Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 126: Tương phản địa vị, khoảng cách giai cấp




Sáng sớm tinh mơ còn chưa kịp tỉnh ngủ, Lệnh Thiên Từ khoan khoái tỉnh dậy rồi ôm người yêu bé nhỏ từ trên giường bước xuống, một mạch đi vào nhà tắm, giúp cô vệ sinh cá nhân.

Sau một đêm vận động mạnh như vậy, Đổng Thanh Thư quyết tâm trở thành con gà chết ở trên giường, lây mãi không chịu tỉnh.

Thế nên người lớn tuổi vốn dĩ xương cốt yếu ớt như Lệnh tiên sinh đây phải bế người trẻ vốn dĩ sức khỏe dẻo dai như cô đi vào nhà tắm, còn tiện tay giúp Đổng Thanh Thư đánh răng.

Đổng Thanh Thư quấn chặt chăn bông đứng ngây ngốc há miệng để Lệnh Thiên Từ đánh răng giúp, tóc tai rối nùi, mặt mày phờ phạc, đến cả hai mắt cũng không mở lên nổi để nhìn người đàn ông kia.

“Ưm… em— ang— ủ— à… (Em đang ngủ mà…)

Câu này là hàm ý: Ngài đang làm gì vậy?

Lệnh Thiên Từ thấy cô ú ớ nói không rõ lời, nhìn gò mắt trắng trẻo của cô đang u lên một cục khi bàn chải đánh răng quét tới, người đàn ông không nhịn được vui vẻ bật cười.

“Đánh răng nhanh đi, còn có việc phải đi nữa.”

“I—âu?” (Đi đâu?)

“Đi đâu một lát em sẽ biết.”

“…”

Lệnh Thiên Từ tỏ ra thần thần bí bí, Đổng Thanh Thư trong cơn mơ màng đương nhiên chẳng kịp hiểu.

Cô nhíu mày khó chịu nhưng không phản bác, cứ để mặc cho Lệnh Thiên Từ muốn làm sao thì làm.

Người đàn ông kia thuần thục đánh răng rửa mặt giúp cô, sau đó lại ôm ngang người đi ra bên ngoài, đứng trước tủ quần áo lựa cho cô một bộ váy rất xinh.

“Chứng minh thư của em đâu rồi?”

“Ở trong tủ bàn trang điểm… nằm trong ví tiền của em đó.”

“Ừm.”

“Ngài cần chứng minh thư làm gì?”

Đổng Thanh Thư cuối cùng cũng chịu mở mắt nhìn người đàn ông kia, thấy ngài đi tới đi lui trong phòng, cô cũng bắt đầu nảy sinh nghi hoặc.

Cô gái nọ dụi dụi hai mắt, mệt mỏi đi lại chỗ của ngài, ngồi xuống cái ghế nhỏ ở bàn trang điểm.

“Sáng sớm muốn đi đâu vậy chứ… em còn chưa trang điểm cơ.”

Đổng Thanh Thư vừa oán giận nói vừa thoa chút son môi.

Gương mặt cô gái thanh tú rõ nét, không cần làm gì nhiều cũng đủ tôn lên dáng vẻ xinh đẹp vốn có. Nhìn chính mình trong gương một chút, thoáng thấy sắc mặt cũng không tệ lắm, cô mới quay sang trách móc người đàn ông kia.

“Đêm qua ngài làm bụng em sót gần chết.”

“Hửm?”

Lệnh tiên sinh hơi cười, nhìn chứng minh thư của Đổng Thanh Thư đang ở trên tay ngài. Sau đó người đàn ông nghiêng mặt sang ngắm nghía cô, cúi đầu đưa tay xoa chiếc bụng nhỏ.

“Xin lỗi em.”

“Nhưng mà không phải đêm qua em quyến rũ anh sao?”

“…”

Mới vừa nghe câu “xin lỗi” từ chính miệng Lệnh tiên sinh thốt lên, Đổng Thanh Thư còn chưa kịp nguôi ngoai đi chút nào thì ngài ấy đã dập ngay một câu khác khiến cô á khẩu không phản bác được.

Đổng Thanh Thư ai oán nhìn ngài, tức đến đỏ cả mặt.

Hừ… cô cũng đâu có nghĩ hậu quả lại lớn tới vậy.

Trong khi Đổng Thanh Thư còn đang phụng phịu, ánh mắt của Lệnh tiên sinh lại thoáng chút thâm ý nhìn lướt qua cái eo nhỏ thấp thoáng sau lớp vải vóc kia.

“Sẽ sớm có em bé không nhỉ?”

Lệnh Thiên Từ thấp giọng tự nói một mình.

Nhưng mà câu này vô tình hay cố ý lại lọt vào tai của Đổng Thanh Thư. Cô trợn mắt há mồm: “Hở?”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gương mặt nhỏ xinh kia lại một lần nữa đỏ ửng lên hoảng hốt. Cô đưa tay đánh đánh ngài ấy mấy cái chữa ngượng, lắp bắp mà đáp.

“Có… có em bé gì chứ!”

