Lâm Thấm thật vui mừng ở nhà tổ chức tiệc thoát khỏi bể khổ. Hễ là thân thích, bạn bè, có quan hệ tốt với nàng, chỉ cần hiện giờ đang ở kinh thành đều được nàng mời tới, tụ tập một chỗ. Nhưng mà, bởi vì hiện giờ tất cả mọi người đã lớn, không giống khi còn bé, cho nên Lương Luân, Cao Nguyên Dục và Ngôn Khoa, Ngôn Trật do đám người Lâm Hàn và a Hạo, La Văn Lễ, La Văn Chân chiêu đãi, không ở Thấm viên.
Sắc trời đẹp, phong cảnh như vẽ, ngỗng trắng kêu “Két, két”, dẫn theo mấy con ngỗng trắng nhỏ xuống nước, chân đỏ khua sóng nước; tiểu Hôi “Ừm bee - ừm bee -” đi dạo trên bãi cỏ, thỉnh thoảng cúi đầu ăn cỏ; khổng tước đứng trên núi giả cao nhất, cái đuôi xinh đẹp chậm rãi xòe ra giống như cây quạt trong tay thiếu nữ, lấp lánh lung linh, cực kỳ xinh đẹp; ngựa lùn nhỏ đen trắng, màu trắng, màu xám tro uống nước bên bờ sông, bước chậm, ánh mắt ôn hòa, thần sắc phục tùng, dáng vẻ đáng yêu, nếu ai hào hứng đến muốn cưỡi lên, sẽ có thị nữ mặc trang phục cưỡi ngựa dắt đến, hầu hạ nàng lên ngựa, chậm rãi đi dạo một vòng theo bờ sông.
Bên kia bờ sông dựng một sân khấu, khách có thể tùy ý chọn kịch. Nhưng cô nương trẻ tuổi dù sao cũng không hứng thú với hí khúc bằng các phu nhân thái thái, chỉ cách mặt nước nghe khúc điệu du dương mà thôi.
Mặc dù không ai lắng nghe, nhưng đoàn kịch hát nhỏ này vẫn rất ra sức, nhìn từ xa qua chỉ thấy tay áo bay múa, bóng người chớp động, cũng có vài phần ý tứ.
Khách rất nhiều. Trừ bỏ mấy người bạn tốt như Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh, cửu công chúa ra, Lâm Thấm còn mời cả cô nương nhà thân thích, bạn cùng thư viện Mộ Hiền. Bởi vì mời cả ban, cho nên Thẩm Minh Châu cũng ngồi đây.
Hôm nay Thấm viên thật sự vô cùng náo nhiệt.
Lâm Thấm đi tới đi lui giữa các khách mời, mặt mày hớn hở, thích đánh cờ được nàng tụ tập lại đánh cờ, thích viết thơ vẽ tranh được mời vào trong đình các múa bút vẩy mực, thích nói chuyện trời đất sẽ tụ tập một chỗ nói chuyện, thích thả câu thì được mời tới bên bờ, tự có thị nữ chống ô che nắng lên, lấy cần câu, mồi câu ra, cho dù quen biết hay không quen biết nàng đều không có cảm giác bị vắng vẻ.
Làm chủ nhân, Lâm Thấm cực kỳ nhiệt tình, chu đáo.
“A Thấm, nghe nói hôm nay ngươi mời được khách nam?” Ngô Kiều cười hỏi.
Ngô Kiều và Lâm Thấm đều cùng đi học mấy năm ở thư viện Mộ Hiền, nhưng mà năm ngoái Ngô Kiều đã định ra hôn sự, sau đó không đi học nữa. Nàng là em vợ của ngũ hoàng tử Trang Vương, lục tiểu thư phủ Bình Tây Hầu, thời gian trước còn đặc biệt viết thư cho Lâm Thấm nói ở nhà đợi gả buồn khổ, nên Lâm Thấm mời cả nàng.
