹ năng là đốt tiền còn vượt xa so với một NEET, thì y đã từng là một chiến binh khá nổi tiếng. Quân đội Quỷ vương thậm chí còn biết đến tên của tổ đội mà y thuộc về, và đặt một mức tiền thưởng lớn cho đầu của y mà."

"...Này, liệu mức tiền thưởng của Wiz có còn hiệu lực không?"

"Aqua-sama!?"

"Buồn thay là nó đã hết hiệu lực lâu rồi, nếu không thì Ta đã chẳng để cho cô ta lông bông như bây giờ đâu."

"Ta đoán đó là thật nhỉ."

"Ngay cả Vanir-san cũng thế à! Lúc này tôi chỉ là một Lich tốt bụng thôi mà!"

Trong khi Ta nhìn vào một chủ tiệm mặt tuyệt vọng, mắt ngấn lệ, Ta tự hỏi làm thế nào mà Ta có thể đưa con chủ tiệm trở về tuyệt vời như trước.

"Nếu Ta không nhầm, trước đây cô ta đã từng có một cái biệt danh khá xấu hổ 'Phù thủy băng giá' nữa cơ..."

"Wow ngầu thế còn gì, vậy ra Wiz là một phù thủy à? Cô ấy có phải là một phù thủy dùng băng không?"

"Xin dừng lại đi mà, cái chủ đề này quá đủ rồi đấy!"

Nhìn thấy bà chủ tiệm xấu hổ lấy hai tay che mặt, con Nữ thần tóm lấy vai Ta và bắt đầu lắc.

"Cứ tiếp tục đi, tiếp đi! Nghiêm túc đấy, nói tiếp đi mà! Thế làm sao mà đến cuối cùng bọn họ có thể đuổi ngươi ra ngoài thế? Hay Là thế nào mà Wiz lại biến thành Lich vậy!"

"Ta sẽ tiếp tục, nên ngồi im một tí đi, trông khó coi lắm! Rồi, làm thế nào mà một người tốt bụng như Ta lại bị đuổi ra ngoài à!"


Trong khi Ta hất cái tay của con Nữ thần này ra, Ta bắt đầu nhớ lại những sự kiện của thời gian đó.

"...Không chịu thất bại, con chủ tiệm chiến binh này đến gặp Ta mỗi tuần, và không biết tự lúc nào Ta đã dùng việc này để giết thời gian. Tuy nhiên, vào một ngày, con chủ cửa tiệm đã mắc một sai lầm lớn."

Bây giờ khi nghĩ về nó, Ta có thể nhìn được thoáng qua hình bóng của một Wiz xưa đó qua con chủ tiệm lúc này.

Part 6

—Dư giả thời gian, Ta lúc này lại tham gia vào sự kiện thường niên mà ở đây là đánh nhau với một pháp sư đầy nhiệt huyết tên Wiz. Và Ta đang tận hưởng sự kiện của ngày hôm nay khá tốt.

"Chiến với ta đi Vanir! Ta sẽ đánh bại ngươi hôm nay và gửi ngươi đi cùng với những đồng bọn đã chết của ngươi!"

Như bình thường, Wiz, đi cùng với hai người nữa, chỉ thẳng vào Ta và hét to quyết tâm của mình.

"Không phải cô cũng nói câu ấy tuần trước rồi à?"

"...'Cursed Crystal Prison'!"

Đạt đến mức giới hạn của mức chịu đựng, Wiz thi triển phép thuật không có tí lưỡng lự nào.

Ta gỡ một tay của mình ra và ném nó về hướng luồng phép thuật đang đến.

Khi mà luồng phép đó va chạm với tay của Ta, nó ngay tức khắc bị bọc thành một khối pha lê.

"Chà chà, coi cái vật thể tráng lệ mà cô vừa tạo ra kìa! Không tệ lắm đâu con pháp sư nóng tính kia, nêu Ta có thể mang thứ này lại và bán nó, chắc chắn được món hời lắm đây."

"Ngưng làm trò nữa đi—!"

Mặc dù sự thật là cái đó sẽ bán được giá cao, Wiz trông như thể đang nghĩ cô ta đang bị trêu chọc vậy.

Ah, cảm xúc tiêu cực ngày hôm nay cũng ngon thật.

"Này, Wiz—, cứ mặc kệ gã này thôi. Gã này không phải là một kẻ sẽ thua dưới tay chúng ta đâu."

"Rosary đúng đấy. Nên nói thế nào nhỉ...ác quỷ này trái với thường thức theo nhiều cách đấy. Không vấn đề là tôi nghĩ về nó thế nào, tôi không thể tưởng tượng nổi là gã này sẽ bị đánh bại được."

Tuy nhiên, Wiz, như thể cho hai người đồng đội của mình được chứng kiến vẻ tự tin thường ngày của mình, y nở một nụ cười bất khả chiến bại.

"Ổn thôi. Mấy người nghĩ tôi đến đây hôm nay mà không có chiến thuật nào à?"

Lấy ra một cuộn phép từ túi của mình.

