Kim Chủ Bao Nuôi Tôi Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



19#



Tiêu Miện bị Arao cưỡng bức đưa trở lại công ty để xử lý công việc.



Thế giới của tôi cuối cùng cũng được yên bình.



Buổi chiều tôi còn phải quay phim, khi tôi đến hiện trường thì phát hiện có Trác Tâm trong đó.



Cô ta trông y hệt một con công kiêu ngạo, xoay người rồi bước đến trước mặt tôi.



“Nghê Khương Khương, mẹ của Tiêu Miện đã mời một đội ngũ y tế hàng đầu đến chữa trị. Anh ấy sẽ sớm lấy lại trí nhớ. Chỉ cần anh ấy nhớ ra tôi, tôi sẽ nói anh ấy chia tay với cô!”



“Có thật không?” Tôi nắm lấy tay Trác Tâm, nói một cách hào hứng “Là ai vậy? Chuyên nghiệp lắm sao? Khi nào họ mới đến? Bao lâu thì hồi phục? Rồi có bị tái phát lại không?”



May quá! Tôi còn đang lo không biết phải làm sao để loại bỏ miếng cao chó Tiêu Miện này!



Trước sự nhiệt tình đột ngột của tôi, Trác Tâm sợ đến mức lùi lại hai bước, cô ta hất tay tôi ra.



“Nghê, Nghê Khương Khương, cô bị điên à? Tôi sẽ nói anh ấy bỏ cô!”



“Tôi hiểu rồi” Tôi gật đầu như củ tỏi “Cô chia tay với Tần Phi Dương! Tôi chắc chắn tôi và Tiêu Miện không quay lại đâu, cô mau tìm cách khiến anh ta nhanh chóng khôi phục trí nhớ đi!”



Có như vậy tôi mới giải thoát được cho bản thân mình!



Trác Tâm “cắt” ngang lời tôi vì nghĩ rằng tôi đang lừa cô ta “Vịt chết còn cứng miệng! Cô chỉ được cái bản lĩnh mồm mép thôi, thực ra trong lòng cô đang lo thí mẹ luôn đúng không? Tiêu Miện đẹp trai và giàu có như vậy, sao cô có thể từ bỏ cái đùi to như thế? “



Đúng vậy, trong mắt người ngoài, Tiêu Miện là người vừa giàu có lại vừa có quyền, gia thế lại hiển hách, một nữ minh tinh tuyến 18 như tôi, ngoại trừ gương mặt ra thì còn có gì khác đâu, thấy sang liền muốn bám chắc vào, còn đòi trèo cao nữa chứ.



“Haizaaa” Tôi thở dài, nghĩ mình lại xót cho thân “Mặc dù Tiêu Miện có tiền, có ngoại hình, hào phóng với tôi, hoạt động thể dục thể thao lại phong phú (nói giảm nói tránh), nhưng suy cho cùng ngủ 3 năm…tôi mệt rồi. “



“Chị Trác Tâm, nếu chị có thể tiếp quản người đàn ông mà em đã chơi, thì Khương Khương thật sự rất biết ơn, dù sao thì chị cũng bị điên… khụ khụ, dù sao thì chị cũng là bạch nguyệt quang của Tiêu Miện, anh ta hẳn là không bao giờ quên được chị.. “



Tôi chớp chớp mắt, lông mày và mắt hơi rũ xuống, nước mắt chảy ròng ròng, vẻ mặt lúc này của tôi phải nói là vô cùng ngây thơ, vô cùng chân thành.



“Nghê Khương Khương!” Trác Tâm cắt ngang “Ai là chị cô? Tôi nhỏ hơn cô một tuổi đấy nhá!



“Vậy sao?” Tôi giơ thẻ căn cước lên, hắng giọng nói “Trác Diễm Phân, nữ, quốc tịch Hán, sinh ngày 23 tháng 6 năm 1994 … Ối chị ơi, chị không chỉ đổi tuổi mà ngay cả tên cũng là giả sao!”



Trác Tâm bị sốc “Làm sao cô lại có được chứng minh thư của tôi?!”



“Vừa rồi chị đi đi lại lại nhiều quá, chứng minh thư rơi ra ngoài đây này.”



“Trả lại đây!”




Trác Tâm vươn tay chộp lấy, tôi ném cái vèo, thẻ căn cước vượt qua hàng rào bay ra ngoài.



“Á, lỡ tay!”



“Nghê Khương Khương, tôi sẽ lột da cô” Trác Tâm run lên vì tức giận.



Tôi che miệng giả vờ ngạc nhiên “Ối chị nhanh nhanh lấy lại chứng minh thư của mình đi kìa, bị người khác nhặt được sẽ xảy ra án mạn đó. Bên ngoài đang có nhiều paparazzi và các phương tiện truyền thông ngồi xỏm lắm!”



“Cô chờ đó cho tôi” Trác Tâm giậm giậm chân, vội vàng chạy ra ngoài.



Đêm đó:







20 #



Chương trình tôi tham gia là show thực tế sống còn kéo dài hai ngày trên đảo sa mạc.



Nơi đây tập hợp nhiều ngôi sao đến từ nhiều lĩnh vực và chủ đề khác nhau trong giới giải trí.



Chủ đề của bọn họ là trình độ diễn xuất, ca hát, v.v.




Chủ đề của tôi lại là bạn gái của Thái tử gia Tiêu Miện.