Bởi vì cùng dự tiệc đều là cô nương, Bình Tây Hầu phu nhân cũng vui vẻ đồng ý, không ngăn cản. Ngô Kiều khó có được ra cửa một lần, tâm tình rất tốt, hôm nay cực kỳ hay nói.
“Ngươi mời được khách nam à?” Mộc Tinh một bạn học khác cùng thư viện Mộ Hiền trợn to hai mắt, giống như chuyện này khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Lâm Thấm nói: “Quả thật có mời mấy vị khách nam, đều là bạn chơi khi còn bé của ta, cũng là thân thích nhà ta. Có cháu nhà mẹ đẻ của mợ ta, cũng có đệ đệ và biểu đệ nhà chồng tỷ tỷ ta, khi còn bé chúng ta thường chơi chung. Chỉ một Thấm viên này, bọn họ đã tới không biết bao nhiêu lần.”
“Nhưng mà, hiện giờ chúng ta đã lớn như vậy rồi.” Mộc Tinh dùng giọng trách cứ.
Nàng là cháu gái nhà chồng An Dương trưởng công chúa, có khuôn mặt nói dễ nghe một chút là thanh tú mà nói khó nghe một chút chính là nhạt nhẽo, lúc này mặt tràn đầy kinh ngạc, có vẻ xấu hổ, ngây thơ làm người ta chán ghét.
Hướng Du Ninh tính khí nóng nảy, trợn mắt nhìn Mộc Tinh, Sơn Trăn Trăn vội vàng kéo nàng lại, nàng mới không cãi vã với Mộc Tinh.
Lâm Thấm không hề đặt Mộc Tinh vào trong lòng, cười phớt lờ, “Cho nên chúng ta ở Thấm viên, ta mời nhị ca, biểu đệ, các cháu ngoại của ta cùng với bọn họ ở Hàn viên. Yên tâm đi, Hàn viên cách Thấm viên rất xa, cho dù chúng ta ở đây cãi lộn, Hàn viên cũng không nghe thấy, không nhìn thấy được.”
Mộc Tinh u oán nhìn Lâm Thấm, quay đầu đi nói chuyện với người khác.
Cửu công chúa ngoắc ngoắc tay với Lâm Thấm, Lâm Thấm cười, đi tới ngồi xuống bên người nàng, “Công chúa điện hạ gọi thần nữ có việc gì?”
Cửu công chúa túm lấy tay nàng đánh khẽ một cái, “Lại dám trêu ghẹo cả ta, nhìn xem ta có đánh ngươi không.”
Nói mấy câu chuyện cười, cửu công chúa hâm mộ nói: “Mộc Tinh nói chuyện rất khó chịu, ngươi hời hợt đổi đề tài rồi, vốn không để ý đến nàng ta, thật có định lực. Nếu như đổi lại là ta, ta hoặc chọc giận mình đến quá mức, hoặc sẽ nổi giận với nàng ta rồi…”
Lâm Thấm vui vẻ, “Ngươi nổi giận với nàng ta, sau đó sẽ khiến mình khóc trước, đúng không? Ta đã thấy ngươi như vậy không chỉ một hai lần rồi.”
Cửu công chúa ngượng ngùng, “Haizzz, từ nhỏ ta đã như vậy rồi. Có lẽ trời sinh đi.”
Lâm Thấm mỉm cười, “Tỷ tỷ ta thường nói với ta, cả đời người đều sẽ gặp phải chút trở ngại, cũng sẽ gặp được muôn hình muôn vẻ người, nếu như gặp phải người ngươi không thích, người ta cũng không thích ngươi, không đáng tức giận, ra vẻ đáp lại là được rồi.”
Cửu công chúa càng hâm mộ hơn, “Tỷ tỷ cũng đã dạy ta, nhưng ta vẫn không học được.”
Thẩm Minh Châu vốn đang nói chuyện với mấy bạn học, thấy Lâm Thấm và cửu công chúa không biết đang nói chuyện gì, ngứa ngáy trong lòng, nàng cũng tới, “Cửu công chúa, a Thấm, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Cửu công chúa không tỏ vẻ gì, cười nói cho Thẩm Minh Châu, “Ta đang khen nàng đó, nàng đang khiêm tốn với ta.”
