Thẩm Minh Châu là người không giấu được tâm sự, nàng vừa ái mộ Sở Vương, lại được Bách phi coi trọng, liền bắt đầu lo được lo mất, suy nghĩ lung tung, cả người dần gầy gò.
La Anh cũng không phải vị mẫu thân cẩn thận, bây giờ nàng đã ký thác toàn bộ hy vọng lên trên người Thẩm Minh Châu. Thấy Thẩm Minh Châu ánh mắt lóe sáng, gương mặt lại dần dần gầy gò đi, rất lo lắng.
Mấy năm này Thẩm Ung và La Anh vẫn không hòa thuận, quanh năm ngủ thư phòng, mặc dù La Anh vì vậy mà rất tức giận, cũng cảm thấy thật mất mặt, nhưng hắn ngủ thư phòng thì ngủ thư phòng, không hề dây dưa với tỳ nữ và gã sai vặt, vẫn giữ mình trong sạch, La Anh cũng không sợ có hồ ly tinh thừa cơ mà vào, nên cũng kệ hắn, mặc kệ hắn đã nhiều ngày không về nội trạch, cũng không sai người đi mời. Bây giờ nhìn Thẩm Minh Châu như vậy, La Anh làm mẹ tự nhiên không thể mặc kệ, dằn lòng cắn răng, đến thư phòng tìm Thẩm Ung.
“Đại gia, đại phu nhân tới.” Gã sai vặt thấy La Anh tới, vội vàng đi bẩm báo cho Thẩm Ung.
Thẩm Ung ngẩng đầu lên, “Đại phu nhân tới?” Hơi tỏ vẻ kinh ngạc.
“Vâng, đại gia.” Gã sai vặt cười đáp.
Mặc dù Thẩm Ung không thích La Anh, nhưng La Anh dù sao cũng là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, không thể chặn nàng ngoài cửa được, nên thản nhiên nói: “Mời nàng vào.”
Gã sai vặt đáp lời, vội vàng đi ra ngoài mời người, “Đại phu nhân, đại gia mời ngài vào.”
La Anh hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ ngạo mạn tiến vào.
Sau khi gặp mặt, Thẩm Ung hơi lúng túng. Mặc dù hắn và La Anh là phu thê, nhưng nhiều ngày không gặp mặt, đã cảm thấy rất lạnh nhạt.
La Anh cũng không được tự nhiên, nghiêm mặt ra lệnh: “Ta có chút chuyện quan trọng muốn nói với đại gia, các ngươi lui ra đi.”
Gã sai vặt và thư đồng miệng đáp ứng, dưới chân lại không hề động, đều nhìn Thẩm Ung, thấy Thẩm Ung gật đầu một cái mới rón rén lui ra ngoài, xoay người đóng cửa lại.
“Ngươi có chuyện gì, nói đi.” Thẩm Ung đứng lên, đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía La Anh, giọng vô cùng lạnh nhạt.
Lửa giận của La Anh dâng trào phừng phừng, thốt ra: “Ngươi ngủ thư phòng lâu như vậy, cho dù tức giận bao nhiêu đi nữa cũng nên tiêu mất rồi chứ? Ta có ý tốt tới thăm ngươi, ngươi lại cho ta sắc mặt nhìn, ngươi có coi ta là thê tử của ngươi, coi là đại phu nhân Thẩm gia không? Ta do Thẩm gia ngươi tam thư lục lễ cưới vào cửa…”
Thẩm Ung chán ghét trong lòng, lạnh lùng nói: “Lúc đầu ta nên cưới ai, trong lòng biết rõ ràng.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ung nói rõ ràng như vậy ở trước mặt La Anh, La Anh vừa giận vừa hờn, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, nàng thật sự không nhịn được nữa, cười lạnh nói: “Ngươi còn có mặt mũi trách ta hả! Cho dù như thế nào, ta và ngươi đã dưới lệnh của cha mẹ lời của mối mai kết thành nhân duyên, ta và ngươi đã bái thiên địa, đã lạy cao đường, đã lạy liệt tổ liệt tông Thẩm gia ngươi! Đã thành thân với ta, nên toàn tâm toàn ý cùng ta làm phu thê, ai ngờ trong lòng ngươi không hề kiên định, sau khi cưới ngươi chân trong chân ngoài, thầm mến La Thư tiện nhân kia. Nếu không phải bởi vì ngươi như vậy, nương ta đã không đến mức không nhịn được cơn giận này, thiết kế mua hung thủ giết người. Cũng sẽ không bị cha ta trục xuất khỏi phủ Tấn Giang Hầu, quãng đời còn lại sống trong cô đơn thê lương nơi tự miếu trong núi sâu! Họa nhi và Châu nhi cũng sẽ không bởi vì bà ngoại mà bị người khác coi khinh khắp nơi! Thẩm Ung, ngươi cho rằng mình tốt lành gì, mẫu thân ta bị ngươi hại chết, Họa nhi và Châu nhi cũng bị ngươi hại chết, ngươi còn có mặt mũi trách ta?!”