Cuộn phép này được bao bọc bởi những ký tự phép thuật. Có vẻ thứ này là một vật phẩm khá mạnh mẽ đây.

"Mặc kệ mục tiêu có là ai đi nữa, cuộn phép này sẽ cưỡng ép dịch chuyển bọn họ đến thẳng hầm ngục dưới đất ở thủ đô. Không vấn đề dù đó có là một ác quỷ hay là một đại phù thủy, bất kỳ ai được gửi thẳng xuống đó sẽ không dễ thoát ra đâu."

Nhìn thấy Wiz hân hoan khoe những khả năng của cuộn phép đó, hai người đồng đội đi cùng y bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt.

"Tôi hiểu rồi. Ra đây là lí do mà bà đi đến thủ đô để gặp người nổi tiếng đó, ra là để lấy quyền cho phép được sử dụng đến nhà tù dưới đất."

"Đúng như mong đợi từ Wiz, với cuộn phép này, bà có thể gửi hắn ta xuống đó và khóa chặt hắn luôn rồi!"

Hai người đó bắt đầu di chuyển. Rồi, Wiz, với cuộn phép trong tay, cũng tiến về phía Ta.

"Khi thứ này được kích hoạt, tất cả những vật thể sống trong bán kính một mét sẽ bị dịch chuyển cưỡng ép. Đừng nghĩ ngươi có thể thoát được!"

Lắng nghe lời nói tràn đầy hân hoan của cô ta, Ta đứng dậy mà không cho thấy bất kỳ một dấu hiệu phản kháng nào.

Chuẩn bị mở cuộn phép bất kỳ lúc nào, cô ta nắm chặt lấy hai đầu của cuộn phép và lao đến gần Ta.

"Nhận lấy này! 'Teleport'—!"

Với một tiếng hét lớn, cô ta mở cuộn phép ra—!

Và biến mất cái rụp trước mắt Ta.

" "Wiz!?" "

Nhìn thấy Wiz đột nhiên biến mất, hai người đồng hành hét lên trong ngơ ngác.

"Cơ thể thực của một ác quỷ luôn ở địa ngục. Khi mà chúng ta xuất hiện trên thế giới này, chúng ta đơn thuần là sử dụng một số phương pháp để tạo ra cơ thể, và sẽ kiểm soát nó bằng linh hồn của chúng ta thôi."

Hai người đó lắng nghe chăm chú từng lời của Ta, rồi trưng ra một biểu cảm bối rối.

"Về cơ bản, theo logic của thế giới này, Ta không được coi là một sinh vật sống. Thế mà con pháp sư vô dụng kia còn nói 'tất cả những vật thể sống trong bán kính một mét sẽ bị dịch chuyển cưỡng ép. Đừng nghĩ ngươi có thể thoát được!' được nữa chứ."

" "Ah-!" "

Vậy ra cuối cùng, tất cả những vật sống trong bán kính một mét sẽ bị dịch chuyển đến và bị cầm tù trong cái nhà tù dưới lòng đất ở thủ đô ấy à.

"Nhóm của các ngươi thú vị quá mức rồi mà. Liệu cô ta có đến đây mỗi ngày để giải trí cho Ta được nữa không nhỉ?...Mà hai ngươi có lên được mặt đất an toàn không đấy?"

" "...Chúng tôi sẽ cố." "

Hai người đồng đội có vẻ chán nản bước đi để kiếm lại đứa pháp sư vô dụng của bọn chúng.

Tiếp theo, một vài ngày sau chuyện đó—

"—Vanir! Ngày hôm nay ta sẽ—! Ngày hôm nay ta cuối cùng cũng sẽ đánh bại được ngươi!"

"Vậy ra cô lại đến nữa à, con pháp sư đãng trí kia."

"Pháp sư đãng trí ư...!? Brad, Rosary chuẩn bị thứ mà chúng ta mang theo đi!"

Wiz đứng phía trước Ta, trong khi hai người còn lại bao lấy Ta, cả ba đứng về ba hướng khác nhau.

Rồi bọn chúng lôi ra một vật phẩm phép thuật, và ném nó xuống đất.

Sau đó, Ta bị bao kín bởi một rào chắn hình tam giác.

"Chúng ta đã mua thứ vật phẩm ma thuật tuyệt vời này từ làng của Hồng Ma! Mặc cho thứ này được có cái giá cực kỳ cao, nhưng bất kỳ ai mà bị nó bọc lấy thì không thể thoát ra, và không một đòn tấn công nào có thể xuyên qua nó cả! Hơn nữa, hiệu ứng của thứ này có thể kéo dài suốt một tháng đấy nhé! Đáng kinh ngạc chưa!"

Vừa nghe lời cô ta nó, Ta tiến gần đến cái rào chắn đó và gõ nó.

Hiểu rồi, để phá nó thì sẽ khá phiền phức đây.

"Theo cách này, ngươi sẽ không thể tấn công chúng ta, cũng không thể thoát ra. Mặt khác, tất cả những điều mà chúng ta cần làm là ở bên ngoài rào chắn và nghỉ ngơi cho đến khi mana của chúng ta được bổ sung. Giờ sẽ chỉ là đi săn từ một phía thôi! Ngay bây giờ Rosary làm đi!"

