Ngay tại lúc Tạ đại tượng luôn phong nhã kêu đến thảm thiết, trên xà nhà đột nhiên có bốn thị vệ một thân y phục dạ hành màu đen nhảy xuống, người còn ở trên không trung, đại đao trên tay phản xạ ánh sáng vùn vụt quét về hai tên người Oa.
Tên đánh lén thẳng hướng về Tạ đại tượng ngay lập tức bị chém ngã xuống đất, bắn lên người Tạ đại tượng một thân đầy máu, Tạ lão tiên sinh đáng thương trợn tròn mắt, dọa đến kêu không thành tiếng, sợi râu trắng tuyết cũng lấm tấm vết máu bắn tung tóe lên.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Mà người Oa đánh nhau với thị vệ trưởng đỡ mấy đao, thấy không phải là địch thủ, bật lên phịch một tiếng đánh vỡ cửa sổ nhảy vào trong sân. Đợi hắn đứng dậy, phát hiện người Oa và thị vệ trong viện đã hỗn chiến.
Thì ra trong nội viện sáng đèn, cửa viện rộng mở, rất nhiều thị vệ vọt vào, chiến đấu với người Oa.
Thị vệ trưởng nhìn thoáng qua Tạ đại tượng một thân đầy máu, bị dọa đến nghẹn ngào, cho hai thị vệ đỡ ông ta qua một bên. Chủy thủy trên ván giường vẫn còn cắm, Tạ đại tượng nhìn chủy thủ há to miệng, lại kêu không thành tiếng, chỉ ú ớ hai tiếng như là bị bóp cổ vậy.
Hai thị vệ cũng không để ý đến ông ta, xoay người đi về phía bên ngoài, bảo vệ ông ta phía sau lưng. Thị vệ trưởng lúc này mới mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy bọn thị vệ đã chiếm thượng phong nên yên tâm, hô một câu "Bắt sống người", sau đó cũng nâng đao gia nhập cuộc chiến.
Chỉ chốc lát ngắn ngủi đã có bốn năm tên người Oa bị chém ngã xuống đất.
Người Oa từ trong cửa sổ xông ra ngoài chính là thủ lĩnh của lần ám sát này, hắn thất đại thế đã mất, hô một tiếng rút lui, đám người Oa còn lại vội vàng xúm quanh hắn đứng thành một vòng. Thủ lĩnh người Oa móc một vật trong ngực ra, ném trên mặt đất, phù một tiếng khói mù bay lên. Khói mù này gặp gió liền vô cùng mạnh, thị vệ bị sương mù che mắt, tầm nhìn không rõ, đám người Oa thừa dịp nhao nhao nhảy khỏi tường vây, trốn thoát.
Qua một hồi, sương mù chậm rãi tản đi, thị vệ trưởng căm hận nói: "Để lại mười tên thị vệ bảo hộ Tạ đại tượng, miễn cho người Oa bất ngờ quay lại ám sát, những thị vệ khác truy đuổi cùng ta."
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Cứ như vậy một đuổi một chạy, bọn thị vệ đuổi theo bọn người Oa đến trên ngọn núi nhỏ bên cạnh bờ sông, mắt thấy đám người Oa trốn vào trong một sơn động giữa sườn núi.
Trước đó Miên Đường đã dặn dò, lần trước sơn tặc đã bị bắt quá sạch sẽ, lại không còn lại một tên nào còn sống. Lần này tốt nhất có thể giữ lại một hai tên, vừa hay có thể thẩm tra tường tận tình hình Khấu đảo.
Có điều thị vệ trưởng đuổi tới nơi này, lo lắng trong sơn động có mai phục, gọi thị vệ vây dưới núi lại, không để cho người Oa chạy trốn, đồng thời phái người báo tin cho Hoài Dương vương phi.
Miên Đường ở trong vương phủ một đêm không ngủ, chỉ hy vọng khi mình phát hiện ra ánh sáng lóe lên của kính tây dương sinh ra nghi ngờ không phải là vẽ thêm chuyện.
