Một đêm kích tình cứ như thế mà trôi qua. Đêm qua bọn họ quấn lấy nhau đến gần rạng sáng vẫn không thấy đủ.
Đổng Thanh Thư vì bị chuốc thuốc mà cứ không ngừng đòi hỏi, còn Lệnh tiên sinh sinh lực đang ở tuổi sung mãn, hiển nhiên nhu cầu vô cùng cao, bé cưng này càng quấn lấy ngài, ngài lại càng yêu thương vừa hôn vừa tàn nhẫn làm cô.
Gối nằm bị vứt tứ tung, mà chăn nệm cũng ướt đẫm không có chỗ nào lành lặn, cơ thể hai người hòa hợp dính chặt lấy nhau không rời. Đến gần sáng mới miễn cưỡng buông nhau ra, Lệnh tiên sinh tự tắm cho mình trước, sau đó lại thư thả ôm con gấu koala bé nhỏ kia đang mê ngủ vào trong nhà vệ sinh tẩy rửa một phen.
Giường ngủ bị phá đến ướt đẫm không còn chỗ nằm, Lệnh tiên sinh đành ôm người sang phòng ngủ cho khách ở bên cạnh tá túc đỡ một đêm. Tuy không thoải mái bằng phòng ngủ chính, nhưng cũng không có mấy gì bất tiện.
Giường càng nhỏ, thì càng ôm chặt lấy nhau ngủ say.
Sáng sớm hôm sau tỉnh giấc, bé con mà đêm qua vẫn luôn quấn lấy hông của tiên sinh, mông thịt đầy đặn ngúng nguẩy bây giờ vẫn còn đang say giấc nồng, nằm êm ái trong chăn mà ngủ say như chết.
Có lẽ vì quá thỏa mãn, gương mặt kia lộ ra nét an yên thư thả, vô cùng hài lòng mà nằm ngủ.
Lệnh Thiên Từ mở mắt chậm rãi ngắm nhìn cơ thể nhỏ nhắn kia đang co người nằm một góc, lại không hiểu sao bên môi bất giác nở nụ cười cưng chiều.
Trước kia không phải ngài chưa từng gặp qua các diễn viên nghệ sỹ có gương mặt và ngoại hình xinh đẹp, Đổng Thanh Thư đương nhiên không phải là xuất chúng nhất trong số những người mà ngài gặp.
Chỉ là cô nhóc này so với bọn họ có sức hút khác biệt vô cùng, tính cách bộc trực thẳng thắn, có đôi khi lại trẻ con ngây ngô, hoàn toàn không hề bị pha tạp bởi những thứ phù phiếm bên ngoài xã hội. Nói cho cùng cái khí chất trong sạch thuần khiết đó đã thực sự thu hút được tầm mắt của Lệnh tiên sinh.
Tiểu yêu tinh này lúc bình thường và khi ở trên giường hoàn toàn đối lập nhau, đó cũng chính là điều khiến Lệnh tiên sinh cảm thấy thú vị.
Lần đầu tiên gặp cô ấy… ngài đã nghĩ đến không biết khi ở trên giường, người này có thể bộc lộ ra biểu cảm gì.
Hiển nhiên là đặc sắc đến mức khiến ngài không kiềm được vui thích.
Quả nhiên là vưu vật hiếm có khó tìm.
Dẫu sao cuộc sống đầy toan tính này ngài đã nhìn qua và nếm trải cả rồi, người thật lòng hay giả ý, chân thành hay lọc lừa, tất cả những điều đó… người khác nhìn vào có khi chẳng thấu. Mà ngài, sống tới từng này tuổi, từ sớm đã được nuôi dạy để trở thành người kế nghiệp, trong môi trường tranh đấu của thương trường khắc nghiệt, đấu tranh trong gia tộc, hiển nhiên ngài đã sớm thấu hiểu cả rồi.
Người như Đổng Thanh Thư vốn dĩ không thích hợp trong giới giải trí phức tạp này, ngài cảm thấy tuy rằng cô nhóc này thật sự có tài năng ẩn giấu cần được mài giũa, thế nhưng ngoài mài giũa nghề nghiệp, còn cần phải dạy cô ấy rất nhiều kỹ năng mềm khác nữa, đặc biệt là cách xử lý làm sao với những tên đạo diễn dâm dê đê tiện như cái gã họ La kia.
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt vốn dĩ đang vô cùng ôn nhu của Lệnh tiên sinh hiện giờ lại hiện lên tia lạnh băng đầy hung hiểm.
Chuyện hôm qua xem như là bài học dành cho Đổng Thanh Thư, trông cô ngây ngô và non nớt như vậy, hiển nhiên chưa từng trải qua loại chuyện kinh khủng kia bao giờ. Hẳn là đã bị dọa cho sợ thất kinh hồn vía.
Hôm qua lúc ôm cô về, trong cơn mơ màng Đổng Thanh Thư còn không kiềm chế được mà rơi nước mắt, tay bất giác níu lấy áo của ngài mà tìm điểm tựa.
