Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 29: Tiên sinh, ngài đừng làm tôi đau! (h)




Cơ thể Đổng Thanh Thư được xoa nắn cẩn thận vô cùng, dần dần cô cũng dễ dàng tiếp nhận hơn, chỉ là tiếng rên rỉ bối rối vẫn cứ ấm ách trong cổ họng, thành công khơi gợi lên tình dục mãnh liệt mà Lệnh tiên sinh vẫn luôn kiêng nể đè nén.

Hạ thân của người đàn ông kia cũng cương cứng nóng bừng, anh ta nặng nhọc thở dốc mấy hơi.

Đổng Thanh Thư liên tục cao trào mấy lần, cô bị anh kích thích đến run người, nước xuân dính nhớp khiến cô đỏ mặt. Ấy thế mà chẳng hiểu sao người đàn ông kia vẫn có thể đưa đến bên môi quẹt một đường.

Gương mặt điển trai tựa như tượng điêu khắc kia nở một nụ cười gợi cảm, Lệnh tiên sinh cũng không ngại nói ra mấy câu khiến Đổng Thanh Thư bối rối.

“Bé cưng ra nhiều thật đấy.”

“…Tôi…”

Đổng Thanh Thư rất muốn phán bác anh, thế nhưng giờ phút này, lời đến bên môi lại chẳng thể thốt ra trọn vẹn. Cô ngượng ngùng đỏ mặt, cơ thể bị kích thích trở nên mẫn cảm cũng là điều bình thường…

Mà người đàn ông kia cũng biết cô không thể nói lại được mình, anh chỉ cười trầm một tiếng, đem thứ dịch trắng kia bôi loạn lên chiếc bụng phẳng lì của Đổng Thanh Thư, mở miệng trêu chọc.

“Em xem, bụng em gầy thật, còn lộ cả xương…”

Nói rồi, bàn tay lại di dời xuống rốn, trượt dần, trượt dần:

“Nơi này.” Lúc này tay anh đang đặt ở phần bụng dưới của cô: “Em nghĩ xem… lúc tôi đâm vào, có phải nơi này sẽ lồi lên một ngọn núi nhỏ không?”

“…” Lời nói lưu manh kia có đánh chết Đổng Thanh Thư cũng không nghĩ rằng Lệnh tiên sinh có thể nói ra cho bằng được!

Cô trừng mắt nhìn anh, rồi bỗng mếu máo đỏ cả mắt.

Hành động bất ngờ khiến Lệnh Thiên Từ khó hiểu có chút sững lại.

Ngài không nghĩ là vừa trêu chọc cô một câu mà đứa nhỏ này lại khóc rồi!

“Bé cưng, Em sao vậy?”

“Hức… hức…”

Nơi nào đó vẫn được chậm rãi xoa nắn, Đổng Thanh Thư vừa khóc vừa rên rỉ, gương mặt dâm đãng hết mức, lại nũng nịu trừng anh.

Cô hấp hấp cánh mũi đang đỏ bừng, dưới sự ngỡ ngàng của Lệnh Thiên Từ, Đổng Thanh Thư nhỏ giọng nói:

“Anh nói… anh nói anh làm tôi, vậy mà anh vẫn còn chưa cởi quần áo…”

“…” Lệnh Thiên Từ thật sự đã bị câu nói ngô nghê đến ngớ ngẩn này của Đổng Thanh Thư mà làm cho sững người, lúc bấy giờ ngài mới cẩn thận nhìn lại quần áo của chính mình vẫn còn vẹn nguyên trên cơ thể, trong khi Đổng Thanh Thư thì trần trụi da thịt mát mẻ nằm trên giường…

Khoảng cách lớn như vậy, chẳng trách con gái nhà người ta tủi thân khóc lóc.

Ôi chao, đáng yêu chết mất.

“Bé cưng, em đúng là tiểu yêu tinh mà.”

Lệnh Thiên Từ mắng một câu rồi lại bật cười, cúi đầu hôn lên vầng trán ẩm ướt mồ hôi của cô.

“Xin lỗi em, tôi cởi quần áo liền đây.”

“Hức…”

“Bé cưng có muốn nghịch cơ bụng không nhỉ?”

“Hửm?” Đổng Thanh Thư giương lên đôi mắt ầng ậng giọt sương, cô mím môi, đưa tay chầm chậm vươn tới sờ lấy cơ bụng rắn chắc đang lộ ra.

