Sáng hôm sau đúng giờ hẹn Đổng Thanh Thư đã xuất hiện ở Allora.
Studio này là sau khi Đồng Tuệ Linh quen biết vị kim chủ họ Phương kia mới mở ra.
Đổng Thanh Thư được nhân viên ở nơi này giúp đỡ rất nhiều, đưa cô đi tham quan môi trường làm việc, rồi lại kiểm tra năng lực của cô nữa. Đổng Thanh Thư lấy hết mấy ngón nghề ngày trước từng là sinh viên đi làm thêm ra mà hết mình thực hiện, xem như qua được bước đầu.
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thế là đã qua đi một tuần làm việc tại nơi này.
Số tiền mà Đồng Tuệ Linh gửi cho cô, Đổng Thanh Thư đã lấy thêm hơn phân nửa tiền tiết kiệm của mình gọp vào để đủ số gửi về cho gia đình trả nợ.
Nhận được tiền thì y như rằng gia đình không làm phiền tới cô nữa, một tuần này trôi qua rất êm đềm, chẳng có việc gì xảy ra.
Chỉ là đi làm thêm ở bên ngoài Đổng Thanh Thư đi lại có chút khó khăn, cô cũng sợ bị anti-fan phát hiện, ngày nào ra đường cũng trùm kín mít, sáng sớm tinh mơ đã lên xe bus ngồi ở hàng ghế sau cùng tránh ánh nhìn của người khác rồi.
“Chị Thư à, có khách tới, chị phụ trách makeup nhé.”
Đổng Thanh Thư vốn đang dọn dẹp lại đống tóc tai vừa cắt ở dưới đất, nghe thế liền gật đầu ậm ừ.
Studio này bình thường tiếp đón không ít khách hàng là người ở trong giới giải trí, có vài người nhận ra Đổng Thanh Thư, nhưng vì cô đội mũ lưỡi trai lại che khẩu trang ít nói chuyện, bọn họ cũng chẳng chú ý lắm, còn tưởng là mình nhìn nhầm nên không có ai tự dưng lại hỏi danh tính của cô.
Nhưng lần này vị khách mới tới lại có chút lắm chuyện, tự dưng Đổng Thanh Thư đang makeup cho y, y lại hỏi:
“Cô có phải là Đổng Thanh Thư không?”
Dưới vành nón Đổng Thanh Thư âm thầm giật giật khóe mắt. Gì vậy trời, tự dưng lại hỏi thẳng danh tính cô.
Bởi vì cứ nghĩ người này không truy hỏi tới cùng, nên Đổng Thanh Thư cứ thản nhiên nhỏ giọng nói dối.
“Không phải.”
“Không phải?”
Anh chàng kia có chút không tin, anh ta ngờ ngợ nhận ra được giọng nói của Đổng Thanh Thư thế nên cứ hơi nghiêng mặt muốn nhìn xem ẩn sâu dưới lớp khẩu trang và cái mũ lưỡi trai kia rốt cuộc là ai.
Đổng Thanh Thư mặt mày méo xệch, đang make-up mà người nọ cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, cô chẳng làm được gì hết.
“Cậu ngồi yên được không, tôi đang kẻ lại chân mày cho cậu, cậu còn nhúc nhích nữa nó bị lệch tôi sẽ không chịu trách nhiệm đầu đấy.” có người nào đó lên tiếng dọa nạt.
Cậu chàng kia cuối cùng cũng chịu ngồi yên: “À--”
Nhưng cậu ta dường như có chấp niệm sâu sắc với danh tính của Đổng Thanh Thư thì phải, đợi Đổng Thanh Thư kẻ xong phần chân mày cuối cùng cậu ta cũng chịu hết nổi nữa mà nói.
“Cô là Đổng Thanh Thư đúng chứ? Không nhận ra tôi à, tôi là La Ý Hiên đây.”
Thoáng chốc, Đổng Thanh Thư lục lọi trong ký ức của mình, trong đầu không ngừng rà sát lại từ đầu đến cuối bản thảo.
La Ý Hiên?
La Ý Hiên, La Ý Hiên…
Đây không phải là nhân vật chính trong kịch bản của cô hay sao?
Đổng Thanh Thư như chấn động ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt của cậu trai kia.
Ngay lúc này càng nhận ra gương mặt kia sao mà xinh đẹp động lòng người quá thể, nãy giờ cô cứ lo làm việc, không hoàn toàn chú ý tới toàn bộ ngũ quan của người này.
Quả đúng là nhân vật chính có khác nha, hào quang tỏa ra muôn nơi.
Trong kịch bản gốc mà cô viết, bởi vì quá ganh tị với nhân vật chính là La Ý Hiên, nhân vật pháo hôi A đã dùng đủ mọi thủ đoạn tàn ác mà hãm hại y, sau cùng nhận về cái kết đắng lòng.
Bây giờ Đổng Thanh Thư xuyên thư rồi, đương nhiên là không làm hại nhân vật chính hiền lành tử tế là La Ý Hiên nữa, nhân cơ hội này cô làm quen kết bạn với người ta, thêm bạn bớt thù hẳn là ý hay nhỉ?
Nghĩ là vậy Đổng Thanh Thư liền vui mừng cởi khẩu trang ra, cũng tháo luôn cái mũ lưỡi trai trên đầu. Nóng chết cô mất, mặc dù phòng studio có mở điều hòa cũng không thể ngừng mồ hôi của cô đang túa ra như tắm được.
Trong phòng vắng vẻ chỉ còn lại có hai người, Đổng Thanh Thư lúc này mới tươi cười đưa tay tới chỗ La Ý Hiên muốn tay bắt mặt mừng.
Cô xởi lởi:
“Chào cậu.”
Cứ ngỡ là cả hai sau khi nhận ra nhau sẽ vui vẻ mà bắt tay ấy chứ, dù sao cũng là gà cùng một công ty, La Ý Hiên khi nãy còn nhận ra cô như thế. Với tính cách của nhân vật chính mà Đổng Thanh Thư xây dựng, cô vốn tưởng là La Ý Hiên sẽ niềm nở chào đón cô.
Thế nhưng mọi thứ cứ đi theo cái hướng oái oăm mà Đổng Thanh Thư chẳng thể nào lường trước được.
Nhân vật chính hiền lành tử tế thường xuyên bị nhân vật pháo hôi A đâm chọt giờ đây lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, cậu ta khoanh tay ngồi trên ghế, bộ dạng 8 đến 9 phần là xem thường Đổng Thanh Thư, gương mặt khinh khỉnh:
“Cái loại nhà cô cũng đòi bắt tay với tôi hả?”
“…”
Ủa?
Ủa dì dợ?
Đổng Thanh Thư sốc toàn tập.
Đây có phải là La Ý Hiên không vậy… sao tự dưng khác xa so với những gì mà cô viết như thế!
Cô làm gì có viết người này hống hách và ngang tàn như thế đâu, sao tự dưng thay đổi 180 độ, làm vậy sao cô đỡ nổi!
“Cậu- cậu là La Ý Hiên?”
Đổng Thanh Thư bởi vì có chút ê mặt nên cũng lặng lẽ rút tay về. Nhưng cô không thể ngừng tò mò mà muốn xác định lại danh tính của người này.
“Chứ còn ai nữa, cô bị ném đá riết rồi nên ngáo ngơ đấy à?” La Ý Hiên bĩu môi khinh bỉ ra mặt.
“…”
La Ý Hiên ở phiên bản xuyên thư thật sự là khiến Đổng Thanh Thư sốc đến muốn sặc nước bọt.
Cái con người kênh kiệu hống hách này thật sự là đáng ghét mà. Hỏi cậu ta một câu, cậu ta đâm liền cho Đổng Thanh Thư 2 nhát dao. Nào là nói cô bị ném đá, khơi gọi lại niềm đau của cô, nào là mắng cô ngáo ngơ.
Cái tên đáng ghét này…
Nhưng mắng chửi ở trong lòng vậy thôi, Đổng Thanh Thư cũng không thể nào thẳng thừng mà cãi tay đôi với người nọ được.
Cô cười méo xệch, thôi thì bơ đi makeup tiếp cho người ta vậy.
Mà cái cậu La Ý Hiên này cũng kỳ quặc, dường như đối với Đổng Thanh Thư có hiềm khích gì rất lớn nên cậu ta cứ không ngừng đâm chọt.
“Mà kể cũng ngộ thật ha, cuộc đời lên voi xuống chó thật mấy ai ngờ.”
“…” Nói mỉa ai vậy trời?
“Nhớ ngày nào cô còn cùng tôi đóng mấy vai phụ, vậy mà bây giờ tôi được đóng chính rồi, cô thì lại vướng phải scandal bị đóng băng mọi hoạt động. Giờ đây cực khổ đứng ở chỗ này makeup cho tôi… Aizz, tôi cảm thương cho cô quá đi thôi.”
“…”
Trời má ơi, cái giọng điệu gì vậy trời.
Nhân vật chính hiền lành tử tế của tôi đâu? Sao lại lòi ra một La Ý Hiên mở miệng câu nào là móc mỉa câu đó thế!
Đổng Thanh Thư tròn mắt nhìn La Ý Hiên mà không thể tin được. Vốn dĩ cô viết ra một nhân vật chính rất hiền lành vô hại, tuy rằng thông minh tài giỏi nhưng chẳng bao giờ lên mặt với bất kỳ ai, dù có bị nhân vật pháo hôi hãm hại thế nào cũng chưa từng một lần lớn tiếng mắng chửi người khác.
Rất thấu tình đạt lý, không nhu nhược nhưng cũng không tới cái mức chua ngoa thế này.
Nhìn người trần mắt thịt khác biệt quá xa so với nguyên tác, Đổng Thanh Thư thật sự bị sốc đến mức sững người.
Kịch bản bị sao vậy? Cô làm gì viết ra nhân vật chính đáng ghét đến thế này chứ!
“Nhìn cái gì? Tôi móc mắt cô bây giờ đó.”
“…”
Đã sân si hống hách mà còn tàn ác nữa chứ…
Mọe nó.