“Cô cần bao nhiêu tiền?”
“Cũng có hơi nhiều…”
Đổng Thanh Thư khó xử soạn tin, thế nhưng lúc này chỉ Đồng Tuệ Linh mới có thể giúp đỡ cô được thôi.
Nhìn số tiền mà Đổng Thanh Thư gửi tới, Đồng Tuệ Linh nhịn không được trợn to đôi mắt.
“Cô đùa tôi chắc? Cô thiếu nợ cho vay nặng lãi sao?”
“Cũng có thể cho là vậy…”
“Hả?”
“Không phải! Là bố tôi, không phải tôi.”
Đổng Thanh Thư rầu rĩ nhắn tin, lại tính toán xem với số tiền cô hiện có sau khi trích ra một phần trả nợ cho bố thì có đủ sống qua thêm mấy tuần nữa hay không.
Đồng Tuệ Linh nghe bố Đổng Thanh Thư thiếu nợ đánh bạc thì không nhịn được chửi mắng một câu. Ôi, lại là cái gia đình đáng hận này của cô, thật chẳng ra gì.
“Cmn cô để mặc bố cô đi, con người này sẽ chẳng bao giờ thay đổi, cô có trả cho ông ta lần này, thì lần sau cũng như thế mà thôi.”
Đồng Tuệ Linh còn lạ gì với gia đình của Đổng Thanh Thư nữa, bao nhiêu lần Đổng Thanh Thư chật vật vì gia đình, Đồng Tuệ Linh cũng đều chứng kiến cả rồi.
Lần này nợ xã hội đen số tiền lớn như vậy, còn bắt Đổng Thanh Thư phải gánh, thật quá đáng!
“Ông ta là bố của tôi, tôi bỏ mặc được sao.”
Đổng Thanh Thư cũng mệt mỏi đưa tay day day huyệt thái dương.
Nói thật nếu mà bỏ được Đổng Thanh Thư cũng đã muốn bỏ mặc cho xong rồi, khi không lại bị lôi vào cái vụ nợ này, cô cũng đâu có muốn. Nhưng dẫu sao Đổng Thanh Thư cũng không thể để cho ông bố kia bị đứt một bàn tay được… dù sao cũng là bố cô.
Không là bố ruột thì… cũng là nhân vật cô tạo ra. Giờ ông ấy thiếu nợ, không lẽ Đổng Thanh Thư tuyệt tình bỏ cho ông ấy tự sinh tự diệt hay sao.
Cùng là con người với nhau, cô bỏ ông ta, cô mới chính là kẻ máu lạnh vô tình đấy!
“Coi như tôi xin cô lần này, giúp tôi đi.”
Đổng Thanh Thư thật hết cách, bây giờ chỉ có Đồng Tuệ Linh mới có thể giải vây được cho cô thôi.
Sau chuyến này chắc là cô phải làm bục cả mặt mới mong trả xong số nợ này quá.
“Tiền thì không phải là không có, tôi cũng không tiếc cho cô mượn, chỉ là mấy ngày sau tôi mới rút được. Cô cứ an tâm, nay mai tôi chuyển vào tài khoản của cô.”
Đổng Thanh Thư thấy Đồng Tuệ Linh chịu giúp đỡ thì mừng muốn chết, cô thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn được một chút.
“Tuệ Linh, cô đúng là cứu tinh của cuộc đời tôi.”
“Hừ, ở đó mà nịnh hót đi.”
Đồng Tuệ Linh miệng thì mắng nhưng môi lại câu lên mỉm cười.
Ngay lúc cô vừa đặt điện thoại xuống bàn thì lại nghe tiếng trách móc của người đàn ông nào đó vang vang bên tai.
“Chà, nhắn tin với ai mà cười dữ vậy? Không biết có phải bạn trai của em không?”
Phương Dục giương đôi mắt yêu nghiệt phóng tầm nhìn về phía cô, lúc này người đàn ông kia vừa mới tắm xong, thân hình vạm vỡ quấn hờ một chiếc khăn tắm mỏng ngang hong, nước còn chưa lau khô, rơi xuống từ mái tóc ướt sũng, trông vô cùng quyến rũ.
Đồng Tuệ Linh nuốt một ngụm nước bọt thèm khát, ánh mắt không ngừng dò xét thân thể cuốn hút kia.
“Bạn trai nào đâu, tôi mà có bạn trai thì còn quấn lấy anh thế sao?”
“Sao tôi biết được tiểu yêu tinh nhà em có cước đạp lưỡng thuyền hay không chứ.”
Phương Dục khẽ cười tà mị, lại đến bên cạnh Đồng Tuệ Linh, vuốt ve sườn mặt cô.
“Cục cưng này thật biết cách làm tôi ghen.”
“Hừ, ai làm anh ghen đâu chứ...”
Đồng Tuệ Linh đẩy tay Phương Dục ra, tuy rằng cũng rất thích những lần đụng chạm thân mật, thế nhưng tính tình cô trước giờ kiêu kỳ, đương nhiên không dễ dàng để người khác nắm bắt.
Mà Phương Dục lại rất thích sự tinh nghịch này của cô, thế nên không những không tức giận mà còn khẽ cười.
…
Lần này quả thật Lệnh tiên sinh bơ cô hơi lâu, Đổng Thanh Thư đợi cả thêm một ngày dài như vậy trôi qua mà người đàn ông kia vẫn chẳng mảy may gì đoái hoài tới cô.
Đổng Thanh Thư thất vọng ngồi thẩn thờ cả buổi, không hiểu sao cô chẳng còn chút tâm trạng nào để ăn uống hay là nghỉ ngơi nữa. Cứ nhìn màn hình cuộc hội thoại chẳng có lời đáp trả, lòng càng thêm râm ran tê tái.
Đau lòng quá đi mất, cái cảm giác trái tim cứ âm ỉ đau nhói như này… có phải là như người ta trước giờ vẫn hay nói: “Thất tình” đó không?
Đổng Thanh Thư chưa từng trải qua cảm giác thất tình, cô cũng không rõ nữa, chỉ biết là lúc này cô cảm thấy người mình mỏi mệt uể oải, trái tim cũng ê ẩm nhức nhối, thật sự vô cùng khó chịu.
Cả ngày hôm nay Đổng Thanh Thư chẳng ăn nổi bất kỳ cái gì hết, uống một ly sữa, ăn một quả táo cũng thấy ngán ngẫm chẳng nuốt trôi.
Lệnh tiên sinh, ngài đúng là đáng ghét… Người ta hỏi thăm tình hình sức khỏe của ngài, ngài chẳng hề để tâm tôi dù chỉ một chút nào hết.
Đổng Thanh Thư tích tụ thất vọng trong lòng, vành mắt cũng khô khốc, cô thật sự bất lực ngồi co ro một góc, gục đầu vào gối muốn khóc.
Ặc, nhưng mà khóc cái gì.
“Khóc lóc cái gì, tự dưng lại như mấy đứa con nít thất tình vậy!”
Đổng Thanh Thư ngẩng mặt lên trong tích tắc, mặc dù là mắt cô vẫn đỏ, thế nhưng tuyệt nhiên chẳng thèm rơi một giọt nước mắt nào.
“Người ta là ai chứ, không quan tâm đến nhà mi cũng phải thôi. Tự mình ảo tưởng, lên giường được hai lần rồi lại nghĩ bên nhau cả đời được chắc?”
“…”
Người như Đổng Thanh Thư, bình thường tràn đầy năng lượng nhiệt huyết và luôn yêu đời. Có sóng to gió lớn nào mà cô chưa từng trải qua đâu. Trước kia có nợ như chúa chổm cũng không khiến cô gục ngã được, nay không lẽ vì một chữ “tình” này mà buông xuôi sao?
“Hừ, buồn cả ngày hôm nay cũng đủ rồi, tôi mà cần ngài ư! Không nha, xin chê!”
Đổng Thanh Thư tự nói để an ủi chính mình, sau khi nghĩ thông suốt cô tìm cách phấn chấn trở lại, ngồi bật dậy trên giường rồi bước ra khỏi phòng muốn tìm đồ ăn.
Yêu đương là cái gì chứ, cho dù có không thoát ra khỏi được con đ.ỹ tình yêu này, thì cô cũng phải ăn cho lại sức. Mắc cái gì thất tình là phải nhịn đói?