“…”

Hai mắt Đổng Thanh Thư dường như phát sáng, cô sờ sờ đến nghiện, lại thấy Lệnh Thiên Từ đang cởi thắt lưng, rồi chậm rãi kéo khóa quần.

Thứ thô lớn nào đó gồ lên từng đường gân rõ nét cứ như vậy hiện rõ trong tầm mắt của Đổng Thanh Thư.

Đổng Thanh Thư trộm nuốt một ngụm nước bọt, không hiểu sao có thể nhìn vào nơi nhạy cảm kia chầm chậm mà không thấy ngại như vậy.

Lệnh Thiên Từ thấy Đổng Thanh Thư như thế thì càng thích thú bật cười, ngài nắm cổ tay của cô gái kia lại gần, đặt tay cô ôm lấy tính khí nóng bừng của ngài.

Đầu ngón tay tiếp xúc trực tiếp với vật thô cứng nóng bỏng, đầu óc của Đổng Thanh Thư cũng muốn nổ tung.

“Bé cưng giúp tôi chăm sóc nó được không?”

“…”

“Hửm?”

“Đ-được…” Đổng Thanh Thư nói trong vô thức, bàn tay cũng bắt đầu sờ nắn vào tính khí nóng bừng kia.

Thế nhưng còn không đợi Đổng Thanh Thư vuốt ve bao nhiêu lâu, Lệnh Thiên Từ đã giữ chặt tay Đổng Thanh Thư lại, trong lúc cô không phòng bị thì lại đẩy ngã cô xuống giường, thuận thế tách rộng hai chân Đổng Thanh Thư sang hai bên.

“Tiên- tiên sinh?”

Đổng Thanh Thư ngơ ngác nhìn anh, lúc này Lệnh Thiên Từ chỉ cười dịu dàng, thế nhưng vầng trán nổi lên gân xanh cùng với mồ hôi ướt đẫm lúc này đã như bán đứng ngài. Ngài không thể chờ đợi được thêm nữa rồi.

“Bé cưng, nếu em đau thì bấu vào vai tôi nhé?”

Nhìn đôi mắt trong veo của Đổng Thanh Thư kia mà Lệnh tiên sinh không thể không an ủi cô một câu.

Lúc này người đàn ông nọ chậm rãi đỡ tính khí của mình cọ cọ vào trước miệng huyệt ẩm ướt nước xuân. Khoảnh khắc đó, Đổng Thanh Thư đã run rẩy đỡ lấy bả vai anh làm điểm tựa, gần như nín thở chờ đợi người đàn ông kia đi vào.

Ánh mắt của Lệnh Thiên Từ đen đặc lại màu dục vọng, anh hạ tầm mắt nhìn xuống nơi giao hợp đang dầm dề ánh nước ái muội kia, nhanh sau đó, tính khí sẫm màu cương cứng không chút lưu tình đỉnh nhập vào bên trong miệng huyệt đang mấp máy đợi chờ.

“A!”

Bên tai truyền tới là một hồi tiếng rên rỉ ngọt ngào của Đổng Thanh Thư, Lệnh tiên sinh hiếm thấy không khống chế được mình, bị sóng tình dạt dào kia kích thích đến mức gần như mất đi lý trí.

“A… vào- vào rồi!”

Tiếng rên rỉ kích tình của Đổng Thanh Thư cứ lởn vởn không ngừng bên tai Lệnh Thiên Từ.

Hai chân cô tê rần vì khoái cảm, bị tách ra hai bên để dễ dàng tiếp nhận người đàn ông kia hơn.

“Hưm… tiên sinh, tiên sinh ơi…”

Bé cưng nào đó cứ không ngừng khóc lóc gọi tiên sinh, có lẽ vì vừa đau vừa thích, Đổng Thanh Thư cứ không ngừng rên rỉ. Hai mắt cô ướt đẫm, cắn môi ẩn nhẫn nhìn anh.

Nơi giao hợp kia không ngừng co rút hút lấy tính khí của người đàn ông nọ. Lệnh tiên sinh không nhịn được nhấn hạ bộ vào sâu hơn một chút, rồi thỏa mãn nghe thấy tiếng rên khóc xin tha của Đổng Thanh Thư.

“Ha… a… chậm- chậm đã…”

Đổng Thanh Thư mếu khóc, bị ức hiếp lại càng làm cơ thể cô mềm mại hơi bao giờ hết. Cánh tay gầy nhỏ khoác lên cổ người đàn ông kia, kéo anh xuống hôn hôn chiếc cằm cương nghị.

“Tiên sinh… ngài đừng làm tôi đau mà.”