Có lẽ bởi vì Wiz cảm thấy sẽ không cần phải chịu đựng những hành động của Ta lâu hơn nữa, biểu cảm của cô ta lấp đầy bởi sự hấn hoan dị thường.

Tuy nhiên...

"Này Wiz nè, không phải bà vừa nói 'không một đòn tấn công nào có thể xuyên qua nó cả' à và còn 'bất kỳ ai mà bị nó bọc lấy thì không thể thoát ra' nữa? Liệu phép của tôi có tthể xuyên qua và đánh vào Vanir không vậy?"

Cái biểu cảm hân hoan của Wiz như đóng băng lại khi cô ta hiểu được ý của Rosary.

Ta nằm phịch xuống đất.

"Ta hiểu rồi. Để bảo vệ Ta khỏi những mạo hiểm giả xấu xa được lấp đầy bởi sự khát máu kia, ngươi đã dành một phần lớn tài sản của mình và mua thứ này cho Ta à. Được thôi vậy thì Ta sẽ nuông chiều bản thân bằng món quà dễ chịu này và tạm thời thưởng thức một lối sống ít vận động vậy."

"Kuuuuuuuuuh—!"

Nhìn thấy Ta nằm ườn ra lấy tay phải làm gối, Wiz nghiến răng tức giận, và ép má của mình vào cái rào chắn.

"Wiz...Đôi lúc, tôi không biết nên gọi bà là một thiên tài hay là một đứa ngốc nữa..."

"Nè, Wiz, bà nói bà đã sử dụng một nửa khoản tiền tiết kiệm của bà để lấy được cái đạo cụ phép thuật này, phải không? Bà có còn đủ tiền để trả cho chi tiêu thường ngày của mình không đấy? Nếu bà cần thì tôi có thể cho mượn một ít đấy?"

Wiz gửi một cái nhìn lướt qua những đồng đội đang cố tỏ ra đồng cảm với mình. Rồi sau đó, Ta thong thả di chuyển về phía hướng nhìn của Wiz, buông lỏng phòng bị và cho cô ta chiêm ngưỡng đủ loại hình sắc thái biểu cảm khuôn mặt của Ta. Ta thậm chí còn ngáp dài ngáp ngắn để khiêu khích y.

"Trong cái rào chắn này còn thoải mái hơn Ta tưởng. Sao ngươi không thử vào đây cùng với Ta nhỉ?...Oh, lỗi của Ta, Ta quên mất là mấy người không thể bước vào khu vực này mà nhỉ, thứ lỗi cho Ta nhé!"

"AAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHH—!"

Nhìn thấy Wiz giận giữ thụi túi bụi vào cái rào chắn trong bất lực, Brad và Rosary cố đẩy cô ta ra xa.

Hừm, những cảm xúc tiêu cực đến từ Wiz quả thực là mỹ vị mà.

"Bình tĩnh lại đã nào Wiz, cái hình ảnh 'phù thủy băng giá vĩnh cửu' của bà đâu mất rồi."

"Hôm nay tạm thời chúng ta về nhà đi? Cái hiệu lực của rào chắn này là một tháng đúng không? Bởi vì chúng ta giờ chẳng thể làm được cái gì hết, nên giờ đi đánh bại một tướng quỷ khác thì sao? Yukinori và Karen đang gặp nhiều khó khăn hơn dự đoán đây."

Đánh giá rằng dù làm cái gì thêm nữ cũng chỉ là nỗ lực vô ích, hai người đồng đội bước đến để khuyên ngăn Wiz.

"Oho~? Cô có một cái biệt danh ngầu phết nhỉ 'Phù thủy băng giá' cơ đấy? Ta giờ bắt đầu hứng thú với sức mạnh thật sự của cô rồi đấy! Thế này thì sao, Ta sẽ không chống trả dù chỉ bằng cách nào đi nữa nên liệu Ta có thể được chiêm ngưỡng sức mạnh thực sự của cô trực tiếp không nhỉ!"

" 'Light of Saber!' "

Wiz – người có trạng thái tinh thần hoàn toàn cáu kỉnh – nhanh chóng thi triển phép thuật và vẩy nó về phía Ta. Cuối cùng, không chỉ không chạm được vào Ta, nó thậm chí còn chẳng để lại một vết nứt trên cái rào chắn.

"Fuhahahahahaha! Thậm chí mang theo mình biệt danh 'phù thủy băng giá' khiến cho mọi người nghĩ 'cô ấy ngầu thật đấy', lần nào cũng như lần nào, cô ấy đến và thể hiện tài năng thật sự của mình, Ta không thể làm gì khác ngoài việc tận hưởng trọn vẹn nó mà! Oh, này pháp sư hài hước kia! Ta sẽ tha thứ cho việc ngày hôm nay, nên một tháng sau hãy đến nữa nhé!"

