Kiều Tàng

Chương 161




Nam nhân kia im lặng một hồi, nói: "Ta tên là Taka Ouji..."

Khi nói xong lời này, hắn chăm chú nhìn mặt Miên Đường, muốn quan sát một chút biến hóa trong mắt của nàng, thế nhưng trên mặt Miên Đường ngoại trừ mờ mịt thì cũng không có thần sắc oán giận nào khác.

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Có điều nàng nghĩ nghĩ, lại là thần sắc căng thẳng, nắm cổ áo của mình nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Y phục của ta... Là ngươi thay cho ta?"

Taka Ouji nhíu mày, không nghĩ đến nàng vậy mà lại lo lắng trước vấn đề này, lúc đầu sau khi kéo nàng vào trong nước, đợi sau khi nàng hôn mê, hắn kéo nàng lên thuyền đã sớm chuẩn bị xong.

Không nghĩ đến truy binh lập tức đến, may mắn hắn và bộ hạ của quen thuộc vùng nước này, rất nhanh đã ra khỏi sông vào biển, bí mật đi về Khấu đảo. Chỉ là sau khi lên trên đảo, trên biển vẫn luôn có thuyền nhỏ muốn đến gần Khấu đảo, Taka Ouji giao Liễu Miên Đường cho gia nô vẫn luôn đi theo mình chăm sóc, mình thì lại dẫn theo mấy bộ hạ đánh chìm chiếc thuyền đuổi theo kia.

Đúng lúc này ngoài cửa có một nữ tử hơn bốn mươi tuổi bưng một bình trà nóng, sau đó quỳ xuống bên chân Taka Ouji nói, "Thiếu chủ, ngài có muốn uống chút trà nóng để đuổi cái lạnh không?"

Taka Ouji phất phất tay, ra hiện cho bà ta châm trà cho Miên Đường uống, sau đó nói: "Là bà ấy đổi cho nàng."

Thế nhưng Miên Đường vẫn giữ nguyên thần sắc căng thẳng nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta? Ta đã hôn mê bao lâu? Vì sao vết thương trên chân tay ta đều trị khỏi rồi?"

Bởi vì lúc trước đã hiểu được cuộc đời của Liễu Miên Đường từ chỗ Thạch quốc trượng, hắn tự nhiên cũng biết được chi tiết Liễu Miên Đường đã từng bị đánh gãy chân tay, mất trí nhớ kia. Chẳng lẽ... Nàng bởi vì đầu bị thương, quên đi những gì mình trải qua ở Bắc Hải?

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Nghĩ đến này, Taka Ouji quyết định dò xét một chút, hỏi: "Nàng chẳng qua chỉ là hôn mê một canh giờ... Nàng còn nhớ rõ trượng phu của mình là ai không?"

Miên Đường nhíu chặt lông mày nói: "Ta còn chưa gả chồng, lấy đâu ra trượng phu?"

Nhìn cái trán băng bó băng gạc của Liễu Miên Đường, Taka Ouji chậm rãi nở nụ cười, bất kể là Liễu Miên Đường diễn kịch cũng được, thật sự quên cũng tốt, nàng nếu như hoàn toàn không nhớ rõ Thôi Hành Chu, thật sự là một chuyện không thể nào tốt hơn.

Nghĩ đến này, hắn mở miệng nói: "Nàng tự nhiên là có trượng phu, ban đầu ta cứu nàng, tính toán ra, chúng ta đã kết làm phu thê hơn ba năm..."

Miên Đường tỉnh lại đã được hai ngày, mỗi ngày đều đứng trong sân ở căn phòng gỗ mà nàng ở nhìn đường bờ biển ở phía xa xa.

Lúc trước nghe xong lời nói của nam nhân tên là Taka Ouji kia nói, Liễu Miên Đường hoàn toàn bùng nổ, không chút nào tin tưởng hắn.

Thế nhưng khi nữ bộc tên là Quý Tử lấy gương ra, nàng lấy gương soi chính mình, nhất thời trầm mặc. Bởi vì chính mình trong gương, đích thực đã xảy ra thay đổi, không còn khuôn mặt ngây ngô trong trí nhớ kia nữa, mà là thêm rất nhiều thùy mị, hoàn toàn là bộ dáng nữ tử xinh đẹp hoàn toàn nảy nở.