Thôi cũng được, dù sao năm nay tôi cũng mới tốt nghiệp, còn chưa có tác phẩm nào, chỉ có được vài tấm chụp thảm đỏ.



Người thích thì khen tôi là yêu tinh đẹp rung động lòng người trên thảm đỏ, kẻ không thích thì gọi tôi là bình hoa chỉ được cái mặt, thân hình với sức mạnh, kiếm được tài nguyên là nhờ cách làm hài lòng đàn ông.



Tôi có 1.200.000 người theo dõi trên Weibo.



Trong đó 200.000 người là fan chân chính, 1 triệu còn lại là anti fan.



Những bình luận khen ngợi về tôi sẽ không bao giờ được lên hot search.



Còn những bình luận mắng tôi thì trong mấy giây đã có thể xây xong một tòa cao ốc.



Thậm chí, khi tham gia chương trình lần này, bình luận đều là mắng tôi. Vì ai cũng nghĩ tôi không xứng đáng được tham gia.



Một số người thực sự thành công trong giới giải trí đứng cùng nhau.



Ngay tại hiện trường ghi hình chương trình, tất cả các vị khách đều cố tình tránh mặt tôi vì sợ bị tôi liên lụy.



Trong suốt phần chơi trò chơi, Trác Tâm, người luôn ôm mối hận, đã kết hợp với một cô gái khác để lừa tôi, khiến tôi thua trò chơi. Hình thức phạt là đêm nay tôi không được ngủ trong lều.




Nhưng mà, tôi không quan tâm chút nào. Thích tôi, ghét tôi đều chả sao, chỉ cần tôi có tiền là được, ai trong cái giới này mà không mong kiếm tiền?



Một khi chương trình kết thúc, ai còn nhớ ai?



Ghi lại mọi cảnh quay trong chương trình và thu hút sự chú ý của khán giả là mục đích của tôi trong chuyến đi này.



Thế là, tôi chặt một cái cây to bằng đùi mình bằng một cái rìu với tâm trạng vui vẻ, sau đó chẻ nó thành nhiều khúc rồi mang trở về trại.



Lúc này, một ngôi sao nữ khác cũng thua trò chơi đang cư xử thô tục với một nam thần tượng, cô ta hỏi nam thần tượng có thể chịu phạt thay cô ta không?



Tôi đi ngang qua không thèm liếc mắt nhìn cô ta, với một tiếng động lớn “Doang”, tôi dỡ củi xuống.



Dưới biểu cảm choáng váng của mọi người, tôi bình tĩnh đào hố, chôn gỗ, lại chặt mấy thanh gỗ ghép lại thành tấm ván để làm nhà ngủ đêm nay.



Tôi nghe nam thần tượng nói trong sự kinh ngạc: “ĐM!” rồi anh ta lại nhanh chóng che cái miệng của mình vì sợ rằng những gì anh ta vừa nói sẽ bị ghi lại.



Đêm sắp đến.



Lửa trại bắt đầu.



Mọi người cùng ngồi xung quanh trò chuyện, Trác Tâm đề nghị nói về thành tích của mọi người trong các lĩnh vực tương ứng của họ.



Tôi nở một nụ cười công nghiệp.



Ha, không sai, chắc chắn là cô ta đang nhắm vào tôi.



Dù Trác Tâm không có thành tích gì lớn, nhưng ít nhất thì cô ta có một bài hát buồn đã được chỉnh âm triệu lần.



Còn tôi, tôi chỉ có đi thảm đỏ.



Thế là, trong bầu không khí mọi người đang bàn tán về công việc, tôi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của mình lên; đôi mắt to, ngây thơ trong veo; giọng nói ngọt ngào pha chút khiêm tốn: “Em chỉ mới tốt nghiệp năm nay, hơn nữa em vẫn còn là một tân binh. Mặc dù hiện tại em chưa có được thành tích nào. Nhưng mà, nhờ được tham gia vào chương trình, được gặp nhiều lão sư xuất sắc, lắng nghe câu chuyện của mọi người đã giúp em học hỏi được rất nhiều điều, em sẽ làm việc chăm chỉ hơn và hy vọng sẽ trở thành một người tỏa sáng như bao người khác.”



Một đàn anh bên cạnh nói: “Thực ra Khương Khương cũng rất có thực lực. Một cô gái trẻ đẹp như vậy có thể đốn cây, xây nhà mà không cần sự trợ giúp. Đây cũng là một phẩm chất rất đáng quý. Mọi người đều hoan nghênh Khương Khương, vẫn còn một chặng đường dài phía trước, tôi hy vọng em đừng quên ý định ban đầu của mình, ngày càng tốt hơn nhé! “



Mọi người vỗ tay nhiệt liệt dưới sự dẫn dắt của đàn anh.



Tôi đứng dậy cúi chào mọi người, nước mắt lưng tròng như muốn rơi. Lúc này, PD đã bắt đầu quay cận cảnh mặt tôi, tôi cắn môi, để lộ những gì tôi đã luyện tập vô số lần trước gương, nở một nụ cười tuyệt mỹ và đẹp nhất từ trước đến giờ.



Và Trác Tâm, người đang đứng sau máy quay không khỏi trợn tròn mắt.



Một tuần sau khi chương trình được phát sóng, lượt tìm kiếm “Nghê Khương Khương vác cây bằng tay không” tăng chóng mặt.



Mấy icon, meme vác cây to của tôi bùng nổ.