Kinh Phá Thiên Không

Kinh Phá Thiên Không - Chương 87: Oan gia ngỏ hẹp




Đám người Nhu Thủy ngồi trên hắc ưng rồi tiến về phía Kiếm Sơn, trên đường đi thì Kinh Thiên cũng tiện thể dò xét con hắc ưng này một hồi.

Hắn cảm giác được hắc ưng thật sự là một chủng thiên thú kỳ lạ, Kinh Thiên mơ hồ cảm thấy huyết mạch nó không giống như các loại thiên điểu khác, có phần cường hãn hơn rất nhiều.

Sau một hồi to mò thì Kinh Thiên quay sang hỏi Ảnh Tử: "Ảnh Tử học trưởng cho đệ hỏi, hình như con hắc ưng này có gì đó không bình thường thì phải".

Ảnh Tử nhìn hắn rồi cười hắc hắc: "học đệ quả là tinh mắt nha, con hắc ưng này có mang một tí huyết thống của nhất mạch hỏa phượng, nên trong các loại thiên điểu thì nó cũng thuộc hàng vương giả đấy".

Kinh Thiên nghe vậy thì liền hiểu ra, chả trách sao huyết mạch của nó lại cường hãn đến như thế, chỉ mang một tí huyết thống của tộc hỏa phượng thôi mà đã như vậy, nếu một con phượng hoàng chân chính thì sẽ bá đạo ra sao.

Hắc ưng chỉ mới là thiên thú tam phẩm thôi nhưng tốc độ của nó lại không thua tí nào so với các loại thiên điểu tứ phẩm trở lên.

Ảnh Tử với vẻ mặt tiếc nuối nói tiếp: "Nếu như nó thuộc hỏa nguyên tố rồi có thể kích hoạt một tí huyết mạch đó thì hay biết mấy, nhưng không ngờ nó lại thuộc ám nguyên tố, điều này làm ta tiếc nuối nhất a".

Kinh Thiên thấy vậy thì cũng gật đầu đồng ý, nếu như nó kích phát được một phần huyết mạch đó thì dưới phượng tộc ai có thể cùng nó so sánh.

Bốn người nói chuyện với nhau được một hồi thì hắc ưng đã bay gần tới Kiếm Sơn. Kinh Thiên nhìn lại ở phía cuối đường chân trời thì thấy có một thanh kiếm khổng lồ cao chạm tới cả tầng mây.

Khi hắn tới gần thì thoáng kinh ngạc, đỉnh núi ở đó đã bị ai chém phăng mất rồi, chỉ để lại một khoảng đất rộng lớn trống trãi và bằng phẳng, ở trung tâm khoảng đất nhìn thì có một thanh kiếm khổng lồ cắm ở đó, đây chính là biểu tượng của Kiếm Tông a.

Xung quanh thanh kiếm khổng lồ đó là những kiến trúc hoa mỹ và tinh xảo, dòng người thì qua lại tấp nập, những tiếng ồn ào vang lên khắp nơi.

Ngoài đám người Kinh Thiên đang đi tới đây thì có rất nhiều người cưỡi đủ loại thiên thú cùng tiến về phía đỉnh núi kia. Những người này đa số đều có lai lịch bất phàm, nếu như là thế lực nhỏ thì Kiếm Tông không thèm để ý phát ra lời mời a.

Khi tới gần đỉnh núi Ảnh Tử ra lệnh cho hắc ưng đáp xuống rồi bốn người cùng tiến vào.

Khi vừa tiến vào thì Kinh Thiên cảm giác được nơi đây không bình thường tí nào, bốn phía xung quanh đều có cao thủ trấn giữ, ẩn ẩn trong mỗi tòa nhà kia đều có một cái trận pháp bảo vệ.

Đấy chính là do Kiếm Tông bố trí để bảo vệ cho khách nhân khi tới đây, họ lo sợ sẽ có một vài thế lực đối địch nhân lúc đệ tử của các thế lực lớn tụ tập lại thì ra tay ám sát.