Thẩm Ung giận đến mặt trắng bệch.
“Nói như vậy, toàn là lỗi của ta rồi?” Một hồi lâu, hắn mới xoay người, từ trong kẽ răng nặn ra một câu này.
Thẩm Ung vốn là người tao nhã lịch sự, lúc này trong mắt lại dấy lên lửa giận hừng hực, La Anh sợ hãi trong lòng, không tự chủ được lui về sau một bước.
La Anh bắt nạt Thẩm Ung ôn hòa nhã nhặn chưa bao giờ hung dữ với nàng, nóng nảy với nàng, nếu có Thẩm Tướng và Trịnh thị ở đây, cho La Anh mượn lá gan nàng cũng không dám nói ra lời như thế. Phải biết rằng Tiêu thị không chỉ mua hung thủ giết người, bà còn thiết kế khiến hòa thượng mê hoặc Trịnh thị, dụ Trịnh thị ra tay giúp bà, Thẩm gia cũng vì vậy mà kết oán thù với Lâm gia, Tề Vương phủ. Tiêu thị làm chuyện này cùng hung cực ác, nếu như La Anh muốn đổ hết toàn bộ tội lỗi lên trên người Thẩm Ung, lại phủi sạch sẽ cho Tiêu thị, đạo lý này cho dù như thế nào đều nói không thông.
“Được, ta đây đi nói cho cha và nương, để hai vị lão nhân gia phân xử thử.” Trong giọng nói của Thẩm Ung lộ ra lạnh lẽo, “Nếu như đầu sỏ gây nên thật sự là ta, ta sẽ không từ chối trách nhiệm, sẽ đến phủ Tấn Giang Hầu tạ tội với nhạc phụ!”
“Đừng mà, ngàn vạn đừng.” La Anh rối rắm, vội vàng thu hồi vẻ ngạo mạn, nhỏ giọng năn nỉ, “Mới vừa rồi ta chỉ nói lẫy thôi, ngươi đại nhân đại lương, ngàn vạn lần đừng nói cho cha và nương. Ngươi nghĩ thử xem, nếu như ngươi nói cho cha nương, cha nương giận, xử lý ta thì thôi, nếu như dính dáng đến Châu nhi, ngươi chẳng phải đau lòng?”
Thẩm Ung khổ sở nhắm hai mắt lại.
Hắn không thích La Anh, nhưng Thẩm Minh Châu là nữ nhi ruột thịt của hắn, nếu thương tổn Thẩm Minh Châu, hắn nào nhẫn tâm? La Anh nói không sai, nếu như lời nói mới vừa rồi của nàng truyền đi, Thẩm Tướng và Trịnh thị nhất định sẽ càng thêm không thích nàng, lạnh nhạt nàng, thậm chí trách phạt nàng, đến lúc đó xui xẻo không chỉ có nàng, Thẩm Minh Châu cũng không có mặt mũi gặp người.
La Anh luôn ngạo mạn, nhưng thời gian này bị Trịnh thị chèn ép đến sợ, không ngừng nhận lỗi với Thẩm Ung.