"Tướng Quỷ Vanir! Một tháng nữa, ngươi sẽ phải hối hận vì việc này!"

Wiz, cắn chặt môi, và kìm nước mắt lại, cố gắng để nói những lời đó với Ta, và như thường, cô ta sử dụng đến phép dịch chuyển để về nhà.

—Khoảng một tháng sau khi con pháp sư hài hước kia quay trở về nhà trong nước mắt.

"Boom!"

"Hyaaaa-!?"

Trong khi chồm ra khỏi cái rương kho báu, lũ mạo hiểm giả hét lên trong sợ hãi.

Tuy nhiên, ngay khi bọn chúng nhận ra Ta, bọn chúng đứng im đến ngớ người ra, và sau đó—

"V...Vanir! Đó là Tướng quỷ đây, Vanir—!"

"Kyaaaaa—! Đừng bỏ tôi lại, đợi, đợi đã—!"

"Lo mà chạy cho nhanh đi!"


"Uwaaaaahh! Đợi với, đợi tôi với—!"

...Hừm.

Ta nên nói thế nào đây nhỉ, cái chiến thuật 'Mở ra, ngạc nhiên chưa! Vanir đây' không như mong muốn tí nào. Cho đến giờ, tổ đội duy nhất mà không bỏ chạy khi thấy Ta chỉ có mỗi tổ đội của con pháp sư hài hước đó.

Trong khi Ta nhìn đám mạo hiểm giả khóc lóc chạy đi, Ta tự lẩm bẩm với bản thân.

Bây giờ nghĩ mới nhớ, cũng khá lâu rồi mà con pháp sư hài hước đó không xuất hiện.

Phải làm gì để có thể tận hưởng khoảng thời gian tới nhỉ?

Đúng hơn, nếu Ta làm một việc gì đó trong lần gặp lại tới thì sao nhỉ?

Đúng thế, nếu theo như trí nhờ của Ta, thì con pháp sư hài hước đó đã dùng đến một tận nửa khoản tiết kiệm của y.

Thế thì Ta sẽ giả vờ là một mạo hiểm giả đang bị thương và bị bỏ lại đằng sau trong cái dungeon này, và yêu cầu sự giúp đỡ của cô ta. Và ngay khi Ta gia nhập tổ đội của y, Ta sẽ lấy cớ là 'đãi bọn họ một bữa như là lời cảm ơn và mời bọn chúng đến một cái cửa hàng cao cấp nào đấy'.

Cuối cùng, sau khi Ta ung dung trốn thoát khỏi việc thanh toán, Ta sẽ xuất hiện phía trước con pháp sư đang nợ nần đó, và nói với cô ta:

'Này phù thủy băng giá ăn mà không trả nổi hóa đơn kia? Mặc dù Ta là một ác quỷ, thế nào nếu Ta trả thay cô bữa hôm nay nhỉ?'

Đươc rồi, Ta sẽ làm như thế!

"—Tướng quỷ Vanir...Ngày hôm nay ta muốn đấu với ngươi, hết sức nghiêm túc."

Ngay lúc Ta sắp biến thành một mạo hiểm giả bị thương và giả chết thì...

Một ánh nhìn lạnh lùng, sắc bén.

Trong cái không khí lạnh lẽo dường như có cảm giác như đang đứng trong một tảng băng, Ta đứng thẳng dậy.

"Oh tức thật nhỉ! Pháp sư băng giá, tinh thần của cô khác hẳn so với bình thường đấy, có chuyện gì à? Hay là cô đã mắc nợ đến mức giờ cô chẳng thèm quan tâm đến vẻ ngoài của mình thêm nữa?"

" 'Cursed Crystal Prison'!"

Wiz bác bỏ ngay trò đùa của Ta bằng một phép thuật.

Mặc dù Ta lùi lại ngay tức khắc, chân phải của Ta bị phép đó bọc lấy và bị đóng băng.

"Ah, hay là một cuộc xem mắt bất ngờ khác à, oh vị pháp sư cô đơn. Mà ngươi quên mang theo đồng đội đi cùng hôm nay à?"

Ta cắt cái chân phải bị đông cứng lại đó, và hồi phục lại cái mới từ mặt đất.

—Đúng thế, có vẻ hôm nay Wiz đi một mình.

Hai ngươi luôn đi cùng với cô ta dường như không có ở đây. Hơn nữa, mặc dù Ta đã thổi vào một trò đùa nhẹ nhàng, cái không khí căng thẳng của cô ta vẫn không biến mất như hồi trước.

"Mặc dù rất tiếc, nhưng hôm nay ta không đến đây để giỡn với ngươi."

Và với một biểu cảm lạnh lùng, cô ta rút cái viên thủy tinh nhỏ từ túi của mình.

Ta có thấy viên pha lê đó lúc trước.

Đó là một thứ 'trái cấm' sẽ tiêu thụ tuổi thọ của người dùng nó để đổi lấy một lượng cực lớn sức mạnh phép thuật...

Ngay lúc Ta xác nhận được lai lịch của viên pha lê đó—

Như thông báo cho sự khởi đầu một trận chiến thực sự giữa cả hai, Wiz hét lên với một tinh thần dị thường.

