Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 127: Chỉ thiếu mỗi câu




“Em không có xem nhẹ tình cảm của ngài.” Đổng Thanh Thư có hơi bực mình mà đáp.

“Em đã bao giờ xem nhẹ đâu chứ.”

“Không được nói kính ngữ.” Vốn đang nổi quạu, Lệnh tiên sinh còn cố ý bắt bẻ cô.

Đổng Thanh Thư ấm ức nhìn Lệnh Thiên Từ, mím môi cam chịu, lại nói.

“Em không bao giờ xem nhẹ tình cảm của anh.” - “Được chưa!”

Lệnh tiên sinh: “…”

Phản ứng của Đổng Thanh Thư quá lớn, Lệnh Thiên Từ vốn đang không vui cũng trở nên bối rối.

“Vậy thì tại sao em lại uống thuốc?”

“Uống thuốc để tránh thai chứ sao!”

“Sao phải tránh thai?”

“Không tránh thì để cho có con à?”

“Có con thì có con thôi. Em sinh con của chúng ta thì có gì mà không được.”

Hai bên đối chất qua lại, anh một câu tôi một câu, chẳng ai chịu thua ai.

Đổng Thanh Thư cũng thật hết nói nổi với Lệnh Thiên Từ, đây cũng không phải lần đầu hai người nói với nhau về vấn đề này. Thêm nữa trước đó người đàn ông cứ nằng nặc bắt cô gọi là chồng, gọi là người yêu…

Là chồng, là người yêu của cô sao? Đến cuối cùng thì ngài ấy có phải là gì của cô đâu, trừ việc là kim chủ bao dưỡng cô, thì sao lại bắt cô gọi bằng những cái danh xưng đó.

Cô không phục!

Thích thì tự nhích đít sang đây đi, ai đâu lại như ngài ấy!

“Có con thì ai nuôi đây hả?” Đổng Thanh Thư thật hết nói nổi mà nhìn Lệnh Thiên Từ.

Lúc này lại thấy gương mặt của người đàn ông có chút khó coi.

Dường như chính ngài cũng không nghĩ ra được tại sao Đổng Thanh Thư lại hỏi cái câu hết sức ngớ ngẩn như vậy.

Bất quá sự ngớ ngẩn này chỉ là đối với ngài, chứ đối với Đổng Thanh Thư đó là cả một vấn đề đó. Không giải quyết được rõ ràng chuyện đó, cô sẽ cứng đầu không chịu thỏa hiệp đâu.

Cái gì Đổng Thanh Thư cũng chiều ý Lệnh tiên sinh cho được, nhưng riêng khoảng tình cảm này, cô từ đầu đã giữ lập trường rồi.

Nếu không phải vì số nợ khổng lồ của người bố hữu danh vô thực của cô gây ra, bị Lệnh tiên sinh dùng mọi cách dồn vào bước đường cùng, còn lâu cô mới dây dưa với ngài ấy trở thành nghệ sỹ dưới tay Lệnh Thiên Từ bao dưỡng.

“…” Đổng Thanh Thư càng nghĩ càng ức.

Sau một hồi im lặng kéo dài, Lệnh Thiên Từ mới thấp giọng hỏi cô.

“Có con thì anh nuôi, còn ai nuôi được nữa?”

“Nhưng anh là gì của con em chứ.”

“Là bố.”

“Không... không phải ý đó!”

“…”

“Em nói nhầm rồi.” Đổng Thanh Thư hiện tại cũng bị Lệnh tiên sinh làm cho bối rối theo luôn.

“Ý em là— anh là gì của em mà đòi chịu trách nhiệm với mẹ con em chứ.”

Đến giờ phút này, Đổng Thanh Thư cũng chẳng vui cười nổi nữa.

Cô nhìn Lệnh Thiên Từ buồn bã một lúc, thấy ngài vẫn như lúc trước gương mặt sắc lạnh tỏ ra khó hiểu nhìn cô, Đổng Thanh Thư chỉ có thể thất vọng.