Khi thị vệ trưởng đến báo quả thật là có người đến đánh lén nơi ở của Tạ tiên sinh, trong lòng Miên Đường nắm chắc.
Thế là cho người đi thông báo Hoài Dương vương, bảo hắn phái người đi truy nã dư nghiệt người Oa trong sơn động.
Mặc dù theo ý của Miên Đường, những tên lính tôm tép này, nàng tự mình dẫn theo bốn huynh đệ Trung Nghĩa là có thể xử lý sạch sẽ. Thế nhưng trước đó mấy ngày, nàng bị ép tự nhận mình là tiểu cẩu tử, nếu như lần này lại một mình mạo hiểm, chỉ sợ phu quân Thôi Cửu tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
Thế là Miên Đường để thị vệ trưởng kia đi một chuyến, về quân doanh báo cáo chuyện Tạ đại tượng bị ám sát cho Hoài Dương vương.
Nhưng ai biết, không đến nửa canh giờ, thị vệ trưởng đi thông báo kia quay lại, một mặt ngưng trọng nói với nàng: “Con đường đi về phía quân doanh đã bị binh vệ hai vị khâm sai kinh thành dẫn đến trấn giữ, không có cách nào đi vào. Nghe nói là có người báo cáo trong quân đội có gian tế người Oa, khâm sai phái binh sẽ điều tra trong đêm, quân doanh không cho phép ra ngoài.”
Miên Đường thần sắc cứng lại.
Thói quen của Hoài Dương vương là chưa từng nói chuyện phiền lòng trên quan trường cho nàng nghe, thế nhưng tính cẩn thận Thôi Hành Chu đã rất nhiều ngày chưa về phủ, có thể thấy được khai vị khâm sai kia đến cùng là buồn nôn như thế nào.
Lần này nếu có thể bắt được người Oa đến tập kích Tạ đại tượng, tìm hiểu nguồn gốc, tra ra nhân sĩ Bắc Hải cấu kết với người Oa là có thể miễn trừ hiềm nghi trên người tướng sĩ Chân Châu.
Nghĩ đến này, nàng quyết định không trì hoãn nữa, nhất thời bỏ lời căn dặn không cho phép nàng mạo hiểm của Thôi Hành Chu ra sau đầu, dặn dò nói: “Không cần chờ đến trời sáng. Dốc núi ngay tại bờ sông, người Oa quen thuộc nước, chỉ cần đề phòng bọn chúng nhân lúc ban đêm xuống nước đào tẩu. Giờ ta sẽ dẫn người đi, đêm nay bắt bọn chúng là được.”
Đến dưới chân núi, thị vệ trưởng và Phạm Hổ thế nào cũng không dám để vương phi lên núi mạo hiểm, nói vương gia đã dặn dò nếu như vương phi lại đi mạo hiểm, những thị vệ bọn họ cũng xui xẻo theo.
Miên Đường chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng bọn họ, để bọn họ lên núi bắt người Oa xuống, chính mình thì đợi mấy thị vệ bảo vệ ở dưới chân núi đợi tin tức.
Miên Đường đứng bên bờ sông nhìn lên ánh trăng trên trời, gió đêm hiu hiu thổi qua, trong lòng tính toán Tạ đại tượng trải qua chuyện này, đối với người Oa vừa hận vừa sợ, hẳn là sẽ không lại kéo dài không vẽ bản vẽ. Nếu như tiến triển thuận lợi, mấy tháng liền có thể hoàn toàn bình định loạn Oa Bắc Hải.
Lúc này, Miên Đường nghe được Phạm Hổ ở trên sườn núi vừa chạy vừa hô: “Vương phi, sơn động không có người!”
Tâm tư Miên Đường chuyển động, thấp giọng kêu một tiếng: “Không hay rồi, đây là kế điệu hổ ly sơn...”
