21#
Vì tôi thua trò chơi nên nhóm chương trình đã cho tôi ít đồ ăn nhất.
Thế là trong khi mọi người đã về nghỉ ngơi thì tôi lại một mình ra bãi biển, làm một chiếc lưới đánh cá thô sơ bằng áo khoác.
Có một ít thịt mồi trong đó nên chắc chắn ngày mai sẽ thu lưới được ít gì đó.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, tôi quay trở lại ngôi nhà gỗ đơn sơ mà tôi đã xây để nghỉ ngơi.
Đến nửa đêm thì một cơn mưa chợt ấp đến.
Đến rạng sáng, lều và vật dụng của một số người đã bị cuốn mất.
Còn tôi, tôi chỉ bị dính một ít mưa, may sao sáng nay trời nắng, thế là khô luôn.
“Trời ạ, phải làm sao đây, nếu mà biết trước thì đã cất thức ăn riêng ra rồi. Giờ thì xong luôn, thức ăn đều bị ngâm nước rồi, rửa cũng không được, hôm nay biết ăn gì đây?”
“Ai biết ban đêm trời sẽ mưa cơ chứ, ahhhhh, đói quá đi!”
“Này, mùi gì mà thơm quá vậy?”
Người nọ nhúc nhích chóp mũi, xoay người đi theo mùi thơm, kinh ngạc nói: “Khương Khương, cô lấy đâu ra con ghẹ vậy?”
Tôi vừa nhấm nháp mấy cái chân ghẹ đầy đặn, vừa vắt lấy nước cốt trái dại cho vào nồi nước lèo, hương vị hải sản đậm đà không ngừng bay xa.
Chiếc lưới đánh cá tôi làm đêm qua đã hoạt động, sáng nay tôi kiểm tra thì phát hiện được một con ghẹ mập mạp, một vài con nghêu và một con cá nhỏ.
Tôi hớp một ngụm súp hải sản đậm đà, thở ra một hơi mãn nguyện “Hôm qua tôi bắt được, muốn ăn không?”
Mọi người đồng loạt nuốt nước bọt, đồng thanh gật đầu: “Muốn!”
Thế là ba người chúng tôi ngồi tụm lại.
Cùng nhau gỡ cua, ăn cá rồi nấu gói mì gói duy nhất còn dùng được.
Nam thần tượng húp được ngụm mì thì bất ngờ bật khóc.
“Huhu, đây chính là món mì hải sản ngon nhất trên đời mà tôi được ăn!”
Nữ ca sĩ ở bên cạnh tiếp lời: “Khương Khương, cám ơn cô, nếu không nhờ cô tốt bụng rộng lượng, bọn tôi chết đói mất.”
“Không có gì, mọi người đều là lần đầu tiên sống trên hoang đảo, dĩ nhiên là phải giúp đỡ lẫn nhau!”
Tôi thêm súp cho mọi người, rồi lại đi xem lưới đánh cá của mình, thời gian quá ngắn nên chỉ được mấy con cá nhỏ cỡ đồng xu.
Sau đó, tôi làm một chiếc lao đơn giản bằng cách mài gỗ bằng con dao quân đội Thụy Sĩ.
Nam thần tượng cảm thấy đây là công việc nên làm của một người đàn ông nên đã tình nguyện đi câu cá cùng một diễn viên khác.
Nữ ca sĩ phát hiện một quả dứa dại bằng ánh mắt thèm thuồn, nhưng sau khi quay lại bảo tôi lấy dụng cụ để chặt thì nhóm của Trác Tâm đã ở đó.
“Trác Tâm, cô cũng thật tinh mắt quá rồi, đứng từ đằng đó mà cũng thấy được quả dứa này.”
“Tôi cũng là sợ mọi người ăn không no thôi mà!”
Nữ ca sĩ tức giận nói bên tai tôi: “Là tôi nhìn thấy trước, lúc gọi cô tới đây, cô ta còn ở rất xa!”
Tôi cười cười không nói.
Cô ta từ trước đến giờ luôn như thế, thích tranh công lại còn giả bộ đáng thương.
Ai mà ngờ rằng khi Trác Tâm đang tranh công thì một con rắn lục bay ra khỏi bụi cỏ, đáp thẳng vào lòng cô ta.
Trác Tâm lùi lại, hét như lợn bị chọc tiết!
“A! Cứu mạng!!”
Trong khi mọi người còn đang sợ hãi không dám tiến lên, tôi liền nhanh tay tóm lấy đầu con rắn lục ném xuống đất, rồi nhặt đá đập tía lia.
Xong xuôi tôi còn cười với nữ ca sĩ “Con rắn này không độc, trưa chúng ta có đồ ăn rồi nè.”
Thế là, trong khi một số người đang ăn dứa dại chua đến mức nuốt không trôi, chúng tôi lại ăn thịt và nấu canh, chúng tôi rất vui.
Nam thần tượng rơi nước mắt “Mẹ ơi, cái gì thế này, ngon quá đi mất?”
Chương trình được phát sóng hai tuần sau đó.
Từ khóa [Nghê Khương Khương và Rắn lục] đứng đầu hot search.