“Được rồi.” Thẩm Ung mở mắt, lạnh nhạt cắt đứt nàng, “Ngươi tới rốt cuộc có chuyện quan trọng gì?”
La Anh lại sinh tức, “Ta có thể có chuyện gì? Không phải vì Châu nhi, ta có thể tới tìm Thẩm đại gia ngươi sao? Châu nhi tâm sự càng ngày càng nặng, người gầy đi trông thấy, ngươi làm cha có nhìn thấy không?”
Thẩm Ung im lặng.
Hắn ở ngoại viện, Thẩm Minh Châu ở nội trạch, cũng không phải ngày ngày có thể nhìn thấy nữ nhi.
“Ta hiểu rõ tâm sự của Châu nhi.” Thẩm Ung nói: “Ta tự có đạo lý. Ngươi không cần phải quan tâm.”
La Anh cười lạnh, “Ta không cần quản sao? Chỉ sợ ta mặc kệ, Châu nhi lại gầy đi nữa, hài tử đang tốt đẹp trở thành xương khô! Ngươi nói thử đi, chuyện này ngươi rốt cuộc định quản như thế nào, ngươi không nói rõ ràng, đừng mơ qua quýt đã đuổi ta đi!”
Chuyện liên quan đến cả đời Thẩm Minh châu, mặc dù Thẩm Ung tức giận trong lòng, nhưng vẫn còn lời ngon tiếng ngọt nói cho La Anh, “Cha và nương đều có cân nhắc, ngươi cứ yên tâm đi.”
La Anh vẫn không yên lòng, “Cha nương có cân nhắc gì? Giống như Họa nhi năm đó sao?”
Thẩm Ung suy nghĩ một chút, “Hơi tương tự.”
La Anh biết rõ Thẩm Tướng và Trịnh thị đang bí mật thương nghị hôn sự với Bách phi, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cũng giống như hôn sự của Thẩm Minh Họa. Thẩm gia cố ý, Phùng quý phi cố ý, Phùng quý phi đến trước mặt hoàng đế xin chỉ, hôn sự đã thành. Nếu như Thẩm Tướng đã thương nghị hôn sự với Bách phi, Bách gia, đến lúc đó Bách phi sẽ tự nhiên đến xin hoàng đế hạ ý chỉ tứ hôn. Bách phi cũng là sủng phi chấp chưởng cung vụ giống Phùng quý phi năm đó, nếu như nàng chọn trúng con dâu, hoàng đế tự nhiên sẽ không phản đối.
Mặc dù La Anh hơi yên tâm, nhưng vẫn túm chặt lấy Thẩm Ung không buông, “Như vậy còn chưa đủ. Ngươi và ta cùng về phủ Tấn Giang Hầu, van cầu cha, để cho cha đón nương ta về. Nếu như nương ta trở về, Châu nhi nhất định có thể như nguyện.”
Thẩm Ung dùng sức tránh khỏi nàng, “Nhạc phụ sẽ không chịu đón bà về đâu, ngươi chết ý niệm này đi. Ngươi cũng không nghĩ xem, năm đó bà làm hại chính là cháu ngoại ruột của nhạc phụ, hiện giờ một là cháu rể đằng ngoại của Thổ Ty Vương, một là Tề Vương phi. Nhạc phụ đón bà về, không phải rõ ràng muốn tổn thương lòng của a Khai và a Đàm sao? Đừng si tâm vọng tưởng.”
Hắn nói những lời này đều đúng, nhưng La Anh nào chịu nghe hắn? Cắn răng nghiến lợi nói: “Hay đấy! Châu nhi là cháu ngoại ruột của cha, vì Châu nhi, cha cần phải làm như vậy!”
Thẩm Ung một là bị nàng dây dưa hết cách rồi, một là thật sự quan tâm đến Thẩm Minh Châu, nhưng hễ là chuyện có lợi cho Thẩm Minh Châu, cho dù biết rõ vô vọng hắn cũng nguyện ý nỗ lực đi thử một lần, lại đáp ứng, “Được, ta và ngươi cùng đi cầu xin nhạc phụ.”