Nhớ lại đêm qua trận chiến cuối cùng người nọ đến áo mưa cũng không còn để bận, Lệnh tiên sinh nói muốn bắn thì liền bắn đầy cả bụng cô…… Đổng Thanh Thư nghĩ tới, không nhịn được rùng mình, mặt lại càng thêm đỏ.

Không được, cô phải đi uống thuốc đã.

Mắt thấy Đổng Thanh Thư đứng lên rồi lại lục tìm thứ gì ở trong ngăn tủ, mày kiếm của người đàn ông hơi nhíu lại.

“Em làm gì vậy?”

“Đi tìm thuốc à?”

Cô gái nhỏ không nhận ra được thanh âm nguy hiểm kia đang bủa vây mình, cô gật gù, thản nhiên mà đáp lại.

“Ừm… em tìm thuốc. Thuốc tránh thai đâu rồi nhỉ?”

Mấy lời trên giường đêm qua Lệnh tiên sinh nói không phải là cô không nhớ. Cô nhớ chứ, nhớ rất rõ là đằng khác cơ. Chỉ là đêm qua lúc lâm trận đầu óc không tỉnh táo, sẽ có lúc cô hoang mang không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, đâu là lời nói phong tình lúc lên giường, đâu là sự thật phũ phàng khi cả hai đã thoát khỏi cơn mê.

Đổng Thanh Thư biết người biết ta, cô không tin Lệnh tiên sinh nói muốn có con với cô là lời thật lòng.

Đàn ông vui vẻ một đêm, lúc muốn tìm khoái cảm thật thụ khi chơi trần nói thế nào mà không được.

Phụ nữ nhẹ dạ cả tin, tin tưởng là thật, rồi sinh con cho người ta. Sau này người đàn ông có chấp nhận cả mẹ lẫn con hay không là chuyện chẳng ai biết được.

Đã có biết bao nhiêu người đàn ông vì người phụ nữ bên cạnh mình mang thai không giống như mong muốn của anh ta mà đã đổ vỡ chia tay rồi.

Mắt đã nhìn qua rất nhiều chuyện như vậy xảy đến từ những người khác, Đổng Thanh Thư đâu có lý nào lại đâm đầu vào vết xe đổ.

Lệnh tiên sinh chắc là không tra nam như thế… nhưng mà cũng biết đâu bất ngờ chứ, lời nói của đàn ông – Thật sự đáng tin sao?

Đổng Thanh Thư ngẫm nghĩ, cảm thấy không đáng tin cho lắm.

Cô thích người ta, nhưng người ta đã có tình cảm gì với cô đâu.

Cho dù là có–

–Thì với thái độ lúc này của Lệnh tiên sinh… Đổng Thanh Thư cảm thấy không có tương lai gì cả.

Yêu đương không ngỏ lời, nói muốn có con là có con thế nào.

Nên cô dứt khoát giữ thân, có chơi bời thế nào cũng không thể để bản thân có con được.

Vừa dứt suy nghĩ thì Đổng Thanh Thư đã tìm ra được vỉ thuốc tránh thai giấu thật sâu trong ngăn tủ.

Lúc định ấn thuốc ra tay thì lại bị Lệnh tiên sinh ngăn lại. Dường như ngài ấy cực kỳ cực kỳ không vui… Cái ôm ghì từ phía sau của người đàn ông khiến cô có chút giật mình, tay buông thõng trong vô thức, vỉ thuốc kia cũng rơi xuống đất.

Ừm thì, cô cũng có thể ngầm đoán được vì sao ngài ấy không vui. Nhưng mà ngài ấy không cho cô một câu khẳng định về tương lai, thì cô sẽ không dại dột trao thân gửi phận gì đâu.

Cô đâu có ngu…

Cô đâu phải nữ chính não tàn trong mấy quyển tiểu thuyết! Cô đường đường là biên kịch đại tài đó nha……

“Em uống thuốc tránh thai như vậy là có ý gì?”

“?” – Đổng Thanh Thư khó hiểu. Ý gì là ý gì chứ… uống thuốc tránh thai là uống thuốc tránh thai, còn ý gì nữa sao?

“Em xem nhẹ tình cảm của anh thế à?”

Lệnh Thiên Từ nổi giận mà gằn giọng. Biểu cảm lạnh lùng khó gần của ngài ấy khiến Đổng Thanh Thư có chút e dè.

“…” đâu có, cô xem nhẹ tình cảm của ngài ấy bao giờ.

Đã thế người đàn ông này đã bao giờ thể hiện tình cảm gì với cô đâu. Đã nói yêu cô, đã nói muốn bên cạnh cô cả đời hay chưa?

Mà không đúng, mấy ông lớn như Lệnh tiên sinh thật sự sẽ nói mấy câu sến sẩm, sẽ tỏ tình với một cô gái hay sao?

Chẳng những thế, vấn đề khoảng cách giai cấp, sự tương phản về địa vị của hai người họ khiến Đổng Thanh Thư rất không trông đợi gì vào tình yêu này.

Cô sẽ thầm lặng thích Lệnh Thiên Từ mà thôi, còn nếu nói là hy vọng về một ngày hạnh phúc với ngài ấy… thì cô lại không chắc.

Một diễn viên như cô so với một ông chủ lớn như Lệnh tiên sinh… khác biệt đẳng cấp lớn lắm đó nha.