Huyễn Ảnh Tử nhìn mấy cái trận pháp kia rồi nói: "Mẹ ta từng nói qua, mỗi một tòa nhà ở đây đều là một góc của trận pháp khổng lồ nha, khi toàn bộ trận pháp được khởi động thì tòa thành này kiên cố vô cùng, rất khó mà công phá".

Kinh Thiên nghe vậy thì kinh ngạc, không ngờ Kiếm Tông lại bố trí lợi hại như thế. Một bên Hình Phong nghe Ảnh Tử nói thế thì hắn hỏi lại: "Uy, sao chuyện này từ đó tới giờ ta chưa từng nghe ngươi nói qua nha"

Ảnh Tử cười khinh khỉnh rồi nói: "Ngươi không tin ta à, ngươi đừng quên mẹ ta là ai, chính Kiếm Tông phải bỏ ra cái giá thật lớn để mẹ ta thiết lập trận pháp này đấy".

Hình Phong nghe Ảnh Tử nói thế thì hắn cũng không thèm đôi co nữa, nếu chuyện này liên quan tới người khác thì có thể Hình Phong sẽ không tin, nhưng mà mẹ của Ảnh Tử là ai, siêu cấp thiên tài về trận pháp của nhân tộc, bà ta đã ra tay thì muốn bố trí trận pháp cao cấp và khổng lồ hơn ở đây cũng được.


Bốn người vừa đi dạo xung quanh vừa nói chuyện vui vẻ với nhau, sau một hồi thì hai tên Ảnh Tử và Hình Phong chạy đi đánh lẻ, bỏ Nhu Thủy và Kinh Thiên ở lại một mình.

Hai tên đó thường ngày thích nhất là xem đấu thiên thú, nên vừa mới nghe nói hôm nay sẽ có nhiều trận đấu hấp dẫn ở thiên thú đấu trường thì đã tức tốc chạy đi.

Cùng lúc đó thì Nhu Thủy và Kinh Thiên không biết phải làm sao, hai người lần đầu tới hội đấu giá này, lạ nước lạ cái nên cũng thoáng bỡ ngỡ.

Hai người cứ đi lòng vòng một hồi thì tìm đại một cái tửu lầu rồi đi vào. Hai người vừa bước vào thì thấy trong tửu lầu này thật sự quá đông đúc, con em của các thế lực lớn đều tập trung tại đây để đối ẩm và bàn luận với nhau.

Thấy Nhu Thủy và Kinh Thiên tiến vào thì cả một đám đều quay đầu nhìn lại, nhưng ánh mắt bọn chúng không tập trung vào Kinh Thiên mà toàn bộ đều tập trung lại trên thân Nhu Thủy.

Một người con gái xinh đẹp tuyệt trần như Nhu Thủy đi tới đâu thì đều hấp dẫn ánh mắt của đám con trai.

"Hô, thật là hàng cực phẩm nha"

"Cô nương xinh đẹp thế này không biết là người của gia tộc nào nhỉ"

"Lại mà hỏi nàng xem, có gì đem sính lễ qua cầu thân luôn cũng được đó"

"Hắc hắc, ta thấy nàng hợp với ta đấy, còn tên nhóc đứng kế bên thật là đáng ghét đó nha"


"Mẹ nó, một thằng như nó lại có thể đi chung với cô gái như vậy sao, ta đây mới xứng đáng".

Kinh Thiên và Nhu Thủy không thèm để ý tới lời bàn tán khiếm nhã đó mà hai người từ từ tiến về một góc của tửu quán rồi ngồi xuống.

Kinh Thiên gọi một vài món ăn bình thường rồi tiếp tục cùng Nhu Thủy nói chuyện.

Đúng lúc này thì có một tên công tử đi tới bàn của họ: "Ra mắt cô nương, ta là Hứa Mộc đại công tử của Hứa gia, ta muốn mời cô qua uống cùng với ta vài ly được không".

Kinh Thiên nghe thấy tên này giới thiệu thì thoáng cười lạnh, đúng là oan gia ngỏ hẹp nha, lần trước ta đánh tàn phế đứa con út của Hứa giá, đánh giết gần mười tên của bọn chúng, không ngờ hôm nay lại gặp thêm một tên nữa.