Nàng chưa kịp nói xong, đột nhiên phía sau rầm một tiếng, một bóng người từ dưới sông vọt lên, nhanh như chớp túm nàng kéo vào trong nước. Trong lòng Miên Đường biết không ổn rồi, trở tay chế trụ cánh tay đối phương, dùng sức đẩy ra bên ngoài, thế nhưng bị đối phương khéo léo hóa giải, túm nàng cùng nhau rơi xuống nước.
Có lẽ do chân từng bị thương và chết đuối, mỗi lần Miên Đường xuống nước là tim đập loạn cả lên như trở về cảnh bất lực khi rơi xuống dòng nước rét lạnh ở Ngưỡng Sơn, dần dần mới bình tĩnh lại, không hề sợ hãi.
Lần này cũng không ngoại lệ, nàng không kịp phòng ngừa lại bị người khác kéo vào nước, trong lòng lập tức khủng hoảng lên, cả người cứng đờ, hai tay liên tục vùng vẫy trong nước.
Có điều chốc sau, nàng vượt qua sợ hãi, ngừng thở, tai nghe thấy tiếng hét phẫn nộ và tiếng đánh nhau của thị vệ ở bên bờ.
Trong lòng nàng lập tức hiểu ra, người Oa sống ở đảo giỏi bơi lội, tất nhiên nàng không so được với bọn họ.
Nhưng chỉ cần ra khỏi nước, dựa vào thân thủ của mình và sự giúp đỡ của thị vệ, mấy người Oa lén lút này chẳng chiếm được tiện nghi gì.
Nàng vừa định bơi lên bờ thì cảm giác có người túm chân mình kéo xuống. Miên Đường rút đoản đao trên người ra, cúi đầu nhìn bóng người phía dưới người mình, cúi người đâm người nọ. Không ngờ người nọ ở trong nước hết sức nhanh nhẹn, vừa kéo mạnh chân nàng để nàng không đâm được vừa tránh trái tránh phải, tránh được hết tất cả.
Có thể thấy thân thủ của đối phương chẳng thua kém nàng.
Miên Đường đâm mấy đao, từ đầu đến cuối không thể thoát thân được, cuối cùng không nín thở được nữa, lúc nàng uống phải một ngụm nước to thì người nọ nhân cơ hội đó kéo nàng lắc qua lắc lại, đột nhiên đầu Miên Đường đau xót, va vào một cục đá ở bờ, lập tức ngất đi.
Trước khi bóng tối bao trùm, trong đầu Miên Đường lóe lên ý nghĩ cuối cùng ―― không xong, phu quân mà biết mình không nghe lời còn trúng mai phục của người khác không biết sẽ giận đến cỡ nào, Dập Nhi còn nhỏ, không thể không có mẹ…
Sau đó nước biển bắt đầu chảy ngược vào thất khiếu khiến cho không thở nổi, dường như nàng chìm sâu xuống vũng bùn vô tận, mơ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác không thể tỉnh dậy được.
Các cảnh tượng ấy không ngừng chuyển động giống như chiếc đèn kéo quân.
Có một lúc nàng đang thúc ngựa chạy băng băng trên Ngưỡng Sơn cùng Lưu Dục, gió ù ù bên tai, Tử Du mỉm cười dịu dàng với nàng, nói: “Miên Đường, đừng cưỡi ngựa nhanh quá, cẩn thận ngã…”
Chốc sau nàng lại đang ở trong rừng trên núi sâu, các đóm doanh trại xa xa chính là sào huyệt của cẩu tặc Chân Châu Hoài Dương vương.
Nàng đối diện với Lục Nghĩa, nói: “Sắp đến mùa mưa, đến lúc giúp đám nhi tử thối chân rồi…” Các huynh đệ ở bên cạnh nghe vậy cười hô hố, nàng đứng trên đỉnh núi cũng cười vô cùng tự tin.
Nhưng nháy mắt sau, nàng lại đứng ở trước thư phòng của Tử Du, bởi vì hiểu lầm mà nàng và Tử Du cãi nhau một trận. Sau khi bình tĩnh lại, định chủ động đi tìm Tử Du nhận sai, xóa bỏ xa cách.