Lâm Thấm khinh thường, “Ngươi khen ta, ta sẽ khiêm tốn với ngươi? Ta nhất định sẽ tiếp nhận tất cả.”
Lâm Thấm cười tươi sáng ngời, lời nói dễ hiểu lưu loát, Thẩm Minh Châu hơi mất hồn.
Đều là thiếu nữ thanh xuân mười sáu tuổi, thiếu nữ trong khuê, a Thấm sung sướng bao nhiêu, giống như không hề có chút tâm sự nào, ta lại… Haizzz, sao lại như thế chứ, ta và nàng đều là cháu ngoại của Tấn Giang Hầu mà…
Thẩm Minh Châu đang tâm sự đầy cõi lòng, thị nữ đã vội vã đi tới, “Nhị tiểu thư, nội thị trong cung tới truyền khẩu dụ của bệ hạ.”
Lâm Thấm nghe thấy, không dám trì hoãn, vội vàng nói xin lỗi không tiếp được với mọi người, ngồi lên kiệu trúc nhỏ, rời đi.
Mọi người trơ mắt nhìn kiệu trúc nhỏ đi lên cầu cong bằng đá, lại lắc lư đi xuống, dần dần đi xa, không nhìn thấy.
“Nội thị trong cung tới, sẽ có chuyện gì nhỉ?” Mộc Tinh không nhịn được hỏi một tiếng.
Hôm nay tâm tình của Ngô Kiều tốt lạ thường, cười nói cho nàng biết, “Có lẽ là thái hậu nương nương và hoàng đế bệ hạ có ban thưởng đi. A Thấm đây là tiệc thoát khỏi bể khổ, về sau không cần đi học nữa, có thể tự do tự tại rồi, thái hậu nương nương và hoàng đế bệ hạ luôn luôn sủng ái nàng, bình thường không có chuyện gì còn thỉnh thoảng ban thưởng cho, lúc này tự nhiên sẽ có biểu thị.”
Mộc Tinh nghe được kinh ngạc không thôi, trong lòng mơ hồ hơi ghen tỵ, “Không đi học thì không đi học đi, vì chuyện này lại còn có ban thưởng…”
Sự tình liên quan đến thái hậu và hoàng đế, lời nói của nàng vẫn rất cẩn thận, câu nệ cười cười, không hỏi tới cùng nữa.
Thẩm Minh Châu vừa đùa vừa thật, “Lại nói, a Thấm là muội muội của hoàng trưởng tử phi, có quan hệ họ hàng với bệ hạ đấy. Nhưng ta là muội muội của nhị hoàng tử phi, a Kiều là muội muội của ngũ hoàng tử phi, không phải đều giống a Thấm sao? Nhưng không có phúc khí như a Thấm đâu.”
Ngô Kiều hé miệng cười, “Còn không phải vậy sao? Một chút đều không có. Haizzz, ông trời thật không công bằng.”
Đang ngồi có không ít bạn học ở thư viện Mộ Hiền, trước kia đều từng cùng tinh nghịch, đều ngửa mặt lên trời thở dài, “Haizzz, ông trời thật không công bằng.”
Thở dài rồi, tất cả cười to.
Kiệu trúc nhỏ lại lắc lư xuất hiện trên cầu cong bằng đá, tất cả mọi người duỗi cổ nhìn sang.
Lâm Thấm xuống kiệu, luôn miệng nói xin lỗi mọi người, “Xin lỗi xin lỗi, mới vừa rồi không tiếp chuyện được.”
Hướng Du Ninh tò mò hỏi, “A Thấm, người trong cung tới có chuyện gì vậy?”
Lâm Thấm nói, “Hôm nay ta chẳng qua chỉ cao hứng đến càn quấy một phen, bệ hạ biết được, đã tặng cho một bức tranh chữ, lệnh cho tiểu nội thị đưa tới.”