La Anh mừng rỡ, chốc lát cũng không đợi được, “Vậy đi nhanh lên.”
Thẩm Ung nghiêm mặt, “Nhưng mà ngươi phải đồng ý một việc với ta, thấy nhạc phụ chỉ có thể khổ sở năn nỉ, không thể quấy nhiễu. Nếu như nhạc phụ không đồng ý, không cho khóc rống kêu gào, khiến người chán ghét.”
Vào lúc này La Anh nào so đo những chuyện này với hắn, dĩ nhiên đầy miệng đồng ý rồi, kéo vạt áo của hắn định đi ra ngoài, Thẩm Ung cười khổ, “Để ta đổi xiêm áo gặp khách.”
La Anh tạm thời thả hắn ra, chờ hắn thay quần áo rồi mới cùng đi ra cửa.
Đến phủ Tấn Giang Hầu, mới xuống xe, La Anh đã hỏi quản sự nghênh đón, “Hiện giờ lão Hầu gia đang làm gì vậy?”
Quản sự cười nói: “Ngày hôm nay lão Hầu gia tiếp hai vị khách, vào lúc này đang ở trong thư phòng nói chuyện.”
La Anh thuận miệng hỏi: “Là ai? Ta biết chứ?”
Quản sự nói: “Biết. Là hai vị cháu trai nhà thế tử phu nhân, Ngôn đại thiếu, Ngôn nhị thiếu.”
La Anh nghe nói là Ngôn Khoa và Ngôn Trật liền bĩu môi, “Đây coi là khách gì chứ. Ngươi đi vào nói cho lão Hầu gia, ta đã trở về, có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Quản sự đáp lời, đi vào bẩm báo Tấn Giang Hầu rồi.
La Anh và Thẩm Ung chờ ở phòng khách, vừa uống trà vừa nói chuyện, “Cha gặp hai tiểu tử Ngôn gia này làm gì?”
Trong lòng Thẩm Ung khẽ động, “Ta nhớ được ngày trước khi Văn Nhân còn trong khuê, nhạc phụ có đợt mỗi ngày sẽ tiếp kiến thiếu niên các nhà. Lúc này gặp hai tiểu ca nhi Ngôn gia, chẳng lẽ giống lần trước sao?”
La Anh khinh miệt hừ một tiếng, “Lứa cô nương cỡ Văn Nhân đều đã gả đi, lứa nhỏ hơn còn chưa đến tuổi, nhìn con rể cho ai chứ? Ngươi nghĩ nhiều rồi, không có chuyện này. Cha thiên vị La Giản, cũng thiên vị Ngôn gia, đối xử tốt với hai tiểu tử Ngôn gia cũng chẳng có gì lạ.” Nói xong, nàng lại sinh tức, lớn tiếng nói: “Ngôn gia là thân thích của phủ Tấn Giang Hầu, chẳng lẽ Thẩm gia không phải, chẳng lẽ Toàn gia không phải? Sao không thấy cha đối xử tốt với cháu nhà mẹ nhị tẩu ta như vậy? Đợi lát nữa gặp cha, ta phải nói lại với ông!”
Ngôn Yên từ cửa sau chậm rãi đi tới, vốn hết tình chủ nhà, khoản đãi La Anh vị cô nãi nãi và Thẩm Ung vị cô gia này, nghe được lời La Anh nói, lại dừng bước. Nàng nhíu mày, cười như không cười, thoáng nghĩ, xoay người lại đi về.
Thôi, cô nãi nãi như vậy vẫn nên kính trọng từ xa thôi.
Thẩm Ung lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi muốn nói, cứ việc lớn tiếng nói, ta cũng sẽ không quản ngươi. Nếu như ngươi thật sự vì tốt cho Châu nhi, vẫn nên thu vẻ mặt này lại đi, giả bộ dịu dàng đau thương. Nếu như ngươi nói năng lỗ mãng, nhạc phụ sẽ không để ý đến ngươi, lời ngon tiếng ngọt cầu khẩn, có lẽ ông sẽ mềm lòng.”