Nào ngờ tỷ muội kết bái khác họ là Vân Nương quần áo không chỉnh tề đi ra từ thư phòng của Tử Du, nhìn thấy nàng còn mặt đầy nước mắt, đáng thương động lòng người nói: “Miên Đường, tỷ đừng hiểu lầm, Tử Du chỉ là uống nhiều rượu quá nên nhìn muội thành tỷ, đêm qua nhất thời muội không thoát thân được… Tỷ đừng nói với y, muội sẽ không tranh với tỷ đâu… Đêm qua, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
Miên Đường cảm thấy trong lòng thật ghê tởm, khí huyết cuộn trào trong lòng ngực, nước chua cũng dâng trào lên.
Sau khi phun mấy ngụm máu, nàng giùng giằng ngẩng đầu thì nhìn thấy mấy nam tử mặt mày dữ tợn vây quanh nàng cười: “Tiểu nương môn*, dám tranh giành nam nhân với nghĩa nữ của Tuy vương sao? Chắc là muốn nam nhân đến không chịu nổi rồi? Hôm nay, sau khi mấy ca đây cắt đứt gân tay gân chân ngươi sẽ thay phiên yêu thương ngươi thật tốt, khiến ngươi ngoan ngoãn dễ bảo…”
*Cách gọi phụ nữ trẻ mang hàm ý khinh thường.
Nói xong mấy nam nhân kia cười gằn, bắt đầu cởi quần áo.
Cho dù nàng có chết cũng sẽ không chết trong tay mấy người này, vì thế nàng dồn hết phần sức lực cuối cùng, cố chịu đựng tay chân đau nhức, bất ngờ dùng sức đâm vào cột buồm bị chẻ đôi trong cuộc giao tranh rồi rơi xuống dòng sông cuồn cuộn…
Nàng còn nghe mấy tên côn đồ ở trên thuyền nói: “Làm sao bây giờ? Có muốn xuống vớt không?”
“Đồ ngu, ả bị thương như thế làm sao sống được? Khi nào về chúng ta báo với Tuy vương rằng ả chết đuối là được…”
Mộng cảnh cứ chìm nổi như thế, không biết qua bao lâu, cuối cùng Miên Đường cũng chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy đầu vô cùng đau, vội vã nhắm mắt lại.
Khi nàng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường gỗ lớn sạch sẽ, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng qua cửa sổ bên cạnh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim biển kêu.
Khi nàng chậm rãi quay mặt lại mới phát hiện có một nam tử mày rậm mắt to khuôn mặt non choẹt ngồi ở mép giường, đang cúi đầu nhìn hải đồ, nghe thấy tiếng rên khe khẽ của nàng, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: “Nàng tỉnh rồi?”
Miên Đường ừ một tiếng, giơ hai tay ra trước mặt, phát hiện giữa cổ tay có một vết nhỏ, khi hai tay mở ra nắm vào hay xoay cổ tay không hề đau đớn và khác thường, giống như chưa từng bị thương.
Nàng cẩn thận mà đánh giá người nọ, chắc chắn trước giờ mình chưa từng gặp người này, cảnh tượng cuối cùng trước khi nàng rơi xuống nước là nàng bị bọn thuộc hạ của Tuy vương cắt đứt gân tay gân chân gân rồi rơi xuống nước.
Nghĩ vậy, nàng vội cố sức giơ hai tay mình lên, trên cổ tay trắng nõn có hai sợi tơ hồng rất mảnh ―― đó là hai vết sẹo đã khép miệng…
Nhất thời lòng Miên Đường hoảng hốt, không biết mình đã ngủ bao lâu, làm sao vết thương ở cổ tay… Đã lành hoàn toàn?
Nàng quay đầu lại nhìn nam tử mặt non choẹt nọ, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là người của Tuy vương?”
Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, mặt lộ vẻ ngờ vực, híp mắt nhìn nàng nói: “Tất nhiên không phải… Nàng… Không biết ta?”
Miên Đường cố gắng đứng dậy, ôm quyền nói với người nọ: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”