“Bức tranh chữ gì vậy, tranh chữ gì vậy?” Đôi mắt của mọi người đều sáng lên, ồn ào lộn xộn hỏi.
Lâm Thấm vui vẻ, “Là tám chữ to: thoát khỏi bể khổ, còn nhiều thời gian.”
Có người phun trà, có người dậm chân cười, tất cả mọi người đều vui đến hỏng rồi.
“Thư pháp của bệ hạ rất tốt đấy, chúng ta có thể chiêm ngưỡng được không?” Ngô Kiều cười hỏi.
Lâm Thấm gật đầu, “Tự nhiên có thể. Đang treo trong thư phòng của ta đấy, nếu muốn nhìn, sau khi tan tiệc cùng ta đi qua là được.”
Trừ Ngô Kiều ra, còn có nhiều người muốn xem, Lâm Thấm đầy miệng đồng ý, “Có thể, có thể qua. Đến lúc đó chúng ta cùng đi. Cái gì? Cám ơn ta? Chúng ta là ai chứ, đừng khách khí, đừng khách khí.”
Đang nói chuyện, lại có thị nữ đi tới, “Nhị tiểu thư, lại có vị nội thị trong cung tới.”
Lâm Thấm lại cáo lỗi với mọi người, nói xin lỗi không tiếp được, rời đi.
Lâm Thấm mới đi không lâu, a Hân đã đi tới rồi, “Chư vị, ta tới thay dì nhỏ tiếp khách.”
Thẩm Minh Châu nở nụ cười, “Quận chúa, người tuổi còn nhỏ đã biết thay dì nhỏ tiếp khách rồi, thật hiểu chuyện.”
A Hân cười ngọt ngào, “Dì nhỏ ta luôn xin lỗi không tiếp được, rất áy náy đấy. Bà ngoại và mợ sợ hai người đến sẽ khiến chư vị gò bó, biểu muội lại còn nhỏ, cho nên chỉ còn ta. Ta tuổi còn nhỏ, chỗ không hiểu rất nhiều, nếu có chỗ thất lễ, còn xin chư vị bao dung.”
Tất cả mọi người đều cười, “Dự Chương quận chúa người còn có chỗ không hiểu sao? Nào có chứ. Người ấy, giống như tiểu đại nhân vậy, cực kỳ chu đáo, chúng ta mở to hai mắt cẩn thận nhìn cũng không tìm ra được một chút tật xấu nào!”
A Hân cười ngọt hơn.
“Quận chúa, sao trong cung lại có người đến vậy?” Sơn Trăn Trăn hỏi.
A Hân nói cho nàng biết, “Bà cố biết hôm nay là ngày vui của dì nhỏ, cũng muốn tham gia náo nhiệt, tặng quà đến.”
Mọi người tặc lưỡi.
Tiệc thoát khỏi bể khổ này của Lâm Thấm vốn chỉ mang tính chất đùa giỡn, các trưởng bối có thể tùy tiện nàng vui vẻ một phen là được rồi, lại còn coi là chuyện đứng đắn tặng quà tới, thật sự khiến người ta không ngờ.
Khó khăn lắm Lâm Thấm trở lại, mọi người đang định hỏi nàng, Tương Dương trưởng công chúa lại sai người đến.
Sau đó là người của phủ Tấn Giang Hầu, người của Ngôn gia, người của Tề gia, người của Dương gia, người của phủ Tề Vương…
Tất cả mọi người choáng.
Lâm Thấm vừa thoát khỏi bể khổ, không chỉ không phải đi học nữa, tự do tự tại rồi, còn có thể thu lễ! Hôm nay nàng thu được không ít lễ!
Thẩm Minh Châu không biết vì sao trong lòng khó chịu một trận, rất muốn khóc ra thành tiếng.
Nàng thừa dịp mọi người không chú ý, một mình lặng lẽ chạy ra ngoài.
Mặc dù La Thư và La Anh luôn không hợp nhau, nhưng dù sao cũng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, lễ tết lui tới vẫn phải có. Từ nhỏ đến lớn Thẩm Minh Châu cũng tới Lâm gia không ít lần, về cơ bản vẫn nhận ra được đường trong vườn Lâm gia, bất tri bất giác đã đi tới bên rìa Thấm viên. Đi tiếp nữa chính là Hàn viên.
Phía trước truyền đến tiếng đàn sáo.
Có lẽ bên chỗ khách nam cũng đang nghe hát đi.
Thẩm Minh Châu liếc về phía Hàn viên, vừa uất ức, vừa buồn bã, lại cảm thấy tim đập thình thịch. Sở Vương điện hạ ở đó, hắn đang ở đó…
Nghĩ đến dáng người anh tuấn, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất tôn quý làm cho người ta không dám nhìn thẳng của Cao Nguyên Dục, bất giác ngây dại.
Nàng ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, bước lên trước vài bước, lại cảm thấy không ổn, sắc mặt ửng đỏ, lui về.
Mặc dù không dám tiến lên trước, nhưng lại không nỡ rời đi, đứng tại chỗ, nhìn ra xa.
Nàng không nhìn thấy được gì, nhưng lại rất tập trung, kể cả trên đường truyền tới bước chân cũng chưa hề phát hiện ra.
Cho đến khi bước chân đã tới bên người nàng, mới đột nhiên giật mình, giống như nai con bị kinh hãi nghiêng đầu sang.
Phía trước có một lão giả vóc người cao to lẳng lặng đứng thẳng đó, chính là ông ngoại nàng, Tấn Giang Hầu.
“Ông ngoại.” Thẩm Minh Châu hốt hoảng trong lòng, cố gắng nặn ra nụ cười.
Tấn Giang Hầu hỏi, “Châu nhi, sao cháu lại ở đây?”
Giọng của ông hùng hậu có lực, Thẩm Minh Châu nghe vào trong tai, hoảng sợ một trận, “Xong rồi, ta bị ông ngoại bắt được…”
Nàng vốn không phải người giỏi linh hoạt ứng biến, lúc này đối mặt với ông ngoại uy nghiêm càng miệng đắng lưỡi khô, sợ hãi trong lòng, mấp máy môi vài lần, nói không ra lời.
“Cháu là cháu ngoại của La Khởi ta, không được hèn yếu như vậy.” Tấn Giang Hầu giận tái mặt.
Ông vốn đứng đó đã uy nghiêm, vừa giận tái mặt, càng thêm dọa người.
Thẩm Minh Châu nghe được những lời “Cháu là cháu ngoại của La Khởi ta”, trong lồng ngực lại nóng lên, rơi lệ nói: “Cháu vốn thật vui mừng tới dự tiệc, nhưng lại liên tục có người vội tới tặng lễ cho a Thấm, cháu… cháu và nàng đều là cháu ngoại của ông, nhưng lại hoàn toàn khác nàng, nên hơi đau lòng… Cả đời cháu đều sẽ không có cơ hội làm tiệc như vậy, càng sẽ không có chuyện liên tục có người tặng quà cho cháu…” Thẩm Minh Châu đau lòng cúi đầu.
Tấn Giang Hầu trầm mặc hồi lâu.
Thẩm Minh Châu vẫn luôn khóc.
“Huynh đệ tỷ muội còn có thể có kỳ ngộ một trời một vực, huống chi là biểu tỷ muội?” Giọng Tấn Giang Hầu nhàn nhạt, “Châu nhi, người so với người sẽ tức chết người, nếu cháu luôn so đo với người, sẽ sinh ra vô số phiền não, cần gì phải vậy.”
Tuy giọng ông lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói lại không che giấu được ân cần. Thẩm Minh Châu ấm áp trong lòng, kích động túm lấy áo ông, năn nỉ nhìn ông, “Ông ngoại, người khác đối xử với cháu như thế nào cháu không quản được, cũng không quan tâm, ngài đối xử với cháu cũng tốt như đối với a Thấm, được không? Cháu và nàng đều là cháu ngoại của ông!”
Thẩm Minh Châu cảm thấy mình yêu cầu rất hợp lý, lại không ngẫm nghĩ, mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, Tấn Giang Hầu làm ông ngoại nào có thể đối xử với mỗi người cháu ngoại đều giống nhau được? Lâm Thấm từ nhỏ nghịch ngợm đáng yêu, khiến người ta thương, tình cảm của Tấn Giang Hầu đối với nàng cũng không giống như đối với những người cháu ngoại khác, không cách nào so sánh.
Thẩm Minh Châu khóc thút thít, “Bởi vì bà ngoại bị ngài đuổi ra ngoài, những năm này cháu và mẹ cháu bị chèn ép rất nhiều, ăn rất nhiều khổ. Ông ngoại, có rất nhiều người xem thường cháu, cháu rất khổ sở… Nếu như ông thương yêu cháu giống như thương yêu a Thấm, người xem thường cháu sẽ không nhiều như vậy, cuộc sống của cháu và mẹ cháu sẽ tốt hơn rất nhiều, còn có tỷ tỷ…”
Giọng Tấn Giang Hầu trong trầm thấp lại mang theo chút tăm tối, “Được, ông ngoại đồng ý với cháu.”
“Thật chứ?” Thẩm Minh Châu vừa mừng vừa sợ, hỏi vội, “Ông ngoại, sắp đến sinh nhật cháu rồi. Đến ngày đó ngài có thể tặng cho cháu một phần quà vừa dày vừa nặng không? Nếu ngài có thể tự mình đến Thẩm gia một chuyến, cháu và mẹ cháu sẽ cảm kích nhiều hơn…”
“Được.” Tấn Giang Hầu ngắn gọn đáp ứng.
Thẩm Minh Châu quả thật không thể tin được đây là sự thật, trợn to hai mắt.
Tấn Giang Hầu khẽ cười cười, rời đi, “Châu nhi, trở về đi, ông ngoại không quên đâu.”
Thẩm Minh Châu ngây ngốc đứng sau lưng ông vẫy tay, cũng không nghĩ tới ông có thể thấy được hay không, “Ông ngoại, ngài đi chậm một chút.”
Tấn Giang Hầu đi rất nhanh, đã đi xa rồi.
Đợi đến khi bóng dáng Tấn Giang Hầu biến mất không thấy gì nữa, Thẩm Minh Châu vừa cười vừa nhảy, còn dang hai cánh tay giống như cánh chim nhỏ giả bộ muốn bay lượn – nàng quả thật sung sướng đến muốn bay lên.
Tấn Giang Hầu không nuốt lời, vào thời điểm sinh nhật nàng thật sự tặng cho nàng một hộp đồ trang sức, trong hộp trang sức đựng đủ loại châu báu, có cẩm thạch, phỉ thúy, đủ loại trân châu, đá ruby, ngọc bích, rực rỡ tươi đẹp, nhìn hoa mắt người. Hơn nữa, Tấn Giang Hầu còn đích thân đến Thẩm gia, “Châu nhi, ông ngoại nguyện cháu bình an, dài lâu mãi mãi.”
Thẩm Minh Châu kích động đến lệ nóng lưng tròng, thiếu chút nữa bất tỉnh.
Bởi vì hành động này của Tấn Giang Hầu, phân lượng của Thẩm Minh Châu trong lòng Thẩm Tướng và Trịnh thị càng nặng hơn.
La Anh cũng cảm thấy hãnh diện.
Ai nói bởi vì mẫu thân nàng Tiêu thị nên Tấn Giang Hầu không muốn gặp nàng? Nói bậy đấy. Tấn Giang Hầu còn nhớ cả sinh nhật của tiểu cô nương Thẩm Minh Châu, không chỉ tặng lễ trọng, còn đích thân tới chúc mừng, có thể thấy được coi trọng Thẩm Minh Châu cỡ nào, coi trọng nàng như thế nào. Còn ai dám nói Tấn Giang Hầu không quản không hỏi, thờ ơ nàng nữ nhi này?
La Anh cảm thấy mình lại có hy vọng, lòng tin tràn đầy.
Quả nhiên, không lâu sau phủ Tề Quốc công có hội thưởng hoa, Trịnh thị mang theo nàng – trước có một thời gian Trịnh thị ra cửa không thích dẫn nàng theo, luôn ném nàng ở nhà, giống như bị quên lãng – La Anh lại một lần nữa xã giao với quý phụ các nhà, tươi cười rạng rỡ, tinh thần phấn chấn.
Trịnh thị luôn mang theo Thẩm Minh Châu bên người, Thẩm Minh Châu nghiễm nhiên là cháu gái bà sủng ái nhất.
Sau khi hôn sự của Dương Linh và Lâm Hàn định xuống, Bách phi uể oải vài ngày, giận đến thiếu chút nữa bị bệnh. Nhưng mà, nàng là cung phi trông coi lục cung, không phải là hoàng hậu, nếu nàng ngã bệnh, hoàng đế không thể không ủy thác cho những phi tử khác xử lý cung vụ, trong số các phi tử không thiếu người cơ trí, Bách phi không dám phớt lờ, không thể làm gì khác hơn đành siết chặt tay, không hề lười biếng.
Mặc dù nàng bận rộn sự vụ mỗi ngày, nhưng vẫn lấy hôn sự của Cao Nguyên Dục làm trung tâm, sau khi Dương Linh không thành, nàng lại đặt ánh mắt lên trên người Thẩm Minh Châu. Nhìn tới nhìn lui, cảm thấy cô nương này vẫn rất hợp tâm ý, gia thế tốt, tướng mạo đẹp, lại luôn có danh tài nữ ở thư viện Mộ Hiền, khó có được nhất là tính tình mềm yếu, vô cùng nghe lời, không hề xảo trá tai quái, tùy hứng hồ đồ như Lâm Thấm.
Phu thê Bách đại học sĩ và Vương thị sai lầm một lần trên chuyện hôn sự của Cao Nguyên Dục, lúc này càng thêm cẩn thận.
Bách đại học sĩ cẩn thận mưu tính cho Bách phi, “Ban đầu không chọn trúng Thẩm thất tiểu thư là bởi vì Tấn Giang Hầu không thích bà ngoại nàng, dẫn đến không thích nàng. Bây giờ nhìn lại không phải như thế, Tấn Giang Hầu vẫn quan tâm đến Thẩm thất tiểu thư người cháu ngoại này. Huống chi, Thẩm Tướng từng ngầm ám chỉ với thần, ông ta không giúp Khang Vương là bởi vì Khang Vương thật sự vô năng, vả lại lạnh lùng vô tình đối với Vương phi. Nếu như Khang Vương có thể cho Khang Vương phi thể diện vinh dự cần có, Thẩm Tướng sao có thể ngồi yên không quan tâm đến chuyện của Khang Vương phủ?”
Bách phi bị Bách đại học sĩ nói động lòng. Đúng vậy, Khang Vương vừa ngu ngốc vô năng, lại bạc tình vô nghĩa với Thẩm Minh Họa, vì sao Thẩm Tướng lại giúp hắn chứ?
Bách phi chứa ý niệm này, nên coi trọng Thẩm Minh Châu vài phần, gặp mặt cực kỳ ân cần, hiền từ.
Trong lòng Thẩm Minh Châu dấy lên hy vọng mới, “Ta vốn không dám mơ ước Sở Vương điện hạ, hắn giống như thần tiên, sao ta có thể xứng với hắn được? Nhưng mà, nếu như Bách phi nương nương nhìn trúng ta, vậy ta… có phải cũng có cơ hội trở thành Sở Vương phi, trở thành thê tử của hắn, làm bạn với hắn một đời một thế?”
Thẩm Minh Châu lúc cảm thấy nàng và Cao Nguyên Dục tuyệt đối không thể, lúc lại cảm thấy nàng nên trở thành Sở Vương phi, lúc nóng như lửa, lúc lại lạnh như băng, vô cùng khổ sở, chịu hành hạ.