" 'Inferno'—!"

Part 7

--Đã bao lâu từ lúc chúng ta bắt đầu?

" 'Cursed... Lightning...'"

Wiz lẩm bẩm với giọng nhỏ, và tay phải của cô ta tỏa ra ánh sáng.

Tuy nhiên, tia sét đen đã không giải phóng ra từ tay của cô ta.

Wiz gục xuống sàn trong bất lực.

Phía trong mê cung này đã bị bào mòn bởi cơn mưa pháp thuật kinh ngạc. Đến mức độ mà đất cát cùng với những con đường được khéo léo tạo ra cũng biến thành một hang động tự nhiên.

"Ah, cái điên cuồng này khá ấn tượng đấy. Chỉ cần thêm tí nữa thôi là cô đã có thể tiêu diệt hoàn toàn một mạng của Ta rồi."

Wiz, người đã đánh cược mạng sống của cô ta không hề lưỡng lự, khiến Ta không biết nên nói gì cho đúng.

Đây là lần đầu tiên sau hàng trăm năm mà Ta bị đẩy đến mức độ như thế này.

Ta từng quyết định sẽ không sử dụng đến sức mạnh của Ta để chống lại một đối thủ loài người, nhưng riêng lần này, Ta đã không thể theo kịp được quyết định đó.


Mặc cho Ta có vô hiệu bao nhiêu phép thuật của cô ta vô số lần, và khiến cô ta phải dùng hết tất cả những viên pha lê và vật phẩm phép thuật, Ta chưa từng nghĩ rằng y sẽ đi học những lời nguyền kháng quỷ chỉ để đánh bại Ta cả.

Wiz mím môi trong thất vọng, nhưng kết quả là cô ta đã cạn kiệt sức mạnh phép thuật của mình, giờ y chỉ có thể nằm im trên mặt đất. Rồi cô ta nhìn lên Ta.

"Một ác quỷ như ngươi, đúng là quá bất công mà...! Ta đã phải dùng đến vô số Manatite và cuộn phép, thậm chí còn dùng đến cả vật phẩm bị cấm...Chỉ để đánh bại ngươi..."

"Nếu ngươi muốn ít nhất là tiêu diệt hoàn toàn một mạng của Ta, Ta khuyên ngươi sẽ cần phải học phép 'Explosion' đấy."

Trước trò đùa của Ta, Wiz bắt đầu cười.

Chắc chắn chả có một ai kỳ dị đến mức đi học cái thứ phép thuật vô dụng đó.

Chỉ có những tồn tại với tuổi thọ vô tận như Undead hay những chúa quỷ thì có lẽ thỉnh thoảng mới nghĩ đến việc học cái phép đó, nhưng cũng không phải là không thể khi một loài người bình thường nếu đã đạt đến một cấp độ nhất định đi học nó cả.

Wiz, người đã quá hiểu chuyện đó, mỉm cười.

"Ngươi nói cũng đúng...Vậy lần tới tại sao ta không học phép Explosion nhỉ? Nếu là lần tới..."

Nói xong điều đó, cô ta rút ra một thứ gì đó.

Đó là một mảnh giấy.

Mặc cho trải qua một trận dữ dội như thế, mảnh giấy này vẫn không bị hư hại.

Có vẻ như có một phép bảo vệ lên nó.

"...Một bản hợp đồng?"

Viết trên tờ giấy đó là những điều khoản của một hợp đồng đối với một ác quỷ.

Để đổi lấy là linh hồn của mình, cô ta muốn lời nguyền đặt lên những đồng dội của cô ta được gỡ bỏ.

"Mục đích của cô là gì vậy?"

Để hoàn thành một bản hợp đồng với ác quỷ không phải điều đơn giản.

Đầu tiên, bạn phải có được sự chấp thuận của một ác quỷ, sau đó, bạn phải trả một cái giả được quyết định bởi chính ác quỷ đó để hoàn thành bản hợp đồng.

"Có phải sức mạnh của tôi vẫn chưa đủ cho bản hợp đồng này không nhỉ? Mặc dù tôi tôi nghĩ tôi đã thể hiện hết những kỹ năng thật sự của mình..."

Về cơ bản, chắc cô ta đã đánh đổi tuổi thọ của mình vào trận chiến để lấy được sự công nhận của Ta trước sức mạnh của y.

"Nói thật, Ta rất ấn tượng rằng loại người có thể ép được Ta đến mức này...tuy nhiên, Ta vẫn hơi không hiểu nội dung của bản hợp đồng này. Gỡ bỏ lời nguyền để đổi lấy linh hồn của cô?"

Wiz thẳng thắn trả lời về yêu cầu của Ta.

—Đó là một tình huống khá ngây thơ.

Trong suốt một tháng Ta lười biếng trong cái rào chắn đó, nhóm của Wiz đã đồng ý yêu cầu đi săn một tướng quỷ khác.