Ánh mắt của Nhu Thủy bình tĩnh, quay sang trả lời một cách nhẹ nhàng: "Ta không có hứng thú, mong ngươi đi cho".

Thấy Hứa Mộc bị cô nương này từ chối ngay lập tức thì cả đám trong tửu quán đều cười to, bọn chúng không ngờ cái tên Hứa Mộc này lấy gia cảnh ra để lòe người ta mà ăn phải quả đắng nha.

Hứa Mộc nghe Nhu Thủy nói thế thì ánh mắt hắn híp lại rồi nói: "Cô nương đừng quá tự cao, từ trước tới giờ không ai dám từ chối lời mời của ta đâu".


Nhu Thủy nhìn Hứa Mộc với ánh mắt chán ghét rồi nói: "Từ trước tới giờ những người dám nói với ta như vậy đều không yên đâu".

Một đám công tử trong tửu lầu nghe Nhu Thủy nói thế thì cười lớn rồi bàn tán xôn xao.

"Cô nương này thật gan dạ a, lại dám đắc tội với cái tên biến thái Hứa Mộc".

"Cô nương này thật xui mà".

"Không biết cô ta thuộc gia tộc nào mà lại ăn nói lớn lối như vậy".

Trong lúc bên dưới đang bàn tán thì phía trên lầu lại có vài người đang quăng ánh mắt nhìn xuống cảnh náo loạn ở bên dưới.


Một tên mặc đồ hôi sắc lên tiếng: "Xong"

Hắn vừa nói xong thì vài người ngồi chung bàn với hắn cũng gật đầu đồng ý, nhưng tên công tử đó nói ra lời này không biết đang ám chỉ Nhu Thủy hay là cái tên Hứa Mộc kia.

Hứa Mộc sau khi nghe Nhu Thủy dám khiêu khích mình thì khuôn mặt hắn nhăn lại: "Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt à"

Hắn vừa nói xong thì liền giơ tay ra định bắt lấy Nhu Thủy, nhưng làm sao mà Kinh Thiên cho hắn đắc thủ được, ánh mắt của Kinh Thiên dần trở nên lạnh lẽo, hắn búng tay một cái phóng ra một tia lam lôi đánh thẳng vào lòng bàn tay của Hứa Mộc.

Ầm!

Khi tia lôi điện kia chạm với thủ chưởng của Hứa Mộc thì một tiếng nổ phát ra, Hứa Mộc bị đánh phải lùi ra xa rồi mới từ từ dừng lại.

Hứa Mộc nhìn vào bàn tay của mình thì thấy một vết cháy đen đang bốc khói, hắn cảm giác được một cỗ đau đớn khó ta đang truyền tới, Hứa Mộc dùng thiên lực trấn áp cơn đau rồi ngước lên quăng ánh mắt lạnh lẽo về phía Kinh Thiên.

"Ngươi thật sự muốn chết" Hứa Mộc vừa nói xong thì lại có vài tên công tử nhảy ra, những tên này đều có giao tình không tệ với hắn.

Kinh Thiên chỉ cười lạnh một cái không thèm nói gì, hắn liền đứng dậy rồi bùng phát ra thiên lực.

"Chỉ một tên nhị phẩm đỉnh phong mà cũng muốn đối chọi với ta". Hứa Mộc nhìn ra được tu vi của Kinh Thiên nên hắn cũng không thèm sợ. Trước đây không lâu thì hắn đã đột phá lên tam phẩm cấp hai mươi rồi, mà vài tên bằng hữu của hắn ở đây cũng có tu vi nhị phẩm đỉnh phong như Kinh Thiên.

Tính về số lượng và chất lượng thì Hứa Mộc không ngán Kinh Thiên, hắn lần đầu bị ăn thiệt thòi chỉ vì bất cẩn mà thôi.

Kinh Thiên bước tới rồi nói: "Nếu muốn chết thì cứ xông lên".