Vóc dáng của nàng còn cao hơn chút.

Mà mái tóc của nàng vậy mà lại dài qua thắt lưng. Trước kia khi ở trên Ngưỡng Sơn, vì dễ đội mũ giáp, nàng đều cắt tóc hơn nửa, sau đó đơn giản tết thành búi nhỏ.

Nào giống như bây giờ chứ, tóc như thác nước lại có thể búi thành các loại tóc mây hoa lệ cao cao. Hơn nữa, những vết chai sạn mỏng manh trên tay nàng cũng đã biến mất. Cũng không biết mấy năm nay nàng sống trong cuộc sống thần tiên gì, lại có thể dưỡng được đôi tay vừa mềm mại vừa trắng nõn.

Nhưng đối với nam nhân tự xưng là trượng phu của mình, Liễu Miên Đường từ đầu đến cuối có cảm giác xa lạ, chưa bao giờ cho phép hắn tiến gần mình.

Khắp nơi trên đảo đều là nam nhân bô bô Điểu ngữ, nghe nói là bộ hạ của Taka Ouji.

Chẳng biết tại sao, Miên Đường rất phản cảm với những nam nhân luôn dùng ánh mắt tham lam hèn mọn đánh giá nàng này, cho nên nàng cũng không muốn ra khỏi viện, chỉ ở trong viện này hơi đi lại dưỡng thương.

Theo nam nhân tên là Taka Ouji kia nói, hắn là quý tộc Nhật Bản, ở quê có phòng rộng ruộng lớn, bởi vì những năm này kiếm được không ít bạc, còn lần lượt tăng thêm rất nhiều sản nghiệp. Có điều sau khi cưới nàng vẫn chưa quay về quê quán. Cho nên sau này hắn cũng sẽ dẫn nàng về Nhật Bản, để nàng hỗ trợ quản lý sản nghiệp ở quê quán, nhân tiện ổn định sinh dưỡng con cái, không còn sống những ngày lang bạc không nơi nương tựa này nữa.

Dù sao một năm trước, nàng từng bởi vì gặp phải sóng biển mà sinh non, mất đi một đứa bé.

Taka Ouji tựa như nói đến không có sơ hở, cũng hoàn mỹ giải thích vì sao trên bụng nàng lại có nếp nhăn có thai nhàn nhạt.

Nhưng hắn nói mình không sinh ra được, nhưng là Miên Đường trong giấc mộng mấy ngày nay luôn nghe được tiếng trẻ con khóc, nghe đến nàng tan nát cõi lòng, mỗi lần tỉnh mộng đều phát hiện tay mình ôm khoảng không, trong lòng cũng trống trải.

Mà bây giờ lúc đang nửa tỉnh nửa mê, nàng kiểu gì cũng sẽ mơ đến một nam nhân không rõ mặt đang ôm nàng thật chặt, môi mỏng nóng bỏng khẽ ấn nhẹ trên mặt mày, chóp mũi của nàng, thanh âm trầm thấp đang kêu gọi: "Tiểu cẩu tử của ta, lại không nghe lời, xem ta thu thập nàng thế nào..."

Đón gió biển mang theo hơi nóng, Miên Đường chậm rãi nhắm mắt, cảm giác gió nóng phả lên mặt, cùng với ôn tồn trong mộng... Vô cùng giống.

"Miên Đường, tại sao lại đứng chỗ này hóng gió? Cùng ta đi dùng bữa thôi." Đúng lúc này, bên cạnh nàng truyền đến thanh âm cứng rắn.

Miên Đường không cần nhìn, cũng biết được là phu quân Taka Ouji của mình trở về. Có lẽ do là quý tộc Nhật Bản, Taka Ouji văn nhã lễ độ hơn những nam nhân xấu xí vớ va vớ vẩn ở trên đảo rất nhiều.

Mặc dù ánh mắt nhìn thẳng vào nàng quá mức chăm chú làm người ta không thoải mái, nhưng trong lời nói lại vô cùng có lý, mỗi lần dùng bữa cũng đều đợi nàng động đũa trước, hắn mới ăn.

Nhưng trong lòng Miên Đường lại nổi lên nghi hoặc nhàn nhạt, đó chính là nếu như nàng thật sự sống bên hắn lâu như vậy, tại sao không quen với đồ ăn trên đảo? Cho dù là canh tương nấu Côn bố (một loài rong biển), hay là miếng cá sống mang theo mùi tanh đều làm cho người ta ăn đến miệng lưỡi nhạt nhẽo.

