Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 47: Ngày nhớ đêm mong




Vừa tắt điện thoại xong, Đổng Thanh Thư liền không nhịn được nằm ngửa ra ghế sofa than trời trách đất.

“Ôi trời ơi, đúng là số khổ mà.” Đổng Thanh Thư rầu rĩ ôm đầu.

Cô không hiểu sao mình cứ có duyên với cái nghiệp mang nợ, toàn là nợ nợ nợ, cô chán cái từ nợ này lắm rồi, ai nghĩ ra cái từ này vậy không biết!

Cũng là do cô, là cô xuống tay quá ác với nhân vật của mình, viết ra một quyển kịch bản máu chó với nhân vật pháo hôi như thế. Đúng là tự mình hại mình, khổ không để đâu cho hết mà.

“Mẹ nó, đúng là xúi quẩy.”

Miệng thì mắng chó chửi mèo, thế nhưng Đổng Thanh Thư lúc này đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, với tay tìm điện thoại trên bàn trà, muốn kiếm số của Đồng Tuệ Linh.

“Chim sẻ gọi đại bàng, chim sẻ gọi đại bàng.”

“Giang hồ cứu nguy!”

“Ôi đại ca à, cô mới đó mà đã vào set quay rồi ư?”

Đổng Thanh Thư không dám gọi thẳng cho Đồng Tuệ Linh, bởi vì thời gian này Đồng Tuệ Linh đang đi quay ở Bắc Kinh, cũng không nắm được lịch trình cụ thể nên Đổng Thanh Thư rất sợ làm phiền.

Cô cứ liên tục gửi tới mấy tin nhắn như vậy, vẫn không thấy Đồng Tuệ Linh trả lời.

Bình thường Đồng Tuệ Linh trả lời tin nhắn rất nhanh, lúc rảnh tay liền cầm điện thoại, vậy mà giờ đây không trả lời ngay chắc hẳn là bận rộn rồi.

Nghĩ là thế nên Đổng Thanh Thư cũng nản lòng quẳng điện thoại sang một bên.

Rồi cô lại nghĩ tới Lệnh tiên sinh, không nhịn được lần nữa kéo điện thoại về phía mình, ngửa đầu ra sofa nâng điện thoại tìm đến hộp thư thoại của người đàn ông kia.

“...” Vẫn là tin nhắn mà cô gửi tới, tuyệt nhiên không có lời đáp trả của ngài ấy.

“Bận cái gì vậy nhỉ...? Cả đêm rồi vẫn không trả lời mình.”

Đổng Thanh Thư trong lòng bồn chồn, hiển nhiên cũng chẳng buồn ăn sáng.

Cô cứ nắm thẩn thẩn thờ thờ trên ghế sofa ngắm hộp thư thoại đó mãi mà chẳng có phương hướng làm gì tiếp theo, chỉ đơn giản là lướt lại những dòng tin nhắn cũ, miệng cười chưa được bao lâu thì đã xụ mặt.

Cô cảm thấy buồn quá đi mất.

Không biết bây giờ ngài ấy đang làm gì nữa, đã ăn sáng hay chưa?

Hôm trước ngài ấy vội vàng quay trở về trong đêm như vậy hẳn là có chuyện quan trọng cần làm, không biết chừng đợt này đã đi công tác rồi.

Nhưng là đi ở đâu? Nơi đó có xa thành phố này hay không? Bầu không khí ở đó thế nào? Nếu trời quá lạnh liệu ngài ấy có đủ áo ấm để mặc hay không?

“... Chết tiệt...”

Đổng Thanh Thư bất mãn tự mắng mình một tiếng.

Cô đưa tay véo véo cái mặt mấy ngày nay đã mất đi má thịt mềm mại của mình, thầm trách:

Hừ, lo cho người ta làm cái gì chứ, chẳng phải trước kia đã kiên quyết nói sau này không dính líu tới người đàn ông đó sao?

Còn nói sẽ tỉnh táo không thích ngài ấy, chế ngự trái tim ngoan ngoãn nghe lời, không liên quan gì đến người ta.

Giờ thì lại làm sao đây, tự dưng lại nghĩ vẩn nghĩ vơ cái gì vậy không biết!

Nhưng tự mắng mình là vậy, tay Đổng Thanh Thư lại như vô thức mò tới hộp thư thoại của trợ lý Mạc, muốn hỏi thăm tình hình ở phía Lệnh tiên sinh như thế nào rồi.

Tay vừa mới soạn tin nhắn được hơn phân nửa thì Đổng Thanh Thư đã vội vàng xóa đi.

“Đổng Thanh Thư! Mày đúng là điên rồi...”

Lệnh tiên sinh là ai chứ?

Là người cô có thể tùy tiện thăm dò tung tích được sao? Vả lại trợ lý Mạc cũng không phải là người dễ dàng đối phó, cho dù cô có cái gan dám hỏi, thì Mạc Thiên Quyết có thể khi không trả lời cô sao?

Đổng Thanh Thư nằm trên sofa khổ sở dằn vặt đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng cô lại không nhịn được nhắn một tin hỏi thăm sức khỏe của Mạc Thiên Quyết.

“Trợ lý Mạc khỏe chứ ạ?”

“...”

Một câu hỏi vô tri cứ như thế làm xuất phát điểm, Đổng Thanh Thư cảm thấy hôm nay cô đúng là điên rồ, tự dưng lại đi hỏi thăm Mạc Thiên Quyết, anh ta đọc xong tin nhắn này có khi lại cho rằng cô bị ấm đầu rồi cũng nên!

...

Quả nhiên Đổng Thanh Thư đoán không sai, Mạc Thiên Quyết vừa nhận được tin nhắn này gửi tới từ cô thì chẳng khác nào vừa gặp phải quỷ.

Mắt y trợn trắng, sau khi hoàn hồn mới bình tĩnh nhìn sang kính chiếu hậu dò xem biểu tình của Lệnh tiên sinh.

Đêm qua Lệnh tiên sinh dự tiệc về rất muộn, sáng nay lại có chuyện gấp phải đi, bây giờ mới có thời gian về khách sạn nghỉ ngơi một chút.

Mạc Thiên Quyết nuốt nước bọt, thấy Lệnh tiên sinh đang nhắm mi tịnh thần nên y cũng không làm phiền tới ngài, chỉ nhắn lại với Đổng Thanh Thư một câu ngắn gọn.

“Tôi khỏe.”

Sau đó lại thấy không đúng lắm, nên hỏi Đổng Thanh Thư:

“Đổng tiểu thư, cô có gì cần tôi chuyển lời tới Lệnh tiên sinh không?”

Mạc Thiên Quyết đúng là Mạc Thiên Quyết, thông minh có thừa! Quả nhiên đã là người bên cạnh Lệnh gia đều rất nhanh nhạy, không cần phải nói rõ ràng thì y đã tự hiểu rồi.

Đổng Thanh Thư như bắt được vàng, cô đọc được tin nhắn này thì vui mừng ngồi bật dậy trên ghế sofa, ngẫm nghĩ một hồi lại gửi tin nhắn tới.

'Tôi chỉ là không biết Lệnh tiên sinh đang làm gì... đêm qua ngài ấy không trả lời tin nhắn của tôi...'

Soạn được nửa đường, tự dưng Đổng Thanh Thư cảm thấy không ổn, nên nhanh tay xóa hết.

Không được, nếu hỏi như thế thì lại quá lộ liễu.

“Ừm... tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của trợ lý Mạc thôi, lâu rồi chúng ta không trò chuyện.”