La Anh trợn mắt nhìn Thẩm Ung, cố hết sức đè tức giận xuống, “Được, ta sẽ giả bộ.” Nàng cũng biết Tấn Giang Hầu thích mềm không thích cứng, la to với Tấn Giang Hầu chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại.
Bên ngoài vang lên tiếng cười của thiếu nữ như chuông bạc.
Sắc mặt La Anh hoàn toàn thay đổi, “Bốp” một tiếng vỗ bàn, “Sao nha đầu này lại ở đây?”
Nàng nghe ra được là giọng của Lâm Thấm.
Thẩm Ung bất đắc dĩ, “Đây là nhà mẹ ngươi, cũng là nhà ông ngoại a Thấm, ngươi có thể tới, chẳng lẽ a Thấm không thể tới sao?”
La Anh thở phì phò trừng mắt liếc hắn.
Tiếng cười của Lâm Thấm càng ngày càng gần, La Anh không ngồi yên, đứng dậy đi tới trước cửa, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh ba người đầy mặt ý cười, dọc theo vườn hoa đi về trước, ba thiếu nữ thanh xuân đều trang phục sặc sỡ, bên người có vài thị nữ đều mặc áo ngoài màu xanh, mi thanh mục tú, bước chân nhẹ nhàng.
“Cười khúc khích cái gì chứ?” La Anh thấy Lâm Thấm cùng với hai người bạn vừa đi đường vừa cười đùa, bĩu môi, khinh thường nói.
Thẩm Ung cũng bước tới.
Ánh mắt hắn khựng lại, như có điều suy nghĩ nói: “A Thấm đi tới chính là thư phòng của nhạc phụ đi?”
Hướng Lâm Thấm đi tới chính là thư phòng của Tấn Giang Hầu.
La Anh không khỏi tức giận, “Ta là cô nãi nãi của phủ Tấn Giang Hầu, Lâm Thấm tiểu nha đầu này chỉ là cháu gái ngoại! Ta tới đây phải chờ ở nơi này; nàng ta tới lại có thể đi thẳng đến. Tức chết ta rồi, không được, ta không nhịn được khẩu khí này!”
Cũng không đợi người đến gọi vào, giận đùng đùng ra cửa, giống như một cơn gió đi thẳng đến thư phòng của Tấn Giang Hầu.
Thẩm Ung dậm chân, “Vốn là chút chuyện xa vời, bị ngươi náo loạn như vậy càng thành vô vọng!” Cũng đuổi theo.
Lâm Thấm và hai vị khuê trung mật hữu chậm rãi đi bên cạnh vườn hoa, thỉnh thoảng giơ tay níu cành hoa bên đường ngửi mùi thơm, “Cũng không biết ông ngoại gọi ta tới có chuyện gì. Trăn Trăn, Du Ninh, còn phải làm phiền hai người đi cùng ta một chuyến.”
Hướng Du Ninh nở nụ cười thoải mái, “Ngươi vừa thoát khỏi bể khổ, cha nương ta và ca tẩu ta cũng ân chuẩn cho ta không phải đi học. Rảnh rỗi không có việc gì làm, cùng ngươi tới thăm ông ngoại La gia, rất tốt.”
Sơn Trăn Trăn nhỏ giọng nói, “Trước kia ngày ngày đi học cảm thấy gò bó, hiện giờ không đi học, lập tức giống như không biết nên làm thế nào cho phải, không có việc gì. Cùng ngươi đi gặp ông ngoại La gia vô cùng tốt, nếu như lão nhân gia có hăng hái thuật lại một chút kinh nghiệm truyền kỳ của ông, vậy ta càng thêm mở rộng tầm mắt.”
“Chủ ý này tốt.” Lâm Thấm tinh thần tỉnh táo, “Cả đời ông ngoại ta đánh vô số trận chiến cả lớn lẫn nhỏ, có vài trận rất nguy hiểm. Chúng ta đi cầu ông thuật lại một chút.”
Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh đều nói được, ba người cùng thật vui mừng đi vào trong.