Có điều Miên Đường cũng không nói ra, dù sao nữ bộc tên là Quý Tử kia cũng không quá tinh thông Hán ngữ, đại bộ phận thời gian đều im lặng không nói giống như câm điếc.  Những ngày này, chuyện duy nhất Miên Đường có thể giết thời gian là cùng với Quý Tử này học một chút tiếng Nhật đơn giản.

Khi Miên Đường dùng bữa, Taka Ouji vẫn luôn chăm chú nhìn nàng. Thật sự là mỹ nhân như họa, trong từng cái giơ tay nhấc chân đều là phong tình ưu nhã.

Mặc dù Thạch Nghĩa Khoan nói nàng đã từng làm nữ phỉ, thế nhưng thế ngồi cử chỉ của Miên Đường đều văn nhã vô cùng, nói nàng là công chúa trong hoàng thất cũng có người tin, thật khó tưởng tượng khi nàng làm thổ phỉ là bộ dáng như nào.

Taka Ouji tự bản thân mang theo cao ngạo của quý tộc Nhật Bản, đáng tiếc năm đó gia tộc suy sụp, vì chấn chỉnh gia tộc mà ra biển làm hải tặc, cùng với làm thêm một chút việc buôn lậu.

Có điều hắn chưa bao giờ hối hận quyết định của chính mình, nếu như không phải như vậy, sao hắn có thể cướp được nữ tử làm hắn nhất kiến chung tình này.

Mấy ngày này, hắn vẫn luôn quan sát nàng, ánh mắt mờ mịt luống cuống kia không phải là có thể giả bộ được. Nếu như nàng quên hết rồi, thật sự là không thể tốt hơn được nữa.

Mấy ngày trước đó, hắn tuy đã phá hủy những thuyền truy kích kia, nhưng cũng không thấy có xác chết bị sóng biển đẩy đến bên bờ, vì thế mấy ngày nay, hắn cũng tự mình dẫn người tuần tra đêm, phòng ngừa có người âm thầm lên bờ.

Hắn không quên, người mà mình bắt chính là ái thê của đại soái Bắc Hải Hoài Dương vương. Mất đi mỹ nhân như thế, phỏng chừng vị Hoài Dương vương kia nhất định vô cùng nóng nảy nhỉ?

Hắn đã dặn dò thủ hạ bắt đầu chỉnh đốn vật tư, chuẩn bị chuyển về Nhật Bản. Dù sao qua ít ngày nữa là đến mùa bão ở Bắc Hải, đến lúc đó đảo này cũng không thích hợp dừng chânnữa.

Nhân dịp này, hắn vừa hay có thể quay về cố hương, nhân tiện trình báo chiến công của mình với tướng quân Mạc Phủ.

Đến lúc đó cho dù Liễu Miên Đường khôi phục ký ức cũng không sao.

Nữ nhân mà, đều là phải nhận mệnh. Đến lúc đó nàng thân ở tha hương, ngôn ngữ không thông, ngước mắt nhìn đều là xa lạ, không phụ thuộc vào hắn thì lại có thể làm thế nào? Đương nhiên, nếu như có thể trước khi nàng khôi phục ký ức sinh một đứa bé thì vô cùng tốt.

Taka Ouji tính toán đến rất toàn vẹn, cho nên sau khi dùng bữa súc miệng xong, hắn định kéo tay Miên Đường thân cận với nàng một phen.

Thế nhưng Liễu Miên Đường lại thuận thế trốn đi, không để hắn đến gần.

Taka Ouji trầm mặt xuống nói: "Ta thương xót nàng ở bờ biển trượt chân bị ngã tổn thương đầu óc, nhưng nàng cuối cùng vẫn là thê tử của ta, vì sao lại cự tuyệt ta ở ngoài ngàn dặm?"

Miên Đường cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Ta không nhớ rõ, ngươi cũng nên cho ta thời gian thích ứng... Đúng rồi, thân thể của ngoại tổ phụ ta mấy năm nay có tốt không?"