Mặc dù bọn họ đã xoay sở đánh trọng thương được Tướng Quỷ đó trong một trận chiến khốc liệt, nhưng mọi người trong khu vực đó đều bị trúng lời nguyền 'Điềm báo tử thần'.

Bọn họ có một tháng để sống.

Ngay cả những archpriest ở thủ đô cũng không thể tháo bỏ lời nguyền đó được.

Để sử dụng thời gian còn lại của bọn chúng mà không vô nghĩa, đồng đội của cô ta quyết định sống ngày qua ngày và làm những điều mà bản thân thấy không hối tiếc.

Sau đó người còn lại—

Wiz—

"Vì cứu mạng sống của những đồng đội của cô, cô đã đến đây một mình ư."

"Tôi đã nghĩ đến việc đuổi theo tên Tướng Quỷ đó để gỡ bỏ lời nguyền, nhưng hắn Ta đã trốn thoát vào lâu đài của Quỷ Vương...Vậy...chẳng lẽ mạng sống của tôi vẫn chưa đủ sao?"

Với những hi vọng tàn héo dần trên khuôn mặt của mình, Wiz cười vì sự vô dụng của chính mình.

Sử dụng đến vật phẩm phép thuật cấm, cô ta đã đánh đổi hầu như tất cả tuổi thọ của mình. Cô ta nên hiểu rằng điều mà cô ta yêu cầu không hề đồng giá với điều ước của cô ta.

Nói cách khác, cô ta đã đánh cược vào một canh bạc chắc chắn thua.

Mặc cho cô ta được gọi là 'phù thủy băng giá', người phụ nữ này thực ra chỉ là một pháp sư vụng về tốt bụng thôi mà.

Tới vị pháp sư đã đem đến cho ta những khoảng thời gian hết sức thích thú trong một vài tháng qua, Ta nói—

"Chắc chắn rồi, nó vẫn không đủ."

Ta nói rõ ràng cho cô ta, câu trả lời nằm trong dự đoán.

Cũng như thể, đoán được câu trả lời này, Wiz khẽ gật đầu và mỉm cười yếu ớt.

"Ta là công tước của địa ngục, Ta là Vanir, kẻ còn được cho mạnh hơn cả chính Quỷ Vương, cũng là kẻ duy nhất giữ ghế ngồi đầu tiên trong bảy Đại ác quỷ. Một linh hồn mà đã bị rút ngắn cho một vật phẩm phép thuật không phải là một sự trao đổi xứng đáng."

Nụ cười của Wiz trở nên gượng gạo.

"Song, không phải là không có cách nào khác."

Tuy nhiên, cô ta như đóng băng lại trong khi Ta tiếp tục.

"Đ...đó là...? Nếu ông mà đưa cho tôi hi vọng rồi sau đó nói 'Tệ quá! Thực ra là có cách nào khác đâu mà mong!' thì có chết tôi cũng sẽ phải lôi ông xuống theo đấy."

Mặc cho cô ta có thể đáp lại được một câu như thế, Wiz – người đã dùng đến vật phẩm cấm đến giới hạn của chính mình – cũng chẳng còn lại nhiều thời gian nữa.

Ta nở ra một nụ cười đậm chất ác quỷ.

Ta, kẻ không hề dễ dàng gọi kẻ khác bằng tên—

"Tên của ngươi là Wiz phải không?"

—Tới loài người đầu tiên mà Ta công nhận—

"Ta là một ác quỷ. Để đáp ứng được kỳ vọng này, nó không hề đúng đắn, nó cũng chẳng hề thích hợp. Dù như thế, nếu ngươi vẫn mong muốn trung thành với Ta, thì—!"

Part 8

Một tuần trôi qua từ lúc Ta và Wiz tách khỏi nhau.

Ta đã dạy cho con pháp sư hài hước đó một phương pháp cấm.

Nếu mà phương pháp cấm đó thành công, thì Ta sẽ thâu nạp cô ta và thực hiện một ước vọng cùng Ta.

Đó là điều vĩ đại nhất trong vô số những ước mơ của Ta.

Đó là một giấc mơ cao quý mà trong đó Ta tạo ra một Dungeon của chính mình. Tuy nhiên, đó không phải là một điều gì đó mà Ta có thể làm một mình được.

Để thực thi mong muốn này, Ta đã dạy cho cô ta một kỹ thuật hùng mạnh, nhưng...

Mà, điều mà Ta dạy cho cô ta chỉ có thể được sử dụng đối với những người có một nguồn sức mạnh đáng kể nhất định. Đó là một lời nguyền mà đã bị phong ấn hàng trăm năm nay.

Thông thường, nó không phải là một lời nguyền có thể được thực hiện thành công bởi một kẻ nào đó gần đạt đến ngưỡng tử của mình.

Mặc dù nó đã được định trước là thất bại, Ta đã đặt cược vào hi vọng thành công mong manh và vui vẻ dạy cho cô ta, nhưng—

Vì lí do nào đó, Ta đã trở nên quá chán đối với lũ mạo hiểm giả đi sâu được đến dungeon này.

