*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
31#
Khi Tiêu Miện đến tìm tôi, người anh nồng nặc mùi rượu.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ như thỏ, tóc loạn xà ngầu.
“Xin lỗi, trước khi thông báo chính thức được công bố em đã gây rắc rối cho anh.” Tôi chủ động xin lỗi.
Vốn dĩ mối tình giữa hai người đã đi đến hồi kết, hoàn toàn có thể kết thúc bằng một cuộc chia tay êm đềm do tính cách không hợp nhau, nhưng bây giờ nó đã thay đổi do sự can thiệp của người thứ ba.
Không chỉ tôi, Tiêu Miện cũng gặp rắc rối.
“Nhưng mà em đang thực hiện các giải pháp khắc phục, bản thảo được làm rõ sẽ sớm được gửi, anh …”
“Nghê Khương Khương.” Tiêu Miện ngắt lời tôi, nhìn tôi không chớp mắt “Anh đã nghĩ kỹ rồi, không phải chỉ là thích tiền thôi sao.”
“?”
“Em cưới anh đi! Dù sao anh cũng giàu, em thích tiền, không phải anh rất phù hợp hay sao?”
Tiêu Miện lấy ra sổ hộ khẩu, chứng minh thư và một xấp giấy A4 lớn “Đây là tất cả các chi tiết về tài sản ròng của anh, nhìn này, đủ để em sống sung sướng một đời, à không, phải trăm kiếp ấy chứ!”
“Tên Giang Thu Hòa kia chỉ điều hành duy nhất một bệnh viện thú cưng. Anh ta thậm chí còn không đủ tiền mua một chiếc túi của em. Nếu em muốn mua một chiếc túi, em phải tự kiếm tiền để mua nó. Anh không muốn để em tự mua đồ như vậy. Chương trình thực tế sống còn đó, anh xem rồi, em mềm yếu, gầy gò như vậy sao lại các cái cây to như thế. Mẹ kiếp, sao bọn họ dám đẻ em tự vác cây to như thế!”
Giọng Tiêu Miện nghẹn ngào, cơ thể anh run lên.
“Anh đã uống bao nhiêu rượu?”
“Nghê Khương Khương!” Tiêu Miện đứng vững vàng “Em lấy anh nhé?
“Anh uống nhiều rồi, em sẽ nhờ Arao đưa anh về.”
“Anh không về!” Tiêu Miện đột nhiên ôm chặt lấy tôi “Anh cứ đứng đây đấy, nếu em không lấy anh, anh sẽ không rời đi!”
Eo tôi gần như bị bóp nghẹt, “Anh lên cơn thần kinh à?”
“Ừ, anh đang lên cơn co giật! Đã nửa tháng rồi mà em không đến tìm anh, không quan tâm anh, bỏ mặc anh, anh khó chịu, em lại còn đi tìm Giang Thu Hòa nữa chứ, anh đã nói với em nếu em dám đến gặp anh ta, anh sẽ biến con chó xấu xí kia thành nồi lẩu thịt chó! Anh sẽ kêu Arao bắt trộn nó! “
Tôi thở dài “Em đi gặp tiền bối là bởi vì Giang Mễ Điều bị bệnh, giữa chúng em không có chuyện gì cả.”
Tiêu Miện không chịu nghe “Con chó em nuôi với anh ta bị bệnh, em đi gặp anh ta, còn củ cải xanh anh trồng với em bị héo rồi, sao em không đến tìm anh?”
TÔI?
Tôi cứng họng, “Chỉ là củ cải xanh thôi mà.”
“Cho nên?” Tiêu Miện hào hứng nói “Con chó của anh ta là một mạng sống, còn củ cải của anh không phải là mạng sống đúng không? Nghê Khương Khương, em thật không công bằng!”
Cảm thấy bực mình, anh lại mắng “Đồ bất công!”
“Anh thật sự đã uống quá nhiều rồi, anh có thể ngồi xuống trước được không?”
“Anh đẹp trai và giàu có như vậy mà em lại chia tay với anh, em mau đi khám bác sĩ nhãn khoa đi!”
“Được rồi, được rồi, là em bị mù.” Tôi dỗ dành rồi dìu Tiêu Miện vào phòng ngủ, ai ngờ vừa định ném anh lên giường liền bị anh kéo ngã theo.
Tiêu Miện tiến lên đè tôi, mắt đỏ, hai má cũng đỏ, “Khương Khương, chúng mình có em bé nhé, anh rất mong.”