Cho dù học thuộc bối cảnh xuất thân của Miên Đường kỹ càng hơn nữa, Taka Ouji cũng không phải là người đã tự mình trải qua, nói nhiều hơn nữa cũng sợ sẽ có sơ hở. Cho nên chỉ đơn giản nói: "Ta còn chưa gặp ông ấy, đợi lần sau ta dẫn nàng về Đại Yến, lại đến thăm hỏi lão nhân gia."

Miên Đường khẽ gật đầu, đột nhiên nói: "Ta hơi muốn ăn cơm nước dừa, sau phòng chúng ta vừa hay có một cây dừa, ngươi có biết leo cây, vừa hay giúp ta hái mấy trái xuống."

Taka Ouji đối với hương liệu Đại Yến cũng không phải rất quen thuộc, cái gì mà cơm nước dừa hắn chưa từng ăn. Có điều Miên Đường mấy ngày nay ăn không nhiều, hiển nhiên là không quen với ẩm thực trên đảo, hắn thân là nam nhân của nàng, đương nhiên phải để cho nàng ăn ngon miệng hơn chút.

Nghĩ đến này, hắn dẫn Miên Đường đến sau phòng.

Cây dừa kia thật sự quá cao, quả cũng chưa hoàn toàn chín rụng xuống. Cho nên hắn gọi một thuộc hạ giỏi leo cây lên cây hái dừa.

Chỉ thấy thuộc hạ kia dùng một sợi dây thừng vòng qua thân cây, lại thắt bên hông mình, sau đó dùng cả tay chân, như con khỉ mà trèo lên.

Miên Đường híp mắt nhìn, mắt thấy hắn ngắt ba quả dừa lớn ném xuống, thế là nàng đi qua ôm lấy một quả, quay đầu cười với Taka Ouji: "Ngươi có muốn uống nước dừa không?"

Nàng cười xinh đẹp như vậy, trong môi đổ lộ ra hàm răng như trai ngọc, Taka Ouji nhất thời thất thần, gật đầu nói được.

Chờ uống xong nước dừa thanh mát, màn đêm cũng buông xuống, Taka Ouji lưu luyến không rời đứng lên nói: "Thời gian không còn sớm, nàng nghỉ ngơi trước, ta phải đi tuần tra đảo, chúng ta ngày mai phải xuất phát ngay."

Nếu như Miên Đường nói muốn hắn cho nàng chút thời gian, vậy thì hắn không ngại quân tử hơn chút, đợi đến khi Miên Đường nhận thức rõ hiện thực, lại thành thật tiếp nhận hắn. Dù sao hắn là muốn lấy nàng làm thê tử. Mới vừa rồi hai người ngồi uống nước dừa khiến người ta cảm thấy rất ngọt ngào.

Miên Đường khẽ gật đầu, nhìn sau khi Taka Ouji đi ra cửa phòng, dưới sự phục vụ của Quý Tử nằm xuống ngủ thiếp đi.

Mà Quý Tử cũng không hề rời khỏi căn phòng, mà ngồi ở bàn gỗ nhỏ bên cạnh, trừng to mắt mà gác đêm.

Thiếu chủ đã dặn dò, nữ nhân Đại Yến này biết võ công, ngàn vạn lần không thể để nàng ta tùy ý đi dạo trên đảo, cho nên bà ta phải dùng hết mười hai phần tinh thần để gác đêm.

Nhưng bà ta cũng không phải là rất căng thẳng, bởi vì ngoại trừ bà ta ra, bên ngoài căn phòng gỗ này còn có mấy trạm gác ngầm, đều nhìn chằm chằm nữ nhân này. Cho nên Quý Tử ngồi một hồi đã bắt đầu mí trên mí dưới đánh nhau.

Khi khi bà ta có chút mơ hồ, đột nhiên bên cổ truyền đến đau đớn từng cơn, cả người liền ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Miên Đường sau khi đánh ngất Quý Tử, thu hồi chưởng. Nàng nhanh chóng đảo rương đồ của Taka Ouji, đổi một thân đồ đen, hòa cùng một thể với bóng đêm.

Sau đó hơi mở khe cửa, từ cửa sổ đằng sau nhanh chóng nhảy ra ngoài, dùng đai lưng buộc quanh thân cây, học động tác leo cây mới học được ban ngày leo lên ngọn cây, sau đó cuộn mình lại, ẩn náu dưới tán lá rộng lớn.