Sau tất cả vì Ta đã được thưởng thức được đọ tuyệt hảo tinh tế của những cảm xúc tiêu cực phát ra từ con pháp sư hài hước đó, dường như những thứ khác trở nên vô vị.

Ngay lúc này, có thể con pháp sư đó chắc hẳn đã nằm chết ở đâu đó rồi cũng nên.

Nhớ lại, cô ta vẫn phân vân có nên hay không khi dùng đến lời nguyền này, nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định chấm dứt cuộc sống của mình như một con người.

Nếu Ta mà dùng đến năng lực thấu thời không của Ta, thì Ta có thể biết được chuyện gì sẽ xảy đến với quyết định của cô ta.

Tuy nhiên, vì lí do nào đó, Ta đã quyết định không dùng đến sức mạnh này.

Nói thêm, hiện giờ, Ta đang ở tầng cao nhất của lâu đài Quỷ Vương.

Ta đã vui vẻ kết thúc bữa ăn của mình ở nơi dành riêng cho những tướng Quỷ, và đang tự hỏi mình nên làm gì vào lúc rãnh rỗi thế này.

—Ngay sau đó.

"Có rắc rối! Rắc rối lớn đấy! tất cả nhanh chóng chuẩn bị cho trận chiến mau lên...!"

Rồi một con quỷ to lớn chạy ào vào.

"Chuyện gì thế này!?"

Nhìn thấy một tên lính ưu tú của Quỷ Vương mà lại trưng ra một cái ánh nhìn trống rỗng còn hai tay thì đang ngồi quấn quanh lấy chân, con quỷ đó phát ra những tiếng rít như xuyên thấu.

Bởi vì cái bầu không khí sau khi ăn xong của Ta đột nhiên bị phá đám bởi vụ việc bất ngờ này, Ta hỏi con quỷ đó với một biểu cảm chua chát.

"Cái gì khiến ngươi phải cuống cuồng hết lên cả như vậy? Tên đó vừa mới chỉ trở thành bữa trà chiều của Ta thôi đấy. Nói thêm, Ta đã chuyển đổi thành một cô gái xinh đẹp mà hắn thích, và chơi đùa với hắn một lúc cho đến khi tự Ta tiết lộ quỷ dạng thật của mình đấy."

"Ngài lại làm việc đó rồi Vanir-sama! Bọn tôi đã yêu cầu ngài nhiều lần hãy ngừng ăn những cảm xúc tiêu cực của người trong lâu đài rồi còn gì!"

"Dù ngươi có nói thế, nhưng Ta là một ác quỷ đấy. Dù thế nào, có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải lão Quỷ Vương đã già nua đó cuối cùng cũng ngỏm không vậy? Gã đó cũng đã khá là già rồi mà, không phải sao?"

"Xin đừng nói gở thế chứ Vanir-sama! Chúng ta có một tên xâm nhập, một kẻ dám xâm nhập vào tận đây đấy ạ! Lũ bảo vệ được gửi đi xử lý tên xâm nhập đó cứ bị đánh bại từ kẻ này sang kẻ khác!"

Cũng khá là hiếm có khi tự dưng lại có một tên xâm nhập gan lì như thế đấy.

Tuy nhiên...

"Vậy thì, không phải hiện tại có một vài tướng Quỷ cũng đang ở đây à? Vì bọn chúng cũng chẳng làm gì ngoài việc nằm ườn ra và ăn chơi, đây có lẽ là thời điểm tốt để dùng đến bọn chúng đấy."

"Thì tôi đã làm đúng như Vanir-sama nói đấy thôi!"

Tên xâm nhập lần này khiến ta có tí hứng thú, quay đầu về hướng mà Ta thỉnh thoảng có nghe thấy âm thanh của những vụ nổ.

"Vậy về rào chắn của lâu đài thì sao? Đó không phải là một thứ mà có thể bị phá hủy dễ dàng như vậy không phải sao."

"V~về việc đó, tên xâm nhập đó có một lượng sức mạnh ma thuật đáng sợ...và đã dùng đến 'Light of Saber' để cắt đôi rào chắn rồi ạ."

...Cái rào chắn đó có thể bị cưỡng ép cắt đôi bởi phép thuật ư?

Đó là thứ mà Ta nghĩ đến cả đám Hồng Ma đó chưa chắc đã làm được mà nhỉ...

Dù thế nào, có một thứ kỳ dị nào đó dính vào việc này rồi đây.

"Ngươi nói tên xâm nhập là một pháp sư phải không? Có phải chỉ có duy nhất một người?"

"Vâng chỉ là một người duy nhất thôi ạ! Ngay cả đến một vị tướng với khả năng kháng phép cực cao, Hans-sama, đã đi chặn đầu tên xâm nhập đó tại sảnh của tầng đầu tiên, và ngài ấy đã bị đóng băng lại và không thể chiến đấu được nữa. Sau đó, Sylvia-sama, cũng là một vị tướng có khả năng kháng phép cực cao đã đi ngăn chặn tên xâm nhập, nhưng..."

Tên xâm nhập đó có thể đánh bại 'Deadly Poison Slime Hans chỉ với phép thuật thôi à?

Với một vài dự đoán, ta bước nhanh từng bước một.

"Kết quả thì sao?"

"Về việc đó, Sylvia-sama không bị phép thuật tác động nhưng sau đó vì lí do nào đó mà tên xâm nhập đã lao thẳng về phía trước. Và khi mà cơ thể của Sylvia-sama bị chạm phải, ngài ấy đột nhiên đổ sập xuống và cũng trở nên không thể chiến đấu được nữa, giống như Hans-sama...!

Không thể nào nhầm được rồi.

"Nếu Ta nhớ không lầm, thì cái ông chú không đầu đang nghỉ ngơi ở tầng dưới phải không. Mục tiêu của tên xâm nhập đó gần như chắc chắn là ở đó rồi, theo Ta mau."

"Ông chú không đầu, ý ngài là Beldia-sama ấy ạ? Ah Vainrr-sama, việc này quá nguy hiểm rồi! Chúng ta không thể để thêm một Tướng quỷ nào thất bại được nữa, nên để thần đi trước cho ạ!"

Gã orge mặt tối sầm lại di chuyển ra phía trước Ta, và chúng Ta bắt đầu tiến xuống tầng dưới.

"Nhân tiện, kẻ xâm nhập là nữ à?"

"Đúng thế, đối phương là một nữ pháp sư tóc nâu...! ...Vanir-sama, ngài biết tên xâm nhập này ạ?"

Ta không đáp lại câu hỏi đó, và tiếp tục im lặng bước xuống tầng dưới.

Và khi chúng Ta đến được tầng dưới.

Thì—

"T...t..tôi hiểu rồi! Hãy bình tĩnh lại đi đã, là lời nguyền phải không!? Cô đến tận đây để yêu cầu ta gỡ 'Điềm báo tử thần' phải không!? Để công nhận cho việc cô đã đến được tận đây, Ta sẽ gỡ bỏ lời nguyền cho những đồng đội của cô! Nên, hôm nay hãy coi đây là một trận hòa nhé....Hyaaaaaaa—!"

Từ chỗ của Beldia, những tiếng la thất thanh của hắn ta trộn lẫn cũng với hàng loạt âm thanh của những vụ nổ phép thuật có thể nghe thấy được.

Ngay lúc đó, từ những căn phòng bên cạnh, những tiếng la hét sợ hãi cũng nghe thấy được luôn.

"Beldia-sama xong phim rồi! Rốt cuộc đó là tên quái nào chứ!?"

"Tôi biết! Tôi biết kẻ đó này! Kẻ đó là nhóm trưởng của một tổ đội tài giỏi mà chúng ta đã treo thưởng đấy!"

Những âm thanh thuộc về đám lính của Quỷ Vương đang tập trung lại bảo vệ cho Beldia.

Và những âm thanh đó cách chỗ ở của Beldia một khoảng đáng kể, ra bọn chúng chỉ dám ngoan ngoãn đứng im để quan sát tình hình từ xa.

"Vanir-sama, đây là tin xấu đấy ạ! Vì lí do nào đó, mà vị pháp sư đó có một lượng năng lượng phép thuật không thể tưởng tượng được! Tôi đã bao vây cô ta cũng với những chiến binh ở đây, và cả đám bị thổi bay ngay lập tức!"

Ta tiếp tục bước về chỗ ở của Beldia mà không thèm quan tâm đến mấy lời Orge với đám này đang nói.

"—Thế nào, đó là một cảm giác mới mẻ đấy chứ nhỉ, vị pháp sư hài hước kia."

"Liệu anh có thể ngừng gọi tôi là 'Pháp sư hài hước' được không vậy? Từ khi tôi từ bỏ làm người, tôi không còn là một mạo hiểm giả nữa rồi."

Hình bóng bước ra từ căn phòng bị cháy rụi đó không thể nhầm lẫn được là con pháp sư đó.

Cô ta rõ ràng trông rất sống động, chắc vì y đã có được kỹ năng mới, và đã sử dụng nó để hấp thụ năng lượng phép thuật và sinh lực của mấy tên lính trong lâu đài này rồi.

Ta cố gắng cưỡng lãi sự thôi thúc nở nụ cười trong Ta.





"Vậy cũng đúng nếu nói đây là lần đầu chúng Ta gặp nhau nhỉ?"

Cái bầu không khí căng thẳng lúc trước của Wiz dường như đã mất hẳn. Như thể bị một ác quỷ chiếm hữu, biểu cảm trên mặt cô ta có tươi tắn hơn. Với tiếng lẩm bẩm 'Tôi cho là thế', rồi vừa nói cô ta vừa—

"Rất vui được gặp anh Vanir-san. Tôi là một Lich tập sự, Wiz.

—Nở ra một nụ cười ấm áp, và cái nụ cười đó khiến Ta không hề cảm thấy lạ lẫm tí nào dù chỉ là nhỏ nhất.

"Tôi đến đây để hoàn thành lời hứa của chúng ta!"

End chapter 5