Lại thế rồi…

Đâu phải là Đổng Thanh Thư chưa từng nghĩ tới việc Lệnh tiên sinh cũng có tình cảm với cô đâu chứ.

Với những gì ngài ấy đã làm với cô, cưng chiều yêu thương đến vậy… Nếu như chỉ nói là kim chủ đối xử với tình nhân thì không thể nào. Nhiều lần Đổng Thanh Thư cũng đã tự mình ảo tưởng nghĩ rằng biết đâu Lệnh tiên sinh cũng có tình cảm với cô hệt như cô có tình cảm với ngài ấy thì sao.

Chỉ là sau nhiều lần bổ não cũng không được nghe được chính miệng Lệnh Thiên Từ khẳng định về mối quan hệ giữa hai người họ, Đổng Thanh Thư đã chẳng còn hy vọng gì nữa rồi.

Yêu đương với người EQ thấp như ngài ấy… có tương lai sao?

Không đâu, không có chút xíu tương lai nào hết!

Nên là Đổng Thanh Thư thà chết vẫn cứ cứng đầu cứng cổ như thế đó.

“…” Hai người lại trầm mặc thêm được một lúc.

Đổng Thanh Thư lén lút nâng mắt nhìn lên, phát hiện Lệnh tiên sinh từ đầu tới cuối vẫn dùng đôi mắt đen nhánh đó nhìn cô không chớp mắt.

“…” trái tim cô thon thót giật ngược.

Người đàn ông tâm tư khó lường như ngài ấy khiến cô cũng đau não một phen không thể nhanh chóng dò được thâm ý.

Đổng Thanh Thư im lặng không nói gì, trong lòng cũng đã tích đủ sự thất vọng rồi.

Đợi đến khi cô muốn lên tiếng đánh trống lảng sang chuyện khác, Lệnh tiên sinh lại thấp giọng nói với cô.

“Không phải sau này sẽ trở thành vợ chồng à?”

“?”

“Anh định sẽ đi đăng ký kết hôn.”

Nói rồi người đàn ông lại chìa ra hai tấm chứng minh thư của cô và cả của ngài ấy.

“Không phải em định từ chối anh chứ?”

“…”

Ngài ấy đã ngỏ lời gì đâu mà cô từ chối? – Đổng Thanh Thư buồn cười nhìn người đàn ông kia, vốn đang xúc động khi nghĩ tới việc ngài ấy muốn kết hôn với cô.

Cơ mà cũng vô tri thật đấy chứ!

Kết hôn không nói, cầu hôn càng không. Ngài ấy cầm chứng minh thư của cô rồi bắt cóc cô tới ủng ban nhân dân à?

Ai chứng nhận đăng ký kết hôn cho ngài ấy chứ!

“Hay là em vì tên Kiều Đông Phong kia mà không thích anh nữa?”

“Hay trước giờ em chưa từng thích anh?”

“?”

Lệnh Thiên Từ nói rất nhiều rất nhiều những câu nói vô lý, Đổng Thanh Thư nghe không hiểu cái gì hết.

Liên quan gì đến Kiều Đông Phong?

Còn nữa, cô bảo cô không thích Lệnh tiên sinh bao giờ?

“Cũng phải thôi, hoa của người ta em cũng đã nhận rồi, hắn cũng tỏ tình và nói thích em rồi còn gì?”

Hoa? Hoa nào? Cô nhận hoa gì?

Không biết có phải là đang bị ảo giác hay không, Đổng Thanh Thư nghe thấy thanh âm của Lệnh tiên sinh sặc mùi ghen tuông!

Ánh mắt giận dỗi của ngài nhìn cô khiến Đổng Thanh Thư có chút bất đắc dĩ.

Cô ngờ ngợ nhận ra được là Lệnh tiên sinh thì ra cũng biết ghen tuông hờn mác như người ta, chỉ mỗi tội biết thể hiện tình cảm nhưng không biết tỏ tình, không biết nói một câu “anh yêu em” là nói như thế nào.

Đi một vòng lớn như thế, thì ra cũng chỉ thiếu mỗi một câu nói đó thôi.