Dưới những bình luận trên Weibo của tôi cuối cùng cũng có những bình luận khen ngợi tôi.
22#
Chương trình chỉ quay hai ngày là kết thúc, nhưng mọi người ai nấy đều đã kiệt sức.
Khi xe của đoàn làm phim chạy đến lối vào khách sạn trong thành phố, qua cửa kính xe, tôi nhìn thấy Tiêu Miện đang đợi ở đằng xa.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, dù đứng trong dàn sao sáng thế này mà vẫn chói lóa.
Trác Tâm xuống xe trước tôi, lon ton chạy đến chỗ Tiêu Miện, “Tiêu Miện, anh đến thăm em sao, anh có biết hai ngày nay em cực khổ như thế nào không, em suýt nữa còn…!”
Cô ta còn chưa kịp nói xong, Tiêu Miện đã trực tiếp đi tới trước mặt tôi, đưa tay sờ mặt tôi, đau lòng nói: “Khương Khương, em có mệt không?”
“Không sao.” Tôi thấy anh ấy không chống nạng liền hỏi: “Chân anh đã đỡ rồi sao?”.
“Ừm, đã đỡ rồi.”
“Vậy …” Tôi liếc nhìn Trác Tâm đang nghiến răng nghiến lợi trước mặt tôi “cõng em?”
Tiêu Miện mỉm cười “Được.” Nói xong, anh ấy cúi người xuống, cõng tôi trên lưng.
Khi đi ngang qua Trác Tâm, cô ta tức giận nói: “Nghê Khương Khương, Tiêu Miện còn chưa khỏi bệnh nặng, sao cô có thể để anh ấy cõng như vậy, cô thật ích kỷ! Nếu tôi là bạn gái của Tiêu Miện, tôi sẽ không để anh ấy phải vất vả như vậy! “
“Cô có bệnh à?” Tôi chưa kịp đáp, Tiêu Miện đã tỏ vẻ không hài lòng nói: “Tôi cõng vợ tôi thì liên quan méo gì tới cô, đồ đàn bà xấu xí!”
Trác Tâm: “???”
Tiêu Miện rời đi với tôi trên lưng.
Tôi vòng tay qua cổ anh, thân thể đã kiệt sức đến cực hạn, mi mắt có chút nặng trĩu “Tiêu Miện, anh có biết cô gái vừa rồi là ai không?”
Thực ra, tôi đã muốn hỏi anh ấy từ rất lâu rồi.
“Tại sao anh phải quan tâm cô ta là ai?”
“Cô ấy là Trác Tâm! Cô ấy là bạch nguyệt quang của anh đó!”
“Cái gì mà bạch nguyệt quang? Người đàn bà phiền phức đó, anh chịu không nổi!”
“Anh vừa mới mất trí nhớ …” Tôi càng ngày càng không mở to mắt được, cánh tay có chút buông lỏng “Nếu nhớ lại chắc chắn anh sẽ rất hối hận khi làm điều này với cô ấy đó? “
“Nghê Khương Khương!” Tiêu Miện hét lên một tiếng, dường như có chút tức giận “Anh chỉ thích một mình em!”
Tôi cười cười “Em không tin!”
Sau đó, mắt tôi đột nhiên nhắm chặt lại.
Dường như có tiếng gọi của Tiêu Miện bên tai tôi, nhưng tôi không thể nghe thấy gì nữa.
Tôi đã có một giấc mơ dài, rất dài.
Có vẻ như tôi đang ở trong giảng đường của trường, ngày nhập học năm nhất, tôi ngồi trong khán phòng và lắng nghe bài phát biểu đầy tâm huyết của hiệu trưởng, tiếp đó, Tiêu Miện, một cựu sinh viên xuất sắc bước lên.
Anh ấy mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người cao, thẳng, đôi mắt phóng khoáng, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiêu Miện.
Nhưng thực ra tôi đã biết Tiêu Miện từ lâu rồi.
Ba năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông, tổng cộng có sáu khoản trợ cấp, mỗi khoản đều được chuyển vào tài khoản của tôi đúng hạn.
Trong sáu năm qua, anh ấy đã trở thành một doanh nhân xuất sắc.
Khung cảnh lại tan vỡ, chuyển qua lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy tôi.
Anh nhìn vào mặt tôi, hỏi: “Nghê Khương Khương đúng không? Em có muốn trở thành người của anh không?”
Thế là tôi đã ký tên của mình vào tờ giấy.
Thận trọng pha chút vui sướng, nhưng bên ngoài tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Tôi biết diễn xuất của tôi luôn luôn tốt.
Trong ba năm, tôi đã giả vờ là một người khác.
Trong ba năm, tôi đã giả vờ không thích anh ấy.
Có ánh sáng chiếu vào mặt tôi, tôi từ từ mở mắt.
Tường và trần nhà màu trắng.
Bàn tay được bao bọc bởi một bàn tay khác.
“Khương Khương…” Tiêu Miện sờ sờ tóc của tôi “Em đã ngủ một ngày một đêm, sốt cao đến 39 độ, sao em không nói gì?”