Mạc Ảnh Quân lại chẳng thèm để tâm, hắn một mực ở Thanh Anh Cung chăm sóc vị Vương phi kia. Tấn công ở chỗ Mạc Ảnh Quân không được, bọn họ chuyển đối tượng sang Hứa Quân Dao. Tin đồn về Thời Quân Dao(Hứa Quân Dao) càng ngày càng nhiều phiên bản, phiên bản sau còn khó nghe hơn phiên bản trước. Khi tin đồn lan truyền khắp kinh thành càng nhiều thì vào một buổi tối bình thường phủ Lương hầu gia đột nhiên bốc cháy giữ dội, tuy không có thiệt hại về người nhưng nhà cửa gia sản đều bị cháy rụi. Hai ngày sau phủ của một vị Ngự Sử nào đó cũng bị cháy rụi, vẫn như thế không có thiệt hại mạng người, tài sản thì không còn.
Liên tiếp 10 ngày có tới 5 phủ của các đại quan bị cháy, mà những người này đều là người đã mắng Hứa Quân Dao. Có vài người tinh ý đã nhận ra vấn đề, sau đấy tấu chương mắng nàng cũng tự dưng biến mất không dấu vết. Chỉ có tin đồn khắp phố thì không có ai có thể làm nó biến mất.
“ Huynh trưởng, Mạc Ảnh Quân này chiếm giữ kinh đô nhưng lại không đăng cơ làm đế! Cũng không chịu chấp chính! Việc trong cả nước đều không lo, huynh nói xem rốt cuộc hắn định làm gì cơ chứ?”
Đây cũng là điều tất cả mọi người đang băn khoăn. Mạc Ảnh Quân cư xử lạ lùng làm chẳng ai hiểu gì hết, tạo phản nhưng lại không làm đế. Giang thượng thư trầm ngâm “ Lão nhị ngươi nhớ cho kỹ chuyện này Giang gia tuyệt đối không thể nhúng tay vào. Nhà chúng ta không giống những nhà khác, tuyệt đối không được để ai bắt được điểm yếu nào nữa!”
Đứa nữ nhi không biết tốt xấu của lão đã làm ra chuyện long trời lở đất như thế nào, hai người đều hiểu rất rõ. Bây giờ Mạc Ảnh Quân trở về Giang Thư Viễn, Giang Thư Mặc đều chưa có tin tức. Có thể bảo đảm an toàn cho Giang gia hay chưa còn không biết.
……
Thời gia.
“ Đại nhân, Đại lão gia tới phủ muốn gặp người!” Thời Tốn như kiến bò trên chảo nóng, lão tìm bao nhiêu cách cũng không nghe ngóng được chuyện trong cung. Bây giờ ngoài nhà của Thời Khiêm thì chẳng có gia đình nào vào được hoàng cung. Thời Khiêm lại chẳng chịu gặp lão, kể cả lão phu nhân tới cũng không chịu gặp. Lão đã tới mấy lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng, lần này đã quyết tâm không gặp được người sẽ không về.
Giờ Ngọ mặt trời lên càng cao trời nóng tới ướt người, Thời Tốn đứng ở cửa lớn phủ Hình bộ thượng thư không chịu đi. Nghĩ tới chỉ không ít lâu trước lão còn đang là người được người người muốn nhấc quan hệ, vì con gái Thời Tịnh Kỳ đang là chính thê của Tân đế, lão tương lai sẽ là quốc trượng. Nhưng chỉ vài ngày toàn bộ điều không còn gì cả, Thần vương trở về lão chẳng còn là cái đinh gì cả. Trên dưới trong phủ điều gào thét khóc lóc, chửi bới om sòm không ngày nào được yên ổn.
Thời Tốn ngày trước còn lên mặt với đệ đệ rằng bản thân sắp làm quốc trượng, bây giờ lại phải ở đây. Lão chờ mất nửa canh giờ cửa mới lại mở ra, cứ tưởng là Thời Khiêm đã chịu ra gặp, người ra ngoài vẫn là tên gia đinh canh cửa.
“Đại lão gia, nô tài đã nói với người rồi. Lão gia nhà ta đi vắng không có ở nhà, người vẫn là trở về đi.”
Thời Tốn thấy thái độ kiên quyết này thì cũng bị lung lay, nhưng Thời Tốn không muốn bỏ cuộc như thế. “ Ta vào xe ngựa chờ chủ nhân nhà ngươi về!” Chỉ tại trời quá nắng nếu không lão sẽ đứng ở cửa lớn, Thời Tốn không tin không gặp được người.