34#
Tôi theo đoàn làm chương trình trở về quê hương của mình.
Nơi đây từng là một thị trấn nghèo nàn và lạc hậu.
Tuy nhiên, nhờ có núi tốt, nước tốt nên việc phát triển du lịch với sự hỗ trợ của các doanh nghiệp lớn hiện đã trở thành một trong những khu đứng đầu bảng xếp hạng điểm thu hút khách du lịch.
Dì hai của tôi cũng tranh thủ đợt nắng nóng này để mở homestay, kinh doanh cũng không tệ.
Khi tôi và đoàn làm phim đến nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng do dì hai của tôi điều hành, chúng tôi nhìn thấy người đàn ông mà tôi không thể xa lạ hơn.
Người tôi không muốn chạm mặt nhất đang ngồi trên ghế đá ngoài sân trò chuyện sôi nổi với dì hai của tôi.
Tôi trợn tròn mắt.
Dì hai vui vẻ bước tới, “Khương Khương, con đến rồi sao!”
Tôi vội vàng mang bộ dáng tươi cười tiến lên ôm dì “Dì hai, đã lâu không gặp, Khương Khương rất nhớ dì.”
“Dì cũng nhớ con, để dì nhìn một chút nào.” Dì hai sờ sờ mặt tôi, vẻ mặt đau khổ nói: “Con gầy đi đúng không? Ăn không ngon sao? “
“À, con là sao nữ mà. Béo quá lên ống kính không đẹp.”
“Không phải lúc nào cũng có thể giảm cân, không tốt cho sức khẻo của con chút nào. Buổi tối dì sẽ nấu món thịt heo kho mà con yêu thích.”
Tôi mỉm cười gật đầu “Được ạ”
Lời vừa dứt, Tiêu Miện đã đi tới, tôi với vẻ mặt không hài lòng nói “Anh làm gì ở đây vậy?”
Nhân tiện, cái đêm anh ta uống quá nhiều tôi đã gọi điện cho Trác Tâm đến chăm sóc, lẽ nào anh ta còn chưa nhớ lại? Vẫn có tâm trạng đến chỗ này.
Mai này khôi phục được trí nhớ, nghĩ đến đoạn này, liệu anh ta có muốn đánh chết mình không?
Tiêu Miện cười khúc khích “Anh đến gặp dì hai.”
Tôi lập tức trừng lớn mắt “Đây là dì hai của em! Ai cho anh tùy tiện gọi?”
“Khương Khương.” Anh đi tới, vòng tay qua eo tôi, nói có chút tức giận “Chúng ta đã hẹn hò hơn ba năm rồi mà em còn chưa nói chuyện của chúng ta với gia đình hay ẫn anh ra mắt, bộ em không muốn cho mọi người biết anh hả, anh đến đây chỉ muốn có một danh phận đàng hoàng, để dì hai giúp anh đòi lại công bằng.”