Có một nhóm đi theo Giang thừa tướng là đứng im không tham gia hỗn loạn. Giang thừa tướng không tham gia là bởi vì ông ta có điểm yếu, đứa nữ nhi kia của ông tư thông với địch không biết Mạc Ảnh Quân đã biết chưa. Vì không biết Mạc Ảnh Quân đã biết chuyện này chưa nên không giám làm loạn. Giang Thư Viễn lại chưa có tin tức gì, đại tội vẫn treo lên đầu Giang gia dù là bất cứ ai, cũng không nên mạo hiểm lượn lờ trước mặt Mạc Ảnh Quân.
Trong lúc hỗn loạn Lý Chính đã lâu không thấy xuất hiện, đáng lý giờ này Lý Chính đang ở Hoàng lăng trông giữ tự nhiên xuất hiện ở đây làm mọi người nghi ngờ.
“Lão nô có một thánh chỉ tiên đế để lại! Các vị đại nhân mời tiếp chỉ!”
Đám đông ổn ào ngay lập tức dừng lại, khuôn mặt nghi hoặc nhìn nhau. Cũng không biết từ ai bắt đầu trước, sau đó đồng loạt điều quỳ xuống. “Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Trẫm gần đây bệnh tật quấn thân cũng biết bản thân không còn nhiều thời gian! Việc nước còn đang dở dang trẫm rất đau lòng khi dân còn khổ! Trẫm thân mang bệnh nặng không biết còn bao nhiêu thời gian chèo chống đất nước, Thái tử được lập ra trong lúc nguy cấp, tình thế bắt buộc. Vậy cho nên, tương lai nếu Trẫm không có phúc hưởng thái bình thì khi Thần đệ của ta trở lại sẽ giao cho hắn giám sát Tân đế. Nếu như Tân đế nhu nhược vô năng không có đạo làm vua, không tạo được phúc cho bá tánh thiên hạ, Thần Vương Mạc Ảnh Quân có quyền tước đi ngôi vị Hoàng đế đó! Sau đó chọn một trong số những vị Hoàng tử tông thất của Trẫm xứng đáng hơn lên kế thừa! Khâm thử!”
“ Đây…”
“ Sao có thể!”
“ Thần vương chỉ là Vương gia vậy mà lại được giao quyền hạn như vậy!”
“ Đây chẳng phải giao cả đất nước vào tay ngài ta sao?”
“Từ trước tới giờ nào có cái lý như vậy chứ!”
Thánh chỉ vừa hạ tiếng ồn ào lại vang lên, từ cổ chí kim nào có chuyện giống như thế này. Nhưng thánh chỉ là thật còn là tự tay Tiên đế viết, không có khả năng làm giả. Trừ những người biết chuyện những người còn lại chẳng thể nào tin vào chuyện đang diễn ra. Vậy là Thần Vương không chỉ có thể phế vua còn có thể chọn Tân hoàng. Xem bộ dáng của Mạc Ảnh Quân ngày hôm nay làm gì có giáng vẻ sẽ chọn Tân hoàng kế vị chứ, hắn đã công khai ngồi trên ngai rồng rồi còn chọn cái gì nữa chứ.
Lý Chính khép lại thánh chỉ: “Các vị đại nhân đây là ý chỉ của Tiên đế, mong các ngài tôn trọng!”
“Chúng thần không giám!”
“Vậy thì tiếp chỉ đi!”
Ai mà không biết kể cả có thánh chỉ này hay không thì thiên hạ này bị Mạc Ảnh Quân nắm trong tay đều là chuyện không thể thay đổi. Mạc Phong Tức không có khả năng xoay người, không liên lụy tới người khác là may mắn rồi. Dậu đổ bìm leo là chuyện quá thường tình ở chốn quan trường, đối với thế gia mà nói ai làm vua không quan trọng, ai cho họ nhiều lợi ích hơn mới quan trọng. Về một số chuyện ngoài mặt vẫn phải giả vờ, nên có vài người dẫn đầu một tốp quan lớn tới Phụng Đức điện khóc Tiên đế.
Chuyện trong cung vốn không phải bí mật gì, qua một ngày đã truyền khắp nơi. Chuyện hoang đường như thế đương nhiên dấy lên phản đối khắp nơi, nhưng lại chẳng ai có gan trực tiếp đối nghịch với Mạc Ảnh Quân, dù sao thánh chỉ là thật, Mạc Ảnh Quân có quyền làm như thế. Bọn họ chỉ có thể không ngừng viết tấu sớ yêu cầu Mạc Ảnh Quân gọi các vị Vương gia vào kinh từ trong số bọn họ chọn ra tân đế.