Trước mặt chính là Triêu Huy viện, thư phòng của Tấn Giang Hầu.
Trong Triêu Huy viện không trồng hoa, chỉ có từng cây đại thụ che trời, từ xa nhìn lại có một khí thế phi phàm.
Khi đám người Lâm Thấm sắp đến lại bị a Phúc gã sai vặt của Tấn Giang Hầu cản lại, “Biểu cô nương, lão Hầu gia nói, hiện giờ ông có khách, không tiện gặp ngài, kêu ngài vào vườn hoa chơi một lúc.”
Lâm Thấm cười cười, “Không sao, ông ngoại ta là người bận rộn.”
Sơn Trăn Trăn yêu hoa, thúc Lâm Thấm, “Chúng ta đi ngắm hoa đi. Nghe nói La gia trồng được hoa cúc có màu xanh lá cây, nhẹ nhàng như nước mùa xuân.”
Hướng Du Ninh nói: “Đúng vậy, ta cũng nghe nói.”
Lâm Thấm cười khanh khách, “Ta biết rõ chuyện này. Mợ yêu hoa, trồng xuân thủy lục ba và bích hải thúy long, rất đẹp mắt. Đó là trồng trong phòng hoa, chúng ta muốn nhìn vẫn nên hỏi mợ ta trước mới được. Trăn Trăn, Du Ninh, nếu hiện giờ ông ngoại ta không rảnh, chúng ta đi gặp mợ ta trước, có được không?”
Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh đang định đáp ứng, gã sai vặt tên a Phúc kia lại sốt ruột, nở nụ cười, “Biểu cô nương, lão Hầu gia kêu ngài đến vườn hoa chơi một lúc.” Chỉ sang một vườn hoa bên cạnh Triêu Huy viện.
“Này, Lâm Thấm.” Sơn Trăn Trăn mới trải qua một chuyện, lòng mang nghi ngờ, kéo Lâm Thấm, nhỏ giọng nói: “Gã sai vặt này không phải trong lòng có quỷ đó chứ?”
Lâm Thấm cười cười, “Không biết. Hắn đi theo ông ngoại ta cũng không phải một hai năm. Hơn nữa, giờ đang ở dưới mắt ông ngoại ta, hắn dám gạt ta, trừ phi không muốn sống.”
“Vậy cũng đúng.” Sơn Trăn Trăn hơi xấu hổ rồi.
Hướng Du Ninh cười một cách tự nhiên, “Trăn Trăn đây là sợ mất mật rồi, trông gà hóa cuốc.”
Sơn Trăn Trăn giận đánh nàng một cái.
Ba cô nương cười toe toét đi vườn hoa.
Hướng Du Ninh tính tình nôn nóng, đi tuốt đằng trước.
Phía trước là một lối đi hẹp, hai bên là cây, trên cây không biết có ai để một cái sọt mây tre cực lớn, từ trên sọt rủ xuống một sợi dây nhỏ, đu đưa trong không trung.
“Cái gì thế?” Hướng Du Ninh tò mò đưa tay kéo.
Nàng kéo sợi dây, sọt to này dần dần nghiêng sang, từ trong giỏ bay ra vô số cánh hoa tươi mới màu đỏ, màu hồng, bay bay, rơi vào bên người Hướng Du Ninh. Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hướng Du Ninh mừng rỡ xoay một vòng, chỉ thấy cánh hoa bay múa đầy trời, bồng bềnh bay bay, như thơ như họa.
“Thật đẹp.” Hai người Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn ở phía sau nhìn thấy, đều la thất thanh.
Hướng Du Ninh giống như đang trong mộng, lộ ra nụ cười ngây thơ như hài tử.
Nàng cười vui dang cánh tay sung sướng xoay tròn, ngửa mặt lên nghênh đón từng mảng cánh hoa thơm kia.
Giữa nhánh cây chợt lộ ra khuôn mặt thiếu niên, Hướng Du Ninh bị dọa hoảng hốt, bước chân dần dần khựng lại, “Ngươi… Ngươi ở đây làm gì…”
Thiếu niên kia cũng ngẩn ra, “Sao ngươi lại ở đây?” Hắn giống như bị kinh hãi, ngồi không vững trên tàng cây, sơ ý một chút té xuống.
Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn thấy trên cây đột nhiên có người ngã xuống, hoảng hốt.
Hướng Du Ninh vẫn còn ngửa mặt nhìn lên trên, không đề phòng có người ở trên đột nhiên ngã xuống, theo bản năng định đưa tay túm lấy hắn, “Sao ngươi không cẩn thận như vậy, sẽ ngã hỏng…”
Thiếu niên kia khẩn trương, “Mau tránh ra!”
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, nàng bị thiếu niên rơi từ trên cây xuống giơ tay ôm lấy, hai người cùng lăn vào trong bụi cỏ ven đường.
Đây chỉ là chuyện trong chớp mắt thôi.
Đám người Lâm Thấm đầu tiên trợn mắt há hốc mồm, sau đó mới hiểu được, vội vàng chạy sang bên này, “Du Ninh, Du Ninh ngươi làm sao vậy?”
Chạy đến trước mặt nhìn, chỉ thấy Ngôn Trật và Hướng Du Ninh đang ôm chặt nhau, hai người giống như sợ choáng váng, ánh mắt ngơ ngác, nói đều không nói ra được.
“Du Ninh!” Sơn Trăn Trăn kêu lên.
Lâm Thấm khẩn trương, “Du Ninh, Trật ca ca, hai người không sao chứ?” Đi qua ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ mặt Hướng Du Ninh trước, “Du Ninh, Du Ninh, đừng như vậy, giống như nằm mơ, rất đáng sợ. Ngươi không bị ngã chứ, hả?” Lại vỗ vỗ Ngôn Trật, “Trật ca ca, ca núp trên cây làm gì vậy? Ai nha, ca mau buông Du Ninh ra, Du Ninh là tiểu cô nương, ca là nam nhân, ôm người ta như vậy, còn ra thể thống gì? Trật ca ca, Trật ca ca.” Trên tay dùng sức, vỗ hơi nặng chút.
Ngôn Trật như từ trong mộng mới tỉnh, mặt mắc cỡ đỏ bừng, “Xin lỗi, xin lỗi.” Vội buông Hướng Du Ninh ra, nhếch nhác đứng lên.
Hướng Du Ninh chui thẳng đầu vào trong ngực Lâm Thấm, chết sống không chịu lộ mặt ra nữa.
Lâm Thấm trước mặc kệ gì khác, vội vã kiểm tra thân thể cho nàng, “Du Ninh, trên người có đau không? Có ngã bị thương đâu không? Đây là quan trọng nhất, mau nói cho ta biết!”
Hướng Du Ninh chỉ một mực chôn đầu trong ngực nàng không chịu ngẩng đầu lên, Ngôn Trật nhỏ giọng nói: “Sẽ không có chuyện gì chứ? Ở đây cỏ rất dày, trên người có vết thương, hình như không thương đến xương…”
Lâm Thấm vội hỏi Hướng Du Ninh, “Là vậy hả? Không thương đến xương?”
Hướng Du Ninh gật gật đầu, vẫn chết sống không chịu lộ mặt ra.
Lâm Thấm đỡ Hướng Du Ninh đứng lên, trong miệng không ngừng dụ dỗ nàng, “Ngoan, bây giờ chúng ta đi về, để đại phu kiểm tra xem.”
“Đều tại ta.” Ngôn Trật tự trách.
Đều là bạn chơi từ khi còn bé, Lâm Thấm không hề khách khí với Ngôn Trật, oán trách nói: “Trật ca ca, đang yên ổn ca trèo lên cây làm cái gì vậy? Còn không cẩn thận ngã xuống, làm liên lụy tới Du Ninh?”
Lâm Thấm chỉ lạnh giọng oán trách, ai ngờ sau khi Ngôn Trật nghe xong lại ngơ ngác đứng đó một lúc, giọng điệu kiên định nói: “Hướng cô nương, ta đây lập tức về nhà bẩm rõ cha nương, mời bà mai cầu hôn.”