Lệnh Thiên Từ trước giờ không phải là loại người thương hoa tiếc ngọc gì, thế nhưng không hiểu sao ngài vẫn luôn có cảm giác muốn bảo vệ tiểu bảo bối này. Ít nhất là nếu cô chịu ngoan ngoãn một chút, ký vào bản hợp đồng tình nhân kia, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn rồi.
-
Chiều nay 3 giờ Lệnh tiên sinh có cuộc hẹn với tên đạo diễn họ La nọ.
Nghe nói lão ta hôm qua nhập viện vì bị đá vào bộ hạ, đến tận sáng nay vẫn còn mê man trong bệnh viện. Vậy mà vừa nghe Lệnh tiên sinh chấp nhận gặp mặt mình, lão ấy vẫn dùng hết sức bình sinh lê lết cái thân thể xém chút là bị triệt đi đường con cái kia tới điểm hẹn.
Lệnh tiên sinh vốn dĩ cũng không muốn tiếp chuyện với lão già ấy làm gì, dù sao ngài cũng không hứng thú đầu tư vào dự án lần này. Tuy nhiên sau sự việc ngày hôm qua, đột nhiên ngài lại nổi hứng muốn vung tiền giúp đỡ.
Lúc ra về, trợ lý Mạc mang theo một bụng đầy thắc mắc mà lái xe. Tuy nhiên nửa câu cũng không dám thốt lên, chỉ sợ Lệnh gia trách mắng y nhiều chuyện.
Nhưng lòng bồi hồi thì giấu không được, gương mặt cũng trở nên đăm chiêu khó coi.
Biểu hiện của Mạc Thiên Quyết, hiển nhiên là không lọt qua khỏi tầm mắt của Lệnh tiên sinh rồi.
“Có gì muốn hỏi sao?”
“…”
Mạc Thiên Quyết nhìn Lệnh gia qua kính chiếu hậu, gương mặt của vị trợ lý kia càng thêm méo mó. Quả nhiên là không có gì giấu được Lệnh gia mà.
“Ngài…”
Mạc Thiên Quyết ngập ngừng một chút, rồi lại nhìn thấy ánh mắt lạnh căm của Lệnh Thiên Từ ở phía sau truyền tới khiến sống lưng y lạnh toát. Cuối cùng vẫn là hạ hết quyết tâm hỏi ra thắc mắc trong lòng.
“Sao ngài lại đột ngột thay đổi chủ ý ban đầu của mình vậy?”
“Chủ ý nào?”
“Thì ban đầu ngài đâu có ý định sẽ đầu tư vào bộ phim lần này của đạo diễn La!”
“Phải, đúng là trước kia tôi không có ý định đó thật.”
Lệnh Thiên Từ gật gù, cũng không có ý định phủ nhận.
Thấy biểu hiện thản nhiên này của Lệnh gia càng khiến Mạc Thiên Quyết khó hiểu hơn.
“Vậy thì tại sao hôm nay ngài lại thay đổi ý định?”
Mạc Thiên Quyết thật sự không hiểu, rõ ràng Lệnh gia sai người theo dõi Đổng Thanh Thư mới biết được cô hôm đó đến nhà hàng gặp đạo diễn La.
Với bản tính của đạo diễn La, từ sớm Lệnh gia đã biết Đổng Thanh Thư sẽ không thoát khỏi móng vuốt của lão ta rồi. Ngài ấy bận trăm công nghìn việc cũng vứt hết một bên, tới đó để giải vây cho cô, Mạc Thiên Quyết tin rằng Lệnh gia không đơn giản chỉ vì muốn giữ một món vật trang sức bên người mà hao tổn tâm trí đến vậy.
Ở thành phố S này có 3 đại nhân vật được xem là hình mẫu lý tưởng mà các mỹ nhân chân dài, ca sỹ diễn viên đeo bám muốn trèo lên giường cho bằng được dù chỉ là một đêm.
Người thứ nhất là Lệnh gia – ông chủ của y.
Người thứ hai là Phương tiên sinh – Phương Dục.
Còn người cuối cùng chính là Kiều tổng – Kiều Đông Phong.
Ông chủ của y trước giờ không thiếu nhân tình, chỉ là ngài ấy mắc chứng bệnh sạch sẽ nên rất khó khăn trong việc chọn bạn tình. Tuy nhiên cũng không tới mức giữ khư khư một người, xem trọng như đang giữ một bảo vật trong tay như vậy.
Cái cô Đổng Thanh Thư kia vốn dĩ không được xem là bạn tình của Lệnh gia, càng không phải là nghệ sỹ được ngài ấy bao dưỡng… hiện tại bản hợp đồng kia còn chưa ký kết, Mạc Thiên Quyết thật sự chẳng biết nên gọi cô ta là gì.
Nhưng hôm qua nhìn ông chủ dốc hết tâm sức bảo vệ cho cô ta như vậy, Mạc Thiên Quyết đã nghĩ Lệnh gia ngài ấy… thích cô nghệ sỹ đó rồi chứ.
Vậy mà hôm nay Lệnh gia lại đầu tư tiền khủng vào bộ phim của tên đạo diễn La kia, rốt cuộc tâm tư của ngài ấy là như thế nào, Mạc Thiên Quyết tạm thời không thể hiểu nổi.