Đương Kinh Thiên chỉ muốn yên bình cùng với Nhu Thủy ngồi một góc nói chuyện nhưng hắn thật không ngờ lại nhảy ra một tên gây phiền toái.
Cùng lúc đó sau lưng Hứa Mộc còn có ba tên nhảy ra cùng đối chọi với Kinh Thiên. Kinh Thiên đứng ở đó tỏa ra thiên lực, làm cho không khí ở trong tửu quán trở nên căng thẳng.
Những tên công tử kia thì đi về một gốc mà xem chuyện vui, bọn chúng cũng không lỗ mãng như Hứa Mộc, cứ đợi tên đó lên dò xét trước rồi mới tính.
Kinh Thiên nhìn đám người Hứa Mộc với ánh mắt tràn đầy sát khí: "Tên nào động thủ! chết!"
Đám công tử có giao tình với Hứa Mộc cảm giác được sát khí của Kinh Thiên thì da đầu đều tê dại, bọn chúng không ngờ được một tên nhị phẩm đỉnh phong lại bộc phát ra sát khí lạnh lẽo như thế.
Hứa Mộc mặc dù cảm thấy Kinh Thiên nguy hiểm nhưng hắn lại không xem trọng, hắn không tin rằng bốn người lại không đánh thắng được một người như Kinh Thiên.
Hứa Mộc vận thiên lực nơi tay, mộc nguyên tố ào ào tỏa ra. Hứa Mộc hét lên một tiếng rồi tung ra một chướng về phía Kinh Thiên.
Ba tên đằng sau hắn thấy vậy thì bắt đầu động thân, bọn chúng chuẩn bị sau khi một chưởng kia đánh tới Kinh Thiên thì sẽ lao tới vây công hắn, đánh cho hắn không kịp trở tay.
Kinh Thiên cười lạnh một cái rồi vận khởi Lôi Đế Luyện Thể, toàn thân Kinh Thiên bắt đầu chuyển dần thành màu hoàng kim.
Kinh Thiên nhẹ nhàng phát ra một quyền.
Đùng!
Một quyền kia của Kinh Thiên khi vừa giao phong với một chưởng của Hứa Mộc thì phát ra tiếng nổ nhức óc.
Nhưng cả đám công tử đều ngạc nhiên nhìn lại, bọn chúng không ngờ một quyền kia sau khi đánh nát thủ chưởng của Hứa Mộc thì lại không tiêu tán, mà tiếp tục hướng về Hứa Mộc bay tới.
Hứa Mộc thấy tình hình không ổn thì định phóng người lên né tránh, nhưng quyền của Kinh Thiên đến quá nhanh, trúng ngay vào ngực của hắn làm cho hắn phung ra một ngụm máu lớn.
Ba tên công tử đứng sau Hứa Mộc thấy tình hình không ổn định ra tay thì bọn chúng nhìn thấy có ba tia lam lôi đang bay tới.
Cả ba tên dùng hết hết sức để chống lại như đều vô vọng, ba tia lam lôi xuyên qua tầng phòng ngự của ba tên đó, trên vai chúng đã xuất hiện một lỗ máu.
A a a a!
Ba tên công tử đó la lên thất thanh rồi nằm lăn lộn ở dưới đất. Khi đám công tử còn lại nhìn thấy một cảnh này thì da đầu cũng run lên, bọn chúng không ngờ được Kinh Thiên vậy mà đánh bại đám kia dễ dàng như thế.
Ở phía trên lầu của tửu quán thì tên thanh niên hồi nãy ngạc nhiên lên tiếng: "Ồ, ta cứ tưởng người con gái kia mới nguy hiểm chân chính, không ngờ bên người nàng lại có cao thủ như vậy, ẩn giấu thật sâu a".
Tên ngồi kế bên nói: "Hình như tên đó sở hữu lam lôi rất tinh thuần và mạnh mẽ thì phải, mấy tên kia thật xui xẻo mới đụng tới hắn".
Tên thanh niên này nói tiếp: "Nhìn thấy lam lôi ta lại nhớ ngay tới một người, không biết nàng bây giờ thế nào rồi nhỉ".
Kinh Thiên sau khi giải quyết xong đám người Hứa Mộc thì hắn quét ánh mắt lạnh như băng về phía mấy tên công tử còn lại: "Còn ai muốn tiến lên không".
Cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Kinh Thiên quét tới thì đám công tử nơi đầy đều im bặt đi, không dám bàn tán xôn xao gì nữa.
Kinh Thiên không nói gì nữa mà tiếp tục ngồi xuống nói chuyện với Nhu Thủy. Còn ba tên hồi nãy thì lập tức đỡ Hứa Mộc dậy rồi rời đi, trước khi đi bọn chúng còn quay lại nhìn Kinh Thiên với ánh mắt thâm độc.
Kinh Thiên biết bọn này sẽ không dễ dàng gì bỏ qua, bọn chúng thế nào cũng đi gọi thêm người thôi, nhưng Kinh Thiên không thèm để ý tới bọn chúng nữa.
Nhu Thủy thấy cảnh chiến đấu hồi nãy của Kinh Thiên thì nàng thoáng kinh ngạc. Chỉ một tháng trước đây thôi khi Kinh Thiên chiến đấu với Hình Phong áp chế tu vi xuống cấp hai mươi cũng phải chật vật lắm rồi, vậy mà giờ đây chỉ một quyền hắn đã đánh bại tên Hứa Mộc.
Tốc độ phát triển của Kinh Thiên hình như quá nhanh rồi, nhưng quan trọng là tại sao chỉ một tháng trôi qua mà sát khí của Kinh Thiên lại nặng tới như vậy, nàng tò mò nên nhìn Kinh Thiên hỏi: "Học đệ quả là bất phàm a, nhưng sát khí của đệ thật sự quá nặng rồi".
Kinh Thiên nghe Nhu Thủy nói thế thì hắn cũng không hiểu cho lắm, hắn từ trước tới nay vẫn bình thường kia mà, tại sao Nhu Thủy lại nói như thế. Kinh Thiên đang suy nghĩ gì đó thì hắn bất chợt nhìn xuống ngực của mình: "Chả lẽ là do khỏa hắc châu của sư phụ để lại, nhưng chắc sư phụ sẽ không hại gì ta đâu".
Kinh Thiên chỉ trả lời qua loa với Nhu Thủy rồi hắn cũng không có ý định đề cập tới chuyện này nữa.
Tên thiếu niên ngồi trên lầu quăng ánh mắt sắc bén về phía Kinh Thiên. Kinh Thiên cảm nhận được ánh mắt của hắn thì liền quay lại. Một luồng kiếm khí bỗng hướng Kinh Thiên mà bay tới, nhưng hắn lại không có động tác gì cả, Kinh Thiên khẽ cười một cái rồi luồng kiếm khí chưa kịp đả động gì tới hắn đã bị đánh tan.
Tên công tử ngồi trên lầu thấy vậy thì liền nở nụ cười đầy ta dị: "Tên này thật thú vị, mới trẻ như vậy mà đã đạt tam phẩm cấp hai mươi rồi, bằng tuổi như hắn thì ta chỉ hơn hắn vài cấp mà thôi".
Mấy tên ngồi kế bên nghe vậy thì liền quăng ánh mắt dò xét về phía Kinh Thiên. Tên công tử này được gọi là thiên tài hiếm có của nhân tộc, vậy mà lại mở miệng đánh giá cao một tên bình thường như Kinh Thiên.
Kinh Thiên nhìn bọn chúng một hồi rồi cũng không thèm nói gì mà quay mặt đi chỗ khác, coi như không có chuyện gì xảy ra, hắn cám giác được đám người đó lai lịch không bình thường, nhất là tên công tử đối nhãn với mình, tu vi hắn thâm bất khả trắc a.
Kinh Thiên quay đi vì không phải sợ đắc tội với bọn chúng mà hắn không muốn gây phiền phức mà thôi, nếu đối phương không biết điều thì hắn cũng không ngán gì mà ra tay.
Sau một lúc lâu thì tên công tử phía trên lầu nói: "Sắp có chuyện vui rồi".
Hắn vừa nói xong thì bên ngoài đã có bốn nhóm người hùng hùng hổ hổ đi tới, trên mặt bọn chúng tràn đầy sát khí, dẫn đầu bốn nhóm đó lần lượt là tên Hứa Mộc và ba tên công tử mà hồi nãy Kinh Thiên đánh bại.
Hứa Mộc đứng ở phía bên ngoài hét lên: "Tên khốn kiếp nhà ngươi ra đây cho ta".
Nhu Thủy thấy mọi chuyện trở nên rắc rối thì nàng thoáng nhăn mày: "Cái đám này thật không biết trời cao đất dày là gì, thích bắt nạt ai là bắt nạt à".
Kinh Thiên nghe thấy Hứa Mộc la lên như thế thì hắn cũng cảm thấy khó chịu, quả thật cái đám này không chịu ngồi yên a, nếu không giáo huấn bọn chúng một phen thì bọn chúng không biết sợ là gì.
Kinh Thiên từ từ bước ra khỏi cửa, bình tĩnh nhìn bọn chúng rồi nói: "Muốn chết".