Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 46: Bào tiền




Đổng Thanh Thư ngồi thừ người ra trên ghế sofa nhìn điện thoại đang sáng đèn, mắt cô hơi đỏ lên vì tức giận thế nhưng lại chẳng có chỗ nào để mà phát tiếc.

Giọng cô run rẩy nghe có chút không rõ ràng, thế nhưng vẫn là câu trả lời cũ:

“Con không có tiền đâu.”

Đánh bạc thiếu nợ… đánh bạc thiếu nợ. Chết tiệc, sao lại là thiếu nợ!

Trần đời này Đổng Thanh Thư sợ nhất chính là thiếu nợ! Cô dùng bao nhiêu năm thanh xuân đi làm kiếm tiền để trả nợ còn chưa đủ hay sao? Bây giờ xuyên thư lại phải tiếp tục gánh cái số nợ mà rõ ràng bản thân mình không hề gây nên?

“Nói thế mà nghe được à?”

Tú Hân vừa nghe Đổng Thanh Thư từ chối thì liền nổi đóa mắng cô. Âm vực của người phụ nữ kia vốn đang mềm mỏng lại đột ngột tăng cao, mang theo tia cay nghiệt mà mắng nhiết cô.

Câu trước vốn dĩ còn mẹ mẹ con con, vô cùng thân thiết. Bây giờ thì nghe cô thẳng thừng từ chối liền trở mặt mắng chửi cô thật hăng say.

“Nuôi mày ăn học thành tài, để rồi mày bây giờ có mấy đồng bạc lẻ cũng chi li tính toán với bố mẹ, với em trai mày?”

Mấy đồng bạc lẻ ư?

Cả gia tài đó thím à!

Đổng Thanh Thư ở trong lòng tự mình cảm thán, rồi lại dằn xuống cơn giận đang nổi lên như thủy triều dâng cao.

Người mẹ này mắng người đúng là thuần thục như hát hay vậy, thanh âm cao vút trên đầu ngọn cây, đến mức Đổng Thanh Thư mở loa ngoài xa tai mà vẫn còn cảm thấy đầu mình ong ong như muốn nổ tung ra.

Cô cấp tốc giảm xuống volume, lại nhíu mày đáp lại.

“Không phải là con chi li từng đồng với bố mẹ, chỉ là bây giờ con thật sự không có đường xoay sở, con đang thất nghiệp, tiền ở nơi nào mà đào lên gửi cho bố mẹ bây giờ ạ?”

Đổng Thanh Thư cũng hết cách.

Nói thật, nếu như cô mà là diễn viên hạng A có nhiều show, kiếm được nhiều tiền như là người mẹ này vẫn cứ huyên thuyên nói người trong giới giải trí kiếm được không ít tiền thế này thế kia…

Thì “mấy đồng bạc lẻ” theo lời bà ấy nói, Đổng Thanh Thư cũng không ngại gửi về “phụng dưỡng” ơn sinh thành của bố mẹ.

Coi như là cô trả lại cái ơn người này sinh ra nhân vật A vậy. Vốn dĩ Đổng Thanh Thư viết về gia cảnh của nhân vật này vô cùng tệ, tuổi còn nhỏ đã bị vợ chồng này xem là vận xui đá sang nhà bà ngoại nuôi nấng, không gần cha gần mẹ, đương nhiên đến tận khi lớn lên cũng không thể cảm nhận được chút tình cảm nào của gia đình rồi.

Mà đứa em trai của nhân vật A thì lại được xem là bảo bối trong nhà, đứa trẻ mang vượng khí giúp gia đình làm ăn phát đạt, gia đình đuề huề ấm êm.

Ừ thì mang vượng khí tốt, nhưng đến cùng vẫn là một đứa nhóc lớn đầu ăn hại. Lớn tới chừng này tuổi cũng không làm ra được tiền, chỉ toàn an bám bố mẹ, báo hại chị gái là nhân vật A – cũng là Đổng Thanh Thư đây phải nai lưng ra kiếm tiền hằng tháng gửi về cung phụng nó.

Không chỉ lo cho nó ăn học, còn lo tới việc nó đi xe cũ sẽ mất mặt nên phải đổi xe mới cho nó, cho tiền nó bao bạn gái nó đi ăn đi chơi.

Ôi thôi…

Càng nghĩ càng đau đầu.

Đã thế bây giờ còn nghe thấy mẹ cô báo tin bố đánh bạc thiếu nợ người ta. Đổng Thanh Thư cảm thấy đúng là hoàn cảnh không éo le thì đời không nể mà.

Người mẹ kia cứ không ngừng giảng thuyết cái đạo lý làm con gì gì đó cho Đổng Thanh Thư nghe, nhưng cô nghe chẳng lọt tai nổi câu nào, vừa ngồi cắn hạt dưa vừa suy nghĩ xem sắp tới phải làm sao để chuyển mình…

Công ty chủ quản đóng băng mọi hoạt động của cô rồi, bây giờ Đổng Thanh Thư còn có thể làm gì?

Ra ngoài kiếm việc có lẽ sẽ được.

Hay là cô nhờ tới Đồng Tuệ Linh giúp đỡ?

“Tách!”

Tiếng búng tay vang dội bật lên. Đổng Thanh Thư đầu nảy số, phải rồi, Đồng Tuệ Linh vừa mới khai trương mấy shop quần áo kia mà, bên cạnh đó còn mở studio nữa. Nhờ cô ta giúp đỡ chắc là sẽ được.

Đổng Thanh Thư trước khi trở thành biên kịch, thuở sinh viên đã đi làm thêm biết bao nhiêu nghề, từ chụp ảnh đến makeup, làm tóc đều đã học qua căn bản cả rồi, không thành vấn đề.

Tú Hân bị cái tiếng búng tay kia làm cho giật mình, đang cái đà lớn tiếng nên bà quát.

“Mày đang làm gì vậy hả? Có nghe tao nói gì không?”

Đổng Thanh Thư cũng không hơi đâu đôi co, cô chán ghét hỏi bà ấy:

“Người ta gia hạn tới chừng nào phải trả?”

“Ba ngày nữa.”

Tú Hân vừa nghe Đổng Thanh Thư hỏi tới ngày trả tiền thì liền mềm giọng lại ngay, bà thầm nghĩ hẳn là cô đã tìm ra được cách kiếm tiền rồi.

Ôi dào, người trong giới giải trí kia mà, sao lại thiếu mấy cái đồng bạc lẻ đó được. Cho dù thất nghiệp thì đã sao, không lý nào Đổng Thanh Thư lại không có tiền tiết kiệm.

Cái đứa nhỏ này lớn lên cầu tiến như vậy, hẳn là đã tích không ít tiền dành cho việc sau này mua nhà.

Dù là không nuôi nấng đàng hoàng Đổng Thanh Thư được ngày nào, nhưng mẹ sinh con ra đương nhiên bà cũng hiểu được phần nào tính tình của con gái mình.

Đứa nhỏ này không thể nào thấy chết mà không cứu, mềm lòng như vậy, lần nào bào tiền nó cũng y như rằng thành công. Bà cũng không ngại khống thêm một ít chuyện sai sự thật, nói là bố nó thiếu nợ, quả nhiên Đổng Thanh Thư liền sốt vó ngay.

Sắp tới con trai út phải xây dựng sự nghiệp rồi, mua xe rồi chuẩn bị tiền để cưới vợ nữa. Bào tiền con gái lớn dần dần chắc là tới lúc